ĐẠI TIỂU THƯ THẬT KHÓ HIỂU




Trù phòng—

-Cô gia, ở đây toàn mùi dầu thôi, người muốn ăn gì thì để chúng nô tì gọi người làm là được. –Tiểu Mai ra sức ngăn cản.

-Không cần, món này cũng chỉ ta biết làm thôi, ngươi chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nếu không có gì giúp châm lửa đi.

Ngày hôm qua bị phạt quỳ trong tâm ta đã có suy nghĩ, muốn sống tốt thì phải lấy lòng đại tiểu thư mới yên ổn, mà cách lấy lòng tốt nhất chính cái bụng của đại tiểu thư nha hắc hắc...nói không ngoa ở hiện đại ta cũng từng làm đầu bếp, nấu ăn với ta cũng quá bình thường tuy bây giờ có thiếu vài nguyên liệu, dụng cụ có chút thô sơ nhưng chẳng tới nỗi làm khó được ta.

-Xem nào, đại tiểu thư thường thích ăn gì? –Nhìn một đống nguyên liều liền trong đầu ta là bao ý tưởng thú vị.

-Dạ, đại tiểu thư thường hay ăn những món thanh ngọt. –Tiểu Mai dù sao cũng từng theo hầu Vu Nguyệt Giao đã lâu, hỏi nàng chính là biện pháp tốt.

-Ân, đại tiểu thư có ăn được cay không?

-Dạ có một chút.

-Ok! Bắt tay làm thôi nào! –Sắn ống tay lên , trong đầu ta đã nghĩ đến khá nhiều món cần làm, tiểu Mai cũng tận lực giúp ta.


3 giờ sau.

-Phù mệt chết ta, không nghĩ làm nhiều vậy! tiểu Mai ngươi vất vả rồi! –Các món chính cùng món tráng miệng đều đã hoàn thành xong, nhìn đống thành quả trên cũng khiến ta vui vẻ theo, xem ra nghề còn chưa mai một.

-Cô gia người mới vất vả, tiểu Mai chỉ đứng cạnh xem thôi, thật không ngờ cô gia lại nấu được nhiều món vậy. –Tiểu Mai hai mắt sáng lóa tựa như thấy hoàng kim, những món kia trông thực ngon.

-Những món này cũng bình thường thôi, ngươi sai thêm người mang tới thư phòng của đại tiểu thư đi. Ta cũng có để một ít ở bên kia, các ngươi lấy ra cùng ăn.

-Đa tạ cô gia! –Tiểu Mai mừng rỡ chạy đi gọi người.

...

Thư phòng—

-Tiểu thư, đã chính ngọ rồi, tiểu thư nghỉ ngơi dùng bữa. –Tiểu Hoa đứng bên cạnh nói.

-Không nghĩ nhanh như vậy, sổ sách vẫn còn nhiều, ta cũng không đói, ngươi nếu mệt thì cứ lui ra đi. –Vu Nguyệt Giao tham công tiếc việc, thà bỏ ăn chứ quyết không bỏ việc.

-Tiểu thư, cô gia đến! –Tiểu a hoàn đứng bên ngoài thông báo.

Vu Nguyệt Giao thực ngạc nhiên.

-Nàng ta tìm ta có việc gì?

-Đại tiểu thư thỉnh dùng bữa! –Không quản việc đại tiểu thư có hay không cho vào, ta vẫn ngang nhiên đẩy cửa ngang nhiên cho người đưa bồ ăn xếp lên bàn.

Mùi đồ ăn thơm phức, Vu Nguyệt Giao cũng phát hiện ra bụng nàng đang thực rất đói rồi.

-Ngươi sao tự tiện đi vào vậy, ta không đói ngươi cho người mang xuống hết đi. –Miệng đại tiểu thư thực cứng a.

-Tiểu thư, cô gia mất cả buổi để nấu ra các món này đấy! –Tiểu Mai thiệt nhanh miệng, ta còn chưa nói thêm câu nào nàng ta liền nhảy vào rồi.

-Ngươi nấu sao? –Vu Nguyệt Giao còn ngạc nhiên hơn ban đầu, nàng ta chắc lần đầu tiên được ta nấu cho ăn đây mà ha ha ha ta phổng cả mũi.

-Nhưng ngươi không đói, vậy thì để ta gọi người mang đi vậy. –Ta cố ý giả vờ.

-Khụ, dù sao cũng đã mang tới rồi, ta phải xem xem cô gia trình độ thế nào ha. –Vu Nguyệt Giao quả nhiên dính bẫy, tuy miệng có hơi châm biếm. Nhưng có sao, ta luôn tự tin với tay nghề của ta.


Cho tất cả lui xuống, căn phòng chỉ còn ta với Vu Nguyệt Giao cùng một bàn đồ ăn thơm phức, ta nhanh nhẹn gắp một miếng sườn chua ngọt để vào trong chén của nàng.

-Bình thường ngươi ít ăn thịt nên ăn nhiều vào mới làm việc được, vị chua ngọt ăn chắc hợp với ngươi.

-Ân. –Vu Nguyệt Giao ánh mắt ngây ngô nhìn ta cử chỉ hành động cũng răm rắp nghe lời ăn một miếng.

-Thế nào, có ngon không? –Nhìn đại tiểu thư cắn một miếng lại một miếng mà lồ ng ngực ta cứ như trống đập, ta đâu có đi thi masterchef chứ.

-Ân, cũng ngon.

-Gì Cơ!!!

*Bùm* Như xét đánh ngang tai, cái gì mà "cũng ngon" chứ, ta mất một buổi sáng để chuẩn bị cả đấy. Nhưng liếc qua lại nhận ra Vu Nguyệt Giao giường như có ý cười, mặt cũng nhuộm lên tầng hồng, đúng là khẩu phị tâm phi, nói thật có chết đâu mà lo.

-Mà thôi! Ngon là được, còn sợ không hợp khẩu vị của ngươi. Còn mấy món này nữa ngươi cũng ăn thử xem. – Cũng chằng màng câu nói kia hay không nữa, ta gắp dùm vài món rau thịt khác để vào đ ĩa của nàng ta.

-Ngươi vì sao lại nấu nhiều món vậy cho ta, trước kia ngươi cũng chưa từng làm vậy với ta? –Vu Nguyệt Giao cảm thấy bữa cơm này không có đơn giản.

-Ta trước không có, thì bây giờ có đi, hiện giờ hai ta cũng mang danh phu thê còn gì, phu thê bồi dưỡng tình cảm thì có gì sai hắc..hắc.. –Phải nói ta tính nói chuyện rất nhây nhưng đặc biệt với người trước mặt lại càng muốn bộc lộ hết ra bản tính đen tối Muhaaaa....

-Tháng này ngươi không có lương đi!

-CÁI! GÌ! Ta đã làm gì sai chứ!

-Nhìn ngươi rất đáng ghét!


*Bùm* Ta muốn bùng cháy, các ngươi thấy sao, ta nấu đồ ăn cho nàng, ta đi nịnh nọt nàng, ta cũng đâu có cãi lời gì của nàng ta đâu chứ, mặt ta đẹp vậy thì chỗ nào đáng ghét! Vì cái gì! VÌ CÁI GÌ!!!! Lão thiên gia! Các người xuống đây coi nè! Công đạo đâu rồi!!! Cho ta công đạo!!
2

Cả ngày hôm đó ta liền chết cứng trong phòng.

....

-Tiểu thư hôm nay người có chuyện vui sao? –Tiểu Hoa đứng cạnh mài mực cho Vu Nguyệt Giao, nhưng một hồi lại một hồi thấy đại tiểu thư của nàng luôn tủm tỉm cười một mình.

-Ta có sao? –Vu Nguyệt Giao bừng tỉnh trong kí ức

-Nhìn tiểu thư luôn một mình cười nên muội mới đoán vậy, gần đây nhìn tiểu thư sắc mặt cũng không tốt thực khiến chúng muội lo lắng. –Không biết vì nguyên nhân gì, nhưng chỉ cần đại tiểu thư vui vẻ cười nói lòng tiểu Hoa cũng an tâm.

-Ân, chỉ là vì kẻ nào đó thôi...

.

.

.


Bình luận

Truyện đang đọc