ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Editor: Người qua đường Mặc Quân Nhiên.

Beta:Ân cuồng chịch

Ngón tay Phó Cửu dừng lại.

Bình thường Hacker có rất nhiều hòm thư.

Mà hòm thư này của cô lại là của một người nặc danh gửi đến

Trừ bỏ… Tinh Dã.

Phó Cửu hiện tại đã có thể xác định ảnh người kia ở khu vực thi đấu không chỉ là quen mắt mà còn rất có khả năng là hắn.

Đổi một cái IP, lại tiếp tục có biến hóa, là một phong bưu kiện.

Ánh mắt cô lay động, trực tiếp dùng IP tự động đăng nhập.

Lúc này mới phát hiện, một phần ba hòm thư có gần một ngàn phong bưu.

Một ngàn phong… Phó Cửu ngồi trước máy tính, nhắm mắt một chút, lại mở ra.

Bây giờ không phải thời điểm tốt nên hành động

Cần thiết phải đợi thi đấu cả nước kết thúc.

Cô ngước mắt nhìn lịch bàn treo ở trên vách tường, còn nửa tháng.

Chỉ còn thế, tất thảy mới có thể kết thúc.

Chỉ là, chắc chắn sẽ không gió êm sóng lặng.

Bóng đêm nhập nhằng đen tối.

Vu Chân nằm trên giường, lăn qua lộn lại căn bản không ngủ nổi.

Chỉ cần chợp mắt, trong đầu liền hiện ra hình ảnh Tần Mạc hôn môi người khác.

Nữ nhân kia, rốt cuộc là ai?

Người khác không hiểu biết Tần Mạc, thì cô cũng thế.

Cô thích hắn nhiều năm như vậy.

Cơ hồ nhìn ngắm nhất cử nhất động của Tần đại thiếu mà sống.

Người kia khi nào để ý quá quy củ công ty.

Càng nghĩ, Vu Chân càng cảm thấy thật không thích hợp, hơn nữa một loại cảm giác kì lạ khiến cảm xúc cô náo loạn, trực tiếp đem nguyên nhân đổ hết lên người lạ mặt.

Có lẽ cô phải điều tra lai lịch đối phương.

Hai tròng mắt Vu Chân híp lại, ngồi dậy gọi điện thoại.

“Uy, phía Nam khu ngoại ô đằng kia khách sạn là người quản lí. Không, chẳng có gì, hôm nay tôi tham gia tiệc đêm, cảm thấy an toàn không tốt lắm, muốn đi xem lại camera theo dõi. Tốt, có thể, ngày mai chúng ta đi.”

Vu Chân là một cảnh sát nhân dân, làm ngành này, xác thật đôi khi đầy đủ thuận tiện.

Ngày hôm sau, cô thay đổi quần áo, ăn mặc một thân cảnh phục, cùng người quản lí đi tới hội trường vũ hội hóa trang ngày qua.

Cuối năm, cảnh sát nhân dân đi tra mấy thứ này không thành vấn đề cho nên vô luận là khách sạn hay đồng sự đều cảm thấy Vu Chân hành động đúng đắn.

Càng nói khách sạn bên này phi thường phối hợp, giám đốc nghe đồn tồn tại tai họa ngầm về vấn đề an toàn, trực tiếp đem người tới phòng điều khiển.

Chỉ là bảo an phụ trách phương diện này cảm thấy kỳ quái, người muốn xem camera theo dõi hôm qua sao nhiều như vậy?

Bất quá người trời sinh tính có một xu hướng theo bản năng, cứ thấy cảnh sát là im bặt.

Cho nên bọn họ không chủ động nói Tần Thần xem qua máy theo dõi, Vu Chân cũng không biết.

Nhưng có một việc đặc biệt khác lạ, thời điểm bọn họ quay trở lại, tất cả hình ảnh đều mất sạch.

Hai bảo an nhìn thoáng qua nhau, cẩn thận trả lời: “Máy này hình như hỏng rồi.”

“Hỏng rồi?” Vu Chân nhíu chặt mày liễu: “Máy tốt như vậy làm cách nào bị hư?”

“Cái này chúng ta không rõ ràng lắm…” Bảo an suy đoán: “Hẳn là hệ thống có vấn đề.”

Vu Chân không đạt được mục đích, trên mặt phiếm lãnh: “Các ngươi làm ăn thế hả? Việc này cũng không biết?”

Bảo an im lặng…

Nhưng thật ra đồng sự bên cạnh thấy sự tình vầy, đè thấp thanh âm nói: “Theo lệ kiểm tra thôi, lại không xảy ra chuyện gì, bất quá máy theo dõi hỏng, bảo bọn họ chú ý chút là được, cô vẫn còn muốn tra gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc