ĐÀO HOA TỚI SỐ


Năm Nguyên Khang thứ 13, dưới thời trị vì của Cố Thanh hoàng tộc, triều đại thanh bình ấm no, dân chúng tưng bừng phấn khởi, kinh thành trăm hoa đua sắc.

Hoàng Cung đèn lồng được thắp sáng khắp hành lang lối đi, từng tốp thị nữ, thái giám qua lại khắp nơi, bên trong Điện Thái Hòa khắp nơi ánh sáng lung linh huyền ảo chiếu rọi cung điện xa hoa như một bức tranh đầy màu sắc, bên ngoài điện một cũng nữ và một thái giám tầm tuổi trung niên ngồi trước bục cửa điện, than thở về những ngày gần đây.

“Sao dạo này Thái Hậu tâm tình lúc buồn lúc vui! chẳng giống với người chút nào hết”, thái giám chống má ngắm nhìn bầu trời đầy sao giọng ủ rũ.

Cung nữ nghe xong liền ngoảnh vào điện, liếc thấy không có ai đi qua liền ghé vào tai thái giám thì thầm.

“Từ lúc ngã xuống hồ tính tình Thái Hậu thay đổi hẳn”.

Giọng the thé của thái giam vang lên tiếng nghi hoặc.


“Ta tưởng là mới mấy ngày gần đây thôi”.

“Ai dà! là lúc ngã xuống hồ đây” thị nữ xua tay lắp bắp giải thích.

Hai người đang trò chuyện hồ hởi thì lúc này một giọng nói nữ tử từ trong điện vang lên.

“Nghi Lạc!.

bây giờ là mấy giờ rồi ”.

Cung nữ già vội vàng hấp tấp đứng dậy đáp, không quên nháy mắt cho thái giám rời đi.

“Thưa Thái Hậu, bây giờ là giờ Hợi”.

Cung nữ già kính cẩn trả lời xong, thì bên trong truyền ra một tiếng thở dài não nề, sau đó lẩm bẩm một tiếng, lát sau thì im bắt, lúc này bên trong điện, ánh nến bốn phía hắt bóng lên một nữ nhân tuổi tầm 35, tướng mạo xinh đẹp đoan trang, dáng người đầy đặn, hai bờ ngực nhâp nhô thở nhẹ, đang nhắm mặt dưỡng thần, thì đột nhiên cả người nàng bật dậy, dường như không kiềm lòng được đứng lên trên giường, tức giận đá mạnh vào tấm chăn phía dưới, hành động hung hăng thô lỗ, chả có gì giống với vẻ bề ngoài của mình, nữ nhân vừa đá chăn vừa tức giận chửi bới.

“Mẹ khiếp, chưa đến tuổi thành niên lại phải xuyên vào bà Thái Hậu già hơn chục tuổi, con mẹ nó! tức chết đi được!.

aaaa”.

Hạ Diêu Diêu vừa đá chăn vừa thở hổn hến chửi bới, cục tức này thật sự không tiêu hóa nổi, sự tức giận đè nén càng ngày càng lớn.


Nguyên do là tuần trước trong lúc mơ mơ màng màng đi tắm, thì sàn nhà trơn trợt liền ngã một cái đập đầu xuống sàn bất tỉnh, mở mắt ra thì đập vào mắt là cung điện xa hoa và hàng thị nữ khóc lóc đứng trước mặt, lúc đó Diêu Diêu tưởng cô đang nằm mơ, liền trực tiếp ngất xỉu, tỉnh lại thì thấy một nam nhân tuấn mỹ yêu nghiệt nắm tay mình kêu hai tiếng “mẫu hậu” thì cô ngất xỉu lần hai.

Lần thứ ba tỉnh lại thì không thấy có ai bên cạnh, nên bình tĩnh hơn một chút thì mới nhận ra đây là hoàng cung, sau đó nhờ khéo léo biết được bản thân đã xuyên vào một nhân vật mà ai ai cũng phải nghiêng mình kính trọng là Thái Hậu của triều đại Cố Thanh.

Vị Thái Hậu này đoan trang hiền thục, ngày ngày gõ mõ tụng kinh, ăn chay niệm phật!.

tự nhiên xuyên về một vị Thái Hậu trượng phu chết sớm, quan trọng là già hơn rất nhiều so với tuổi thực của cô, thì! một thiếu nữ mới lớn như Hạ Diêu Diệu không tức mới lạ.

Đạp chăn xả tức xong, Hạ Diêu Diêu ngồi bệt xuống đệm thở phì phò, Thái Hậu ăn chay niệm phật nên ngự thiện sẽ làm những món ăn thanh đạm, cô ôm chăn nhảy xuống giường nói với cung nữ bên ngoài.

“Làm một ít đồ ăn mang lên, nhớ làm đậm đậm một chút”.

Đúng là từ khi thức dậy biết được thân thế này chỉ dám trút giận khi có một mình, chứ ở ngoài vẫn phải ra dáng hiền thục, mẫu mực! đúng là khổ không nói hết.

Một lúc sau cũng nữ mang đồ ăn tới, nhìn bàn đồ ăn này Hạ Diêu Diệu thở dài ngán ngẩm, không hiểu mụ Thái Hậu này suốt ngày ăn chay lại có được cơ thể đầy đặn, phốp pháp như thế này, cầm tô cháo lên ăn một miếng thấy khá nhạt miệng liền thả xuống thở dài phân phó.


“Các người đem ra đi, ta muốn ở một mình, không có lệnh của ta cấm không được vào”.

Khi cung nữ đóng cửa, cô vội vàng đứng dậy đập tay vào bàn rống lên tức giận.

“Đến khi nào thì mới được ăn thịt! ”.

Tương truyền từ mười năm trước Thái Hậu quy y cửa phật, đợi thêm năm năm nữa là chính thức xuất gia, tức là rời hoàng cung đến một nơi tĩnh lặng để gõ mõ tụng kinh, nén sự bức tức Hạ Diêu Diêu giường nhảy lên giường nằm dang chân tay suy nghĩ.

“Không được, phải kiên nhẫn! đợi vài năm nữa rời khỏi hoàng cung mình sẽ kiếm dăm gã trai bao nuôi, ! bây giờ còn chưa được hưởng mùi vị tìиɦ ɖu͙ƈ nó như thế nào, càng nghĩ càng tức”.

---------------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc