ĐẠI TIÊN CÁ KOI MUỐN RA MẮT

Rất nhanh đã bắt đầu vòng thi đấu thứ năm.

Ở trong trại huấn luyện lâu rồi, mỗi ngày đắm chìm trong luyện tập, sẽ không cảm thấy sống một ngày bằng một năm, ngược lại cảm thấy luôn không đủ thời gian.

Mới luyện tập một lúc đã bị kêu đi quay video phỏng vấn, hoặc là bị kêu đi chụp poster, tổ tiết mục gần đây còn sắp xếp quay quảng cáo cho bọn họ.

Mức độ nổi tiếng càng cao thì càng có nhiều sự sắp xếp.

Trong vòng thi này, tổ tiết mục cũng mời ca sĩ khách mời, vì ca sĩ khách mời cũng sẽ hấp dẫn fans đến hiện trường cho nên bọn họ cũng không làm bất kỳ công tác bảo mật nào.

Các thí sinh đều biết Lục Văn Tây sẽ tới, rất nhiều người đều biến thành fanboy fangirl nhỏ, hưng phấn không chịu được.

Lại nói tiếp, ban đầu, Lục Văn Tây làm tiểu thịt tươi vận đỏ, cũng bị mắng rất ghê gớm, còn bị đặt cho biệt danh là “Lục cảnh hôn”.

Kết quả sau lại dần dần xoay chuyển hình tượng, còn bởi vì video cứu người sau sạt lở đất khiến anh bùng nổ nổi tiếng, trở thành nghệ sĩ nhiều fans Weibo nhất.

Cho tới bây giờ hầu hết mọi người đều khen ngợi khi nhắc tới Lục Văn Tây, hiếm khi có mấy bình luận tiêu cực cũng sẽ bị người ném đá.

Có thể nói là văn mẫu nghịch tập, tổ tiết mục mời được anh tới cũng rất có phân lượng.

Tô Cẩm Lê ngồi trong phòng hóa trang, Bobo không ngừng nghịch tóc của Tô Cẩm Lê, hỏi: “Đổi màu tóc đi, cậu để tóc đen tham gia bốn kì rồi.”

“Tóc vàng như An Tử Hàm sao?” Tô Cẩm Lê hỏi.

“Cậu ta là nhuộm, giờ cậu nhuộm không kịp, tôi lấy cho cậu ít màu, màu xanh lục thế nào?”

“Được không?”

An Tử Hàm ngồi cạnh Tô Cẩm Lê, nghe xong nói thẳng: “Tô Cẩm Lê hiếm khi hợp xướng một bài hát với tiểu cô nương, kết quả anh cho cậu ấy một đầu xanh lục? Anh trù ẻo ai vậy hả?”

Bobo dứt khoát đem gia sản của mình lấy ra hết, cho Tô Cẩm Lê tự chọn: “Chỗ này có màu xanh lục, hồng nhạt, màu xám, màu lam, màu tím, màu rượu đỏ.”

An Tử Hàm nhìn nhìn rồi chỉ màu hoa anh đào: “Hồng này, hôm nay cho cậu ấy đều là hồng phấn, nhìn như đang yêu ấy.”

Tô Cẩm Lê không hiểu mấy thứ này, An Tử Hàm nói cái gì là cái đó.

Bobo dùng sáp nhuộm một lần, không lâu sau đã giúp Tô Cẩm Lê chỉnh tóc xong, cậu nhìn chằm chằm mình trong gương nữa ngày, cảm thấy thật thần kỳ.

Tóc biến thành hồng nhạt thật này.

“Tóc cậu quá đen, nhuộm không dễ dàng, cũng may hiệu quả còn tốt, quả nhiên da trắng màu gì cũng đẹp.” Bobo nhìn Tô Cẩm Lê rất là vừa lòng.

Tô Cẩm Lê thu dọn xong hết rồi thì đi tìm Trương Thải Ni.

Trương Thải Ni hoá trang tương đối sớm, hiện tại đang ở gian ngoài hút thuốc, thấy Tô Cẩm Lê lại đây cô lập tức tắt điếu thuốc.

“Hôm nay tạo hình rất gợi cảm đó.” Trương Thải Ni nhìn thấy Tô Cẩm Lê thì nói.

“Đầu của cậu bị nổ mạnh sao?” Tô Cẩm Lê chỉ vào quả đầu mì ăn liền của Trương Thải Ni hỏi.

Trương Thải Ni không muốn nói cùng Tô Cẩm Lê nữa, may mắn đã sớm từ bỏ, nếu không một ngày sẽ bị Tô Cẩm Lê tức chết bảy, tám lần.

Hai người bọn họ đang nói chuyện thì có nhân viên công tác kêu Tô Cẩm Lê qua kia một chuyến.

Tô Cẩm Lê còn cho là muốn sắp xếp quay chụp gì đó, nên đi theo qua đó, kết quả lại vào phòng hóa trang của Lục Văn Tây.

Cậu vừa mới đi vào, Lục Văn Tây đã vỗ tay một cái thật vang: “Tôi thích màu tóc này của cậu, năm đó tôi nhuộm màu này đi gặp tướng công. Từ đó về sau anh ấy không bao giờ cho tôi nhuộm màu này nữa.”

“Vậy là tốt hay không tốt?” Tô Cẩm Lê nghi hoặc hỏi.

“Lão cán bộ không thích thôi, tôi cảm thấy khá tốt.” Lục Văn Tây trả lời.

“Anh Lục kêu tôi tới có việc gì sao?” Tô Cẩm Lê khách khí hỏi.

“Nói cho cậu tin tức, Chu Văn Uyên đã chết.”

“Cái…… Cái gì?” Tô Cẩm Lê kinh ngạc trợn tròn mắt, lại làm tàn nhẫn đến như vậy sao?

“Tôi vốn cho rằng k1ch thích cậu ta hai câu có thể làm cậu ta từ bỏ giãy giụa gì đó, kết quả không nghĩ tới lại từ bỏ hoàn toàn như vậy, quả thực chính là tự sát hành hạ bản thân.” Lục Văn Tây nhớ tới bộ dáng Chu Văn Uyên, cũng không nhịn được hơi nhíu mày.

Tô Cẩm Lê ngơ ngác, không biết nên nói gì, hơn nửa ngày không hồi thần lại.

“Lúc đầu tôi cho rằng là Chu Văn Uyên để ý ba mẹ cậu ta, không muốn hao tổn dương thọ bọn họ. Sau khi điều tra thì phát hiện, là ba mẹ cậu ta dẫn cậu ta đi Cố gia nối mệnh, bọn họ hẳn là biết Chu Văn Uyên tiếp tục tồn tại sẽ tiêu hao thọ mệnh người thân.”

“Cho nên là…… ba mẹ vì con cái hy sinh bản thân sao?”

“Đúng vậy, rất cảm động có phải không? Kết quả thì lại không phải như vậy, không lâu sau khi cậu ta nối mệnh nhận nuôi một đứa em gái, không khác tuổi Chu Văn Uyên lắm, cậu có thể đoán được mà?”

Tô Cẩm Lê sốc, ngồi trên chiếc ghế do Hứa Trần chuyển đến, nửa ngày chưa hồi thần.

“Cho nên là…… ba mẹ cậu ta, nhận nuôi một đứa em cho Chu Văn Uyên nối mệnh sao?” Tô Cẩm Lê hỏi.

“Đúng vậy, Chu Văn Uyên sống lâu một năm, đứa nhỏ này sẽ sống ít đi ba năm. Chu Văn Uyên sau khi biết tự nguyện tử vong, người Chu gia cũng biết Chu Văn Uyên đã nghịch thiên sửa mệnh, sau khi xảy ra chuyện cũng rất an tĩnh.”

“Lúc Chu Văn Uyên quay tiết mục cũng có nhắc tới em gái cậu ta.”

“Tôi đoán cảm tình hai đứa nhỏ khá tốt, nếu không Chu Văn Uyên cũng sẽ không làm như vậy? Cậu có cảm thấy chuyện này đột nhiên có rất nhiều ý nghĩa không?” Lục Văn Tây nhướng mày hỏi Tô Cẩm Lê.

“Vì mình tồn tại lại hao tổn thọ mệnh người khác, vốn dĩ đã không có đạo nghĩa, tôi cảm thấy Chu Văn Uyên làm đúng.”

“……” Lục Văn Tây cảm thấy nhàm chán, anh là đang muốn động não cốt truyện nên bĩu môi.

“Tôi vẫn không rõ sao cậu ta muốn hại tôi.”

Tô Cẩm Lê rũ mắt, nhưng cậu không thấy tiếc cho Chu Văn Uyên, Chu Văn Uyên vốn dĩ đã chết, kết thúc sinh mệnh là hiển nhiên.

Nhưng là cậu không rõ tại sao Chu Văn Uyên muốn hại mình, cậu và Chu Văn Uyên đều tiếp xúc rất ít.

Tô Cẩm Lê vừa mới hỏi xong thì có người gõ cửa phòng hóa trang của Lục Văn Tây.

Lục Văn Tây ra hiệu cho Tô Cẩm Lê, Hứa Trần ra mở cửa, An Tử Yến từ bên ngoài vào, trong tay còn cầm kịch bản, có lẽ là muốn thảo luận với Lục Văn Tây.

Sau khi vào thấy Tô Cẩm Lê thế mà ở trong này, bước chân không khỏi đừng lại.

Bọn họ cũng quen biết nhau?

“Hi ~” Lục Văn Tây chào An Tử Yến bằng nụ cười … phù phiếm đặc trưng của anh ấy.

Tô Cẩm Lê cũng ngoan ngoãn kêu: “An đại ca.”

“Không phải nói cậu đổi xưng hô rồi sao?” An Tử Yến đi vào đưa kịch bản cho Lục Văn Tây.

“Tôi đã suy nghĩ rất lâu cũng không biết nên kêu như thế nào.” Tô Cẩm Lê thành thật trả lời.

“Chọn được gì không? Tôi giúp cậu nghĩ.” Lục Văn Tây cảm thấy rất hứng thú với chuyện này.

“Lỗ mũi bự.” Tô Cẩm Lê trả lời.

“Ừm, rất chuẩn xác.” Lục Văn Tây ước lượng một ngón tay cái, mũi An Tử Yến đúng là lớn hơn người khác một ít, có quan hệ tới việc anh là con lai.

“Cút đi.” An Tử Yến mắng một câu.

“Cậu không phải nói cậu ta lỗ mũi tinh xảo hả, cậu kêu Tiểu Tinh Xảo đó.” Lục Văn Tây lại đề nghị.

Tô Cẩm Lê nghĩ nghĩ cảm thấy có thể, vì thế gật đầu: “Được.”

An Tử Yến không nhịn được hỏi: “Sao cậu còn có thời gian đi xem tiết mục?”

“Tôi làm sao có thời giờ chứ, chỉ nhìn phiên bản biên tập, có thêm mấy phút vừa vặn có đoạn này.”

“Gần đây có vội gì không?”

“Từ sau khi hết bị mắng lại vội muốn bay lên, đại ngôn với kịch bản không gián đoạn, một năm sau lại bắt đầu đi lưu diễn, không rảnh rỗi được, àiii.” Lục Văn Tây thở dài một hơi, nhìn về phía An Tử Yến, “Tôi biết cậu sẽ không có kiểu phiền não này, dù sao vẫn luôn bị hắc.”

An Tử Yến cười cực kì dữ tợn, nhìn Hứa Trần một cái, không so đo với Lục Văn Tây.

Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt.

Tô Cẩm Lê biết bọn họ muốn nói chuyện lập tức đứng dậy nói: “Anh Lục, anh Hứa, Tiểu Tinh Xảo, tôi đi đây.”

Tô Cẩm Lê thật sự kêu An Tử Yến như vậy, làm Lục Văn Tây cười to không ngừng, ngay cả Hứa Trần một bên cosplay không khí cũng cười một tiếng.

Tô Cẩm Lê không dám ở lâu, vội chạy.

An Tử Yến nhìn Tô Cẩm Lê rời đi, đóng cửa lại.

“Mấy người không giống người các cậu lại tụ tập một chỗ nhỉ.” An Tử Yến dường như lơ đãng nói, tới trước gương xem kiểu tóc của mình, kỳ thật là quan sát vẻ mặt Lục Văn Tây trong gương.

“Đúng vậy, mấy chàng trai đẹp trai đến mức bi thảm này chỉ thích chơi cùng nhau.”

“Vừa rồi đứa nhỏ kia nhỏ hơn cậu 7 tuổi, sao cậu không biết xấu hổ vậy?”

“Nhưng mặt tôi trẻ con.”

“Các cậu đều biết đạo pháp sao? Là kiểu công pháp trong tiểu thuyết ấy.” An Tử Yến xoay người lại, chính diện đối mặt Lục Văn Tây, tiếp tục truy hỏi.

“Cái tuổi này của cậu không nên trầm mê tiểu thuyết huyền huyễn chứ?”

“Đây cũng là bất đắc dĩ mà, không thể hiểu được mà lại thấy cách không lấy vật gì đó, rất dọa người.”

Lục Văn Tây không nhịn được liếc An Tử Yến một cái, đã đoán được An Tử Yến đang thử, vì thế bắt đầu đánh Thái Cực: “Sao cậu không hỏi đứa nhỏ kia, cậu ấy có lẽ sẽ không nói dối.”

An Tử Yến cúi đầu, rũ mắt thở dài một hơi: “Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Nếu anh đột nhiên biết chân tướng, có thể tiếp thu thản nhiên được không?

Nhưng bản thân anh không bình thường, lại khiến anh càng dễ tin những thứ kỳ quái.

“Nhưng tôi khuyên cậu đừng quan tâm quá nhiều, cậu ấy sẽ không thương tổn cậu, cũng sẽ không thương tổn em trai cậu, còn có thể kiếm tiền, cậu đừng suy nghĩ nữa làm ông chủ tốt là được.” Lục Văn Tây cho An Tử Yến lời khuyên, nếu An Tử Yến dám làm gì với Tô Cẩm Lê, Thẩm Thành chắc lại muốn bùng nổ.

An Tử Yến thấy Lục Văn Tây quả nhiên là biết gì đó, chỉ là không muốn nhiều lời, anh cũng không hỏi.

“Dựa theo sắp xếp cậu sẽ biểu diễn một bài hát, sau đó ở phân đoạn cuối hợp tác với người nhân khí cao nhất, có một đoạn giao lưu.” An Tử Yến bắt đầu giới thiệu quá trình.

“Được.”

“Ngày mai hai chúng ta còn phải đi theo tổ tiết mục, tham gia một đại hội thể thao…… Àii, lúc trước là lễ tát nước, sau lại lễ hội âm nhạc, lần này lại là đại hội thể thao.”

“Được, tôi đã biết.”

An Tử Yến cũng không ở lại lâu trực tiếp đi ra ngoài.

Đi đến chỗ rẽ lại thấy Tô Cẩm Lê đang giúp đoàn phim dọn đồ, cũng không sợ trôi trang điểm.

Anh gọi Tô Cẩm Lê lại, hỏi: “Thân thể khá hơn chút nào không?”

“Ừm, khá hơn nhiều.”

“Giọng nghe tốt hơn trước một chút, gần đây dùng thuốc gì sao?”

“Ừm…… Nấm chân một lần sạch.”

“???”

Bình luận

Truyện đang đọc