Editor: Sunshine ^^ (Dương Dương)
“ Tình huống của người bị hại cũng không ổn định. “Ánh mắt của cục trưởng Hoàng nhìn thẳng về phía màn ảnh: “Tôi hy vọng mọi người có thể cho người bị hại một chút không gian riêng tư, sự tình như này ai cũng đều không mong muốn trải qua. “
Người nọ nghe xong câu trả lời này cũng không vừa lòng: “ Cục trưởng Hoàng còn không có nói về phương diện kết quả khởi tố, nếu đã làm ra loại sự tình trái ngược này rồi, càng hẳn là muốn đòi lại một chút công đạo đi. “
”Không sai, người bị hại hiện tại hy vọng nhất chính là lấy lại công đạo. “Cục trưởng Hoàng nói xong câu đó, liền nói: ” Bất quá qua điều tra của cảnh sát, phương diện này không chỉ là một việc của người bị hại, đã liên quan đến những việc khác, cho nên án này sẽ chính thức chuyển về công tố. “
“Công tố? “Một phóng viên đứng lên: “Như vậy cũng là nói người bị hại không định khởi tố? Quả nhiên, phương diện này có ẩn tình khác, cục trưởng Hoàng, cảnh sát có thể xác nhận người bị hại không có bị đối phương ép buộc sao? Nếu không, theo đúng lẽ tự nhiên, người bình thường đều sẽ cho rằng là học bù cũng sẽ không đi đến nơi như Thuần Sắc để học? Chỉ số thông minh của cô ấy có bao nhiêu thấp, khẳng định cô ấy cũng biết đó là một nơi không bình thường, vì cái gì ngay từ đầu cũng không có cự tuyệt, thậm chí còn ngồi xe thầy giáo kia đến hiện trường? Điểm này, nên giải thích như thế nào? “
Thực rõ ràng, phóng viên này là có chuẩn bị mà đến.
Mỗi một vấn đề cô ta hỏi, đều chỉ hướng về phía một sự kiện, đó chính là từ lúc bắt đầu cô gái kia đã biết rằng cô đến nơi đó thì sẽ ra sao, nhưng là cô vẫn đi, đây không phải tự nguyện thì là cái gì?
Điểm này, đối với Lý Mộng Nhiên mà nói quả thực chính là một đòn trí mạng.
Nếu trả lời không tốt điểm này, toàn bộ cục diện sẽ thua hết cả bàn cờ.
Tương lai Lý Mộng Nhiên đi đến nơi nào, đều sẽ bị người ta nói, chính cô cũng không phải người tốt đẹp gì, người làm quan kia cũng là một người bán một người mua.
Trên thực tế, thật là như vậy sao.
Cũng không phải!
Người có tâm địa xấu xa đủ để rắn nuốt được con voi.
Mọi người thường nói rằng dao nhỏ không giết chết người, lời nói không có đạo đức ngoài miệng mới là vũ khí chân chính.
Bây giờ có rất nhiều ví dụ về việc đó. Chẳng hạn như càng ngày càng nhiều người cố chấp với suy đoán của mình. Họ còn cảm thấy mình mới là bên có lý trí, những người lương thiện đều là bạch liên hoa (ý chỉ những con người giả tạo), dùng lòng ác độc để phán đoán tình thế. Sau đó bắt đầu hùa theo dư luận, một câu hai câu đều là tra hỏi động cơ của cô ấy lúc đó. Thậm chí còn có người nói thẳng là mục đích lúc đó của cô ấy không trong sáng, đó là muốn tiền.
Những người có quan hệ ngầm với trương cục sở dĩ dám để cho phóng viên làm như vậy, chính là bởi vì bọn họ biết trên mạng có quá nhiều “Anh hùng bàn phím “Có thể giúp bọn hắn “Mở rộng chính nghĩa.”
Nhiều lời chất vấn như vậy, bên trong vô hình mang cho bọn họ đủ một bàn cơ hội.
Mà những nhóm “anh hùng bàn phím” đó còn đang suy nghĩ, rốt cuộc bọn họ có thể thực sự thông minh để đối mặt với sự tình.
Đúng, bọn họ xác thật thông minh, thậm chí đều suy nghĩ rất nhập tâm vào sự tình, đoán được người bị hại đã sớm biết cái cuộc hẹn này là cái cuộc hẹn như nào.
Nhưng là, bọn họ vứt bỏ đi cái làm người căn bản nhất.
Đó chính là nhân tính.
Bọn họ thành công gây ra nỗi thống khổ đặt trên một cô gái nhỏ.
Khi một đám người chất vấn vừa hỏi ra miệng.
Không nên gây áp lực cho cô gái, làm như vậy khiến cho cô sợ hãi ngôn luận.
Cục trưởng Hoàng đứng ở kia, sắc mặt rất khó coi.
Phóng viên kia thấy thế, hơi đắc ý nở nụ cười: “Cục trưởng Hoàng, vấn đề này rất khó trả lời sao?”
Cục trưởng Hoàng nắm chặt ngón tay, liều mạng nói cho chính mình, hắn vẫn là cục trưởng, không thể nhảy qua cắn chết đối phương.
Liền khi phóng viên kia cảm thấy hết thảy đã thu phục được.
Trong không gian tĩnh lặng đột nhiên vang lên một giọng nói: “Không khó.”