Editor: Đậu đậu
Phó Cửu ngồi ở trên sô pha, trên người vẫn còn mặc đồng phục, một bàn tay đặt trên ghế sô pha, toàn thân trên dưới đều là đẹp trai tà nịnh: “Ai nói với ngươi, ta lo lắng mẹ ta sẽ biết thành tích của ta? “
Trần Hiểu Đông vừa nghe lời nói kia, đôi mắt sáng lên: “Hay là thiếu gia đã thi vượt một người? Thật tốt quá!”
“Cái gì vượt một người?” Hạ Hồng Hoa đi tới, khuôn mặt tròn, mặt mày che dấu không được ý cười: “Cửu gia nhà chúng ta đạt hạng nhất năm môn!”
Năm môn…… Đứng đầu?!
Trần Hiểu Đông cả người đều hóa đá.
Hôm nay bị trường học bị điên rồi, đạt điểm tuyệt đối năm môn, là thiếu gia của bọn họ?!
Thiếu gia rốt cuộc là ăn cái gì, làm thế nào trở nên lợi hại như vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì…… Tần thiếu? Sức mạnh tình yêu thật là vĩ đại.
Trước kia hắn không tin, hiện tại nhìn đến hiếu gia nhà hắn, hắn cái gì cũng tin.
Trước kia thiếu gia không chạm vào máy tính. Bây giờ thường xuyên tự nhốt mình trong phòng ngủ, ngày nào cũng chơi trò chơi.
Không chỉ như vậy, còn có bài tập vật lý, thiếu gia từ khi nào vâng lời ôn tập thế?
Những thay đổi này là bởi vì Tần thiếu!
Xem bộ dạng cao hứng của phu nhân, bí mật này, hắn liền tự mình nuốt vào trong bụng đi……
Nhưng Hạ Hồng Hoa lo lắng cũng không phải cái này, mà là: “Cửu gia, mẹ nhìn thấy hệ thống báo danh trên trang web, đội của con là người từ đâu tới? Đều sẽ chơi game sao? “
“Đương nhiên. “Phó Cửu cười khẽ:” Mẹ, việc thi đấu giao cho ta, người cứ ở nhà nghỉ ngơi là được. “
Hạ Hồng Hoa nghĩ thầm, Cửu gia nhà nàng nói "chơi game" cùng định nghĩa chơi game của nàng chắc chắn không giống nhau. Nàng nói chuyên nghiệp, thậm chí không phải chuyên nghiệp, ít nhất cũng là tài năng.
Nhưng mà, chỉ cần Cửu gia vui vẻ thì có thể làm ngay bây giờ. Nguyện vọng lớn nhất của Hạ Hồng Hoa cũng là làm con vui vẻ, mặc kệ là làm cái gì……
Lúc này, ở khách sạn lớn phía Tây Giang thành, Phó Trung Nghĩa vì Phó Hi Minh tham gia cuộc thi còn cố ý tổ chức một tiệc rượu nhỏ.
Ngoài sự hiện diện của đối tác kinh doanh của Phó gia và lãnh đạo trường học, còn có bạn bè của Phó Hi Minh. Cứ như vậy, cánh truyền thông cũng sẽ tới.
“Phó thiếu, nghe nói cậu đối với điện cạnh lần này rất nắm chắc? “Khi phóng viên phỏng vấn, khóe miệng đều mang theo ý cười, đủ để nhìn thấy đây là người của Phó Hi Minh.
Phó Hi Minh mặc một bộ vest trắng, khuôn mặt nhỏ mang theo cao ngạo: Đương nhiên, tôi tin tưởng năng lực của tôi, càng tin tưởng thực lực của đội chúng tôi, Điện cạnh là thi đấu sơ cấp, chúng tôi tự tin sẽ thắng.”
“Điều này ta rất tin tưởng!” Phóng viên nói thực nhiệt huyết: “Lúc này Phó thị có không ít người tài tham gia đội. Ngay cả, bản thân Phó thiếu cũng là người tài nổi danh trong trò chơi, là ai, hiện tại ta không thể nói. Nhưng nói chung, Điện cạnh là một giải đấu đáng mong chờ!”
Ngành sản xuất chính là như vậy, ngoại trừ bản thân phải có năng lực, còn có chính là phải biết làm mọi việc cùng lăng xê.
Phó Hi Minh đã chịu ảnh hưởng của mẹ mình, học xong cả bộ diễn xuất.
Phó Trung Nghĩa cảm thấy tự hào khi nhìn vào con trai. Khi tiếp đãi khách khứa, trên mặt đều cười tươi.
Bên kia một lãnh đạo trường học cũng đã tới.
Phó Trung Nghĩa khâm phục nhất chính là nhà tri thức, vội vàng mang theo Phó Hi Minh đi đón.