ĐẠI THỢ RÈN TIỂU MẬT ĐÀO

Bị hắn nói như vậy, Tiểu Đào nhịn không được cười đẩy hắn: " nói bừa cái gì vậy, ai ngưỡng mộ chàng."

" ta ngưỡng mộ nàng, là ta ngưỡng mộ nàng, không được sao? ta thích Tiểu Đào nhà ta, thích cả a Huyên nữa nha." Hoắc Trầm ôm con gái béo trên tay, hôn lên má bé một cái, ngại có nhà em vợ ở đây hắn cũng không dám hôn Tiểu Đào.

Tiểu Đào kéo tay áo hắn: " ta gọi chàng về, chính là muốn muội phu vẽ cho nhà chúng ta một bức tranh gia đình, về sau lại có thêm đứa nhỏ nữa, lại vẽ thêm một bức bốn người, được không?"

Hoắc Trầm đương nhiên là đồng ý, vui mừng liên tục gật đầu: " được, được, đương nhiên là được, chúng ta là muốn vẽ như thế nào?"

Trần Mẫn Đạt đang hứng thú nổi lên cao, chạy tới dặn dò, lại chỉ huy bọn họ: " mọi người không cần quá tạo dáng đâu, giống như ngày thường là được rồi."

A Huyên không muốn ngồi trong phòng muốn đi ra sân chơi đu dây. Vì thế, Hoắc Trầm bế con gái dắt Tiểu Đào ngồi lên bàn đu dây,hắn đứng phía sau đẩy dây đu, Trần Mẫn Đạt đem hết giấy bút đi sân viện ngồi lên bàn đá, tỉ mỉ phác họa lại bộ dạng của ba người phía trước, ba núm đồng tiền cười hạnh phúc trên giấy dần hiện lên.

Dưới tán cây hoa quế, một nam nhân cao lớn cường tráng, khuôn mặt anh đĩnh, biểu tình ôn nhu, rũ mắt nhìn người trên bàn đu.nữ nhân mặt mày như họa, dáng người yểu điệu, làn váy khẽ lung lay, tiểu nha đầu ngây thơ đáng yêu, cười ôm lấy cánh tay của mẫu thân, nâng hai má hồng hào lên, mắt đen lúng liếng nhìn về phía phụ thân cao lớn.

Bức tranh này Hoắc Trầm càng nhìn càng thích, quên mất nguyên tắc cơ bản là dìm người huynh đệ cột chèo này, nâng mình lên, khen hắn không dứt miệng: " thật đẹp, thật tốt quá, a Huyên nhà chúng ta thật đáng yêu, Tiểu Đào nhà ta cũng thật xinh đẹp, còn có ta....ừ ta cũng đẹp, nhà chúng ta thật đẹp nha."

Tiểu Liễu ngồi bên cạnh ôm Thạch Đầu, cười tới mức ngửa ra sau. A Huyên thấy dì hai cười như vậy, cũng cười theo, tiếng cười vui sướng lướt qua tường vây thấp trong sân, truyền tới mấy viện xung quanh mọi người đều nghe thấy được. có hâm mộ, có cảm khái, cũng có người nổi lên tâm tư.

Ban đêm, Tiểu Đào nói với Hoắc Trầm muốn đón Anh Tử đi lên đây, Hoắc Trầm không chút do dự liền đồng ý: " được, ta sẽ nghĩ cách. Tiểu Đào, ta thật sự không phải muốn nha hoàn, mà là ta không muốn nàng mệt mỏi, muốn có người giúp đỡ cho nàng mà thôi. Tuy nói là Tiểu Liễu tới, nhưng Thạch Đầu còn nhỏ như vậy, Tiểu Liễu cũng không thể giúp đỡ cho nàng cái gì. Anh Tử tới thì tốt rồi, ít nhất cũng có thể giúp nàng trông a Huyên. Nếu ở với Hiểu Tình chơi lâu chắc chắn có thể học hỏi được rất nhiều thứ."

Trong bóng đêm, Tiểu Đào nhẹ nhàng ôm lấy tay Hoắc Trầm, ôn nhu nói: " hôm nay là ta không tốt, ta không nên cùng chàng tức giận lung tung, thật sự là ta cũng biết, chàng không phải loại người như vậy. Nhưng lại bởi vì bản thân không có bản lĩnh liền cảm thấy trong lòng không yên."

Hoắc Trầm trong lòng khẽ nóng lên, cầm lấy tay Tiểu Đào, nói: " nàng tin tưởng ta thì tốt rồi, trong lòng ta chỉ có nàng cùng a Huyên, nào còn có chỗ cho kẻ khác nữa?"

Tiểu Đào thuận tiện kéo tay hắn, đặt lên vòng bụng chưa nhô lên của mình: " vậy còn đứa nhỏ này thì sao? sinh ra rồi, chàng cũng không vui khi có đứa nhỏ này sao?"

Nương tử chịu nói giỡn với mình, Hoắc Trầm trong lòng liền hoàn toàn thả lỏng, hắc hắc cười: " đương nhiên là vui, nó chính là côt nhục của ta. Đừng nói là thêm được đứa nhỏ này, cho dù lại sinh thêm hai ba đứa, ta cũng là cha chúng nó nha. Nói đến bản lĩnh, ta làm gì có bản lĩnh gì đâu? Trừ bỏ rèn đồ ra, cái gì ta cũng không biết, hiện tại là Vương gia đang thưởng thức tài nghệ của ta, ta liền phải làm thật tốt, tranh thủ cho bọn nhỏ có được cuộc sống thật tốt."

Tiểu Đào dựa đầu lên vai hắn gật đầu: " ừ, ta cũng sẽ thật cố gắng, chúng ta rất nhanh sẽ có hai đứa nhỏ, phải nuôi lớn khỏe mạnh, phải cho các con đi đọc sách viết chữ. Ta muốn cùng Tiểu Liễu mở một cửa hàng, chuyên môn bán đồ vật cho trẻ nhỏ, nói vậy thì chỉ cần chúng ta quen biết với trẻ nhỏ cùng nữ nhân, không có nam nhân. Nhưng là, làm buôn bán cần vốn, từ khi thành thân đến giờ, ta cũng không có kiếm được tiền, chỉ có thể là lấy tiền chàng kiếm được ra làm vốn, nhưng lỡ như nếu là...."

" Tiểu Đào, nàng đừng sợ lỗ vốn, nàng muốn làm cái gì liền làm đi. Bây giờ lại đang có thai, không cần phải mệt nhọc, chờ bọn nhỏ lớn chút cũng được, chuyện tiền này nàng cũng đừng lo lắng, nếu lỗ, cùng lắm về sau ta lại kiếm về là được."

Có trượng phu rộng lượng như vậy, Tiểu Đào trong lòng nóng lên, lại càng cảm thấy bản thân hôm nay là cố tình gây sự, có chút buồn cười.

Phu thê hai người ngọt ngọt ngào ngào nói chuyện, lại một lúc sau liền dựa sát vào nhau ngủ say.

Ngày hôm sau, Hoắc Trầm mang về một tin tốt, Cố Thừa Nam hai ngày này sẽ phải về nhà một chuyến, vừa vặn có thể đón Anh Tử lên đây.

Vì thế Tiểu Đào cùng Tiểu Liễu hưng phấn không thôi, xoa tay muốn viết thư cho người trong nhà. Nhưng mà hai người lại không biết chữ, chỉ có thể nói cho Trần Mẫn Đạt viết thay. Viết xong, Tiểu Liễu thở dài: " viết thư thì có lợi ích gì? Đưa về tới nhà thì cũng không ai biết chữ, cha nương cũng không nhìn ra được thư viết cái gì."

Tiểu Đào vừa thu thập tay nải gửi đặc sản ở Hàm Đan về nhà, vừa cười nói: " không có việc gì, Cố Thừa Nam biết chữ, hắn có thể đọc thư giúp chúng ta, sau này Anh Tử tới đây liền tốt rồi, chờ muội ấy đọc sách viết chữ được, sau này ở cùng với cha nương, sẽ không sợ không có người nào đọc thư cho cha nương."

Tiểu Liễu ở trên giường lớn dỗ a Huyên cùng Thạch Đầu chơi đùa, nhìn mặt mày đều là bộ dạng chờ mong, không nhịn được cười lên: " mọi người đều nói, một lần mang thai ngốc ba năm, tỷ đúng thật là, đây là ba năm ngốc còn chưa có qua,  lại thêm ba năm ngốc nữa. thêm hai ba năm nữa, Anh Tử còn phải gả chồng nha, cho dù học sách viết chữ thì cũng không thể ở lại bên cạnh cha nương nữa. nếu vậy thì chúng ta phải nghĩ cách tính toán cho Tiểu Tùng, thời điểm đệ ấy được 7, 8 tuổi, liền đưa đến thư viện đọc sách."

Tiểu Đào tâm tình tốt, đối với chế nhạo của muội muội cũng không để ý tới, cười nói: " đúng vậy, chúng ta phải bồi dưỡng đệ đệ thật tốt, nếu một chữ to cũng không biết, trừ bỏ trồng trọt thì cũng chỉ có thể đi buôn bán nhỏ. Cuộc sống như vậy thật sự quá khó khăn, nếu muốn thay đổi vận mệnh, vẫn là nên phải đọc sách."

Sau khi tiễn Cố Thừa Nam đi, hai tỷ muội liền ngày ngày ngóng trông tiểu muội tới đây. Còn chưa chờ tới chuyện tốt của tiểu muội, thì đã có chuyện tốt khác tới.

Trần Mẫn Đạt hấp tấp chạy vào sân, làm hai tỷ muội Điền gia đang chơi đùa với con trong sân giật nảy mình, vội vàng hỏi hắn làm sao vậy.

" chuyện tốt, chuyện rất tốt, Tất thần y đồng ý nhận ta làm đồ đệ, vừa rồi ta đã lạy ba lạy với sư phụ rồi, nhưng chưa có lễ bái sư, rất kì cục. ta muốn đi ra ngoài, mua chút quà quý tặng sư phụ, cảm tạ sư phụ."

Trần Mẫn Đạt nhanh chóng chạy tới, đặt sách thuốc lên bàn đá, xòe tay ra xin tiền Tiểu Liễu.

Tiểu Liễu giật mình mở to mắt: " chàng nói cái gì, thu chàng làm đồ đệ? Trước đó chúng ta đã nghĩ, thần y chịu chỉ điểm cho chàng một chút cũng là không tồi rồi, thế nhưng là chính thức thu nhận đồ đệ sao?"

" đúng đúng, là chính thức bái sư học nghệ, ta là hôm nay mới biết được, sư phụ cũng là thay đổi giữa chừng như ta, đều là người đọc sách, sau đó ở quê nhà có dịch bệnh chết rất nhiều người, phu nhân cùng ba người con của sư phụ cũng bị nhiễm bệnh dịch mà đi. Từ đó về sau, sư phụ liền dốc lòng nghiên cứu y thuật, lại không có đi thêm bước nữa. cho nên hiện tại sư phụ không có con cái, người ở lại vương phủ, vốn là định sẽ là nơi dưỡng lão. Nhưng lại thấy ta vì Thạch Đầu mà mất ăn mất ngủ học y, làm người nhớ tới bản thân thời trẻ, còn hôm nay, là người tự mình đưa ra đề nghị muốn thu ta làm đệ tử, ta đã hạ quyết tâm sẽ làm nơi nương tựa cho sư phụ."

Nói tới gia cảnh bi thương của Tất thần y, ba người đều thổn thức không thôi, đáng thương cho vận mệnh của phu nhân cùng ba hài tử của Tất thần y, tất cả đều vì một trận ôn dịch mà rời xa ông. Mà năm đó, sợ rằng so với Trần Mẫn Đạt ông lại càng mất ăn mất ngủ học y.

" học y thuật cũng không chỉ là dựa vào chăm chỉ khắc khổ, cũng phải xem tới thiên phú, sư phụ nói, ta đây rất có thiên phú học y thuật, thích hợp học y. Chỉ tiếc là, nghề mổ lợn nhà ta hình như thất truyền rồi nương tử."

Tiểu Liễu bị hắn chọc cười, vỗ lên vai hắn: " còn muốn bán thịt lợn nữa hả, làm đại phu không tốt hơn bán thịt sao? lại nói, chàng cũng không cần sợ thất truyền, chúng ta lại sinh thêm mấy đứa, một đứa đi bán thịt, một đứa bán hàng giống ta, thật tốt nha."

Trần Mẫn Đạt cười: " ha ha ha, biện pháp này rất được, ta thích."

Sau đó, Trần Mẫn Đạt một lòng dốc sức học y thuật, so với năm đó đọc sách nghiêm túc hơn không biết bao nhiêu lần, bệnh tình của Thạch Đầu dần dần chuyển biến càng tốt hơn, nhưng hắn vẫn không lơ là cảnh giác. Đem tất cả những thứ mới được học đến, vọng, văn, vấn, thiết  tất cả đều dùng lên người con trai nhỏ, sợ con trai hắn có chút sự cố nào.

(*) 

Khám  bệnh theo phương pháp y học cổ truyền  gồm có bốn bước ( đông y gọi là tứ chẩn) đối chiếu sang tây y có Nhìn, sờ, gõ, nghe, thì đông y có Vọng, văn, vấn, thiết

Vọng: Là nhìn, quan sát hình thái, vóc dáng, động thái, sắc măt, màu sắc của da,lông, tóc móng,...vv,và hình thái, cử động của lưỡi, màu sắc rêu lưỡi.

Văn: Là Nghe, ngửi: Nghe là nghe tiếng nói, nghe tiếng ho,  tiếng nấc, tiếng thở của người bệnh.

Ngửi: là ngửi khí vị, cụ thể là ngửi hơi thở thậm chí ngửi phân, nước tiểu của người bệnh.

Vấn: Là hỏi, hỏi là hỏi để biết nóng, lạnh, hỏi về mồ hôi, hỏi về vị trí đau,

hỏi về tiểu tiện, đại tiện hỏi về kinh nguyệt hỏi về nguyên nhân gây bệnh

Thiết: sờ nắn- sờ nắn vùng bụng, lòng bàn chân, tay, vùng bị bệnh,  bắt mạch để chẩn bệnh.

Vì bệnh tật nhiều lúc diễn biến khác thường, việc chẩn bệnh cần phải tỉ mỉ thận trọng áp dụng triệt để cả bốn phương pháp trên (Vọng, văn, vấn, thiết) thì ít khi nhầm lẫn, bỏ sót, không như một số bệnh nhân cho rằng chỉ cần bắt mạch là biết hết thì đó là cách hiểu có phần phiến diện.

( cre: chị gg)

- --

Tháng 5, thời điểm Hàm Đan đang ngập trong hương hoa phiêu đãng. Cố Thừa Nam mang theo Điền Anh tới Hàm Đan. Vừa nhìn thấy muội muội, Tiểu Đào cùng Tiểu Liễu một trai một phải giữ chặt lấy tay Anh Tử, hỏi chuyện trong nhà không ngừng.

Anh Tử nhìn hai tỷ tỷ, cười nói, nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi nào trước. quay đầu lại nhìn về phía Cố Thừa Nam đang giúp mình xách tay nải: " Thừa Nam ca ca, cảm ơn huynh, đưa tay nải cho ta cầm là được rồi."

Cố Thừa Nam cười cười, rất thành thật đưa tay nải lớn ra, xoay người đi lên xe ngựa: " ta đi trước, các người trò chuyện đi, nếu có việc gì thì tìm ta, nói với tam tẩu của ta, tẩu ấy sẽ chuyển lời tới ta."

" được, cảm ơn huynh." Anh Tử lại một lần nữa cảm tạ, vừa muốn đeo tay nải lên vai, lại bị nhị tỷ đoạt đi: " ta giúp muội cầm, nhìn vóc người nhỏ bé của muội, lại còn mang đồ nhiều như vậy, cái này to như vậy là có thứ gì? cha nương đưa tới cho sao?"

Nhắc tới tay nải, Anh Tử bỗng nhiên mặt mũi đỏ bừng, ngượng ngùng quay đầu nhìn, thấy Cố Thừa Nam đã đi xa, mới thấp giọng nói: " thật ra không có nhiều như vậy đâu, từ đầu là chỉ có vài bộ  quần áo thôi, nhưng là giữa đường, tay nải rơi xuống nước. Thừa Nam ca ca liền ở trong thành mua cho muội vào bộ. Muội là không có nhận, chính là hắn lại càng muốn mua thêm, muội cũng không có biện pháp. Nếu không chúng ta ở đây làm chút đồ ăn bán trên đường, bán rồi có tiền trả lại cho hắn."

Bình luận

Truyện đang đọc