Nhưng mà ở Minh giới, đại chủng tộc cũng không có nghĩa là nhất định sẽ hùng bá thiên hạ, Bất Tử Minh Vương xuất thân từ Hoàng Kim Thần Tộc, chủng tộc này nhân khẩu thưa thớt, nhưng sau khi huyết thống giác tỉnh tu vi thực lực sẽ cực kỳ bất phàm, so sánh với huyết mạch của những Thần Tộc khác còn muốn mạnh hơn một bậc.
Chẳng qua là Bất Tử Minh Vương cũng không cách nào làm được không chết, thọ nguyên của hắn hao hết, sắp vẫn lạc, mà trong Hoàng Kim Thần Tộc thức tỉnh Hoàng Kim huyết mạch le que không có mấy, hơn nữa những người đã thức tỉnh Hoàng Kim huyết mạch này, độ tinh khiết huyết mạch không cao, vì vậy Bất Tử Minh Vương muốn tìm một nhân vật có thể truyền thừa đạo thống của mình.
Trong Minh Vương thành, trừ Thần Tộc ra chính là Vương tộc, tỷ như Long Ngâm Phong cùng Khiếu Mang chính là Vương tộc, Diêm Phù chi phụ Diêm Chiến, cũng là Vương tộc, mặc dù huyết mạch Vương tộc không bằng Thần Tộc, nhưng số lượng rất nhiều, thành tựu cũng cực cao, không thiếu có tuyệt đại thiên tài xuất thế, cùng đệ tử Thần Tộc tranh hùng.
Mà chủng tộc khác thì thuộc về Ma Tộc cấp thấp, bởi vì huyết mạch hạn chế, tỷ lệ xuất hiện tuyệt đại thiên tài liền nhỏ đi rất nhiều.
- Lần này Chân Ma đại hội, Minh Vương lựa chọn đệ tử, bất luận chủng tộc gì cũng có thể tham gia, pháp bảo thần thông đều có thể lấy vận dụng.
Khương Nhu đi tới trước Thái Công phủ, cười nói:
- Chân Ma đại hội lần này không phải chuyện đùa, thiên tài các đại chủng tộc thế tất sẽ nhất nhất hiện lên, Diêm Phù cùng Khiếu Mang Ngâm Phong cũng có thể tham gia, dù sao bọn họ là Đạo Đài bát cảnh hậu kỳ, phần thắng khá lớn, về phần Tử Xuyên ngươi, hiện tại tham gia Chân Ma đại hội còn sớm chút ít.
Giang Nam gật đầu, hơi chấp nhận. Tu vi của hắn chẳng qua là Đạo Đài bát cảnh Linh Đài Cảnh, hơn nữa bởi vì tu vi tăng trưởng quá nhanh, đưa đến tâm tình không yên, tông sư cảnh giới cũng có chút chân đứng không vững, chi bằng từ từ nắm giữ lực lượng bản thân.
Về phần trở thành Minh Thần đệ tử, hắn không có bao nhiêu ý nghĩ, hắn cũng không phải là huyết mạch Ma La Thần Tộc, có thể dấu diếm được người khác, tuyệt đối không thể gạt được Ma Thần, nếu Minh Vương phát hiện hắn không phải là Thần Tộc cũng không phải Ma Tộc, hơn phân nửa cái mạng nhỏ của mình sẽ phải khai báo ở chỗ này.
- Nhu công chúa, ta có thể hướng quý phủ mượn một vị Thiên Cung cường giả hay không?
Giang Nam đột nhiên cười nói.
- Mượn một vị Thiên Cung cường giả?
Khương Nhu hơi ngẩn ra, nghi ngờ nói:
- Tử Xuyên, ngươi muốn làm gì?
Đám người Diêm Phù cùng Long Ngâm Phong cũng cực kỳ tò mò, Giang Nam vừa mở miệng liền hướng Thái Công phủ mượn một vị Thiên Cung cường giả, chuyện như vậy tự nhiên khiến cho bọn hắn chú ý.
Cùng nhau đi tới, trải qua cường giả đuổi giết, hai người Tổ Thánh cùng Đồ Vũ Điền cố nhiên là Giang Nam dẫn ra tới, nhưng nếu như không có Giang Nam phản ứng kịp thời, bọn họ cũng hết thảy sẽ chết ở trong tay Tổ Thánh cùng Đồ Vũ Điền, vì vậy đám người Diêm Phù cũng không có đem hắn làm thành ngoại nhân, ngược lại đối với trí mưu của hắn rất là bội phục.
- Muốn nhanh chóng tăng lên tu vi thực lực, chỉ có lấy chiến nuôi chiến, không ngừng chiến đấu, khiến cho mình tiến bộ.
Giang Nam khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Bất quá ta ở Minh Vương thành không có bất kỳ căn cơ, vạn nhất đắc tội đại tộc khác, đối phương tùy tiện phái ra một cao thủ là có thể đem ta diệt, cho nên ta muốn hướng Nhu công chúa mượn một vị Thiên Cung cường giả. Không cần hắn xuất thủ, chỉ cần Thái Công phủ cho thấy thái độ, làm chỗ dựa của ta.
- Thì ra là như vậy. Tử Xuyên không hổ là Hoa Âm đệ tử, làm việc cơ trí cổ quái.
Khương Nhu hé miệng cười một tiếng, quyến rũ động lòng người, cười nói:
- Mượn Thiên Cung cường giả đang mang trọng đại, ta còn cần hướng cha ta nói một tiếng. Tử Xuyên, Diêm Phù, các ngươi đợi chờ chốc lát.
Đoàn xe đi tới trước Thái Công phủ, lập tức có thị nữ của Thái Công phủ đến đây nghênh đón, lại có thị vệ bẩm báo cao tầng Khương thị, tầng tầng thông báo, làm Giang Nam khiếp sợ không dứt:
- Thái Công phủ giống như thùng sắt giang sơn, thực lực nội tình một vương phủ, so với Huyền Thiên Thánh Tông ta chỉ mạnh không yếu!
Khương Nhu sai người dẫn bọn họ làm sơ nghỉ ngơi, mình thì lập tức đi tới chỗ sâu nhất trong Thái Công phủ tìm phụ thân Khương Pháp Vương, có người hầu hồi bẩm nói:
- Pháp Vương đi bái kiến Thần Vương, đến nay không về.
Khương Nhu có chút thất vọng, nhưng vào lúc này, nhiều thiếu nữ Ma Tộc xinh đẹp vờn quanh một trung niên mỹ phụ đi lên đây, Khương Nhu trong lòng vui mừng, vội vàng bước lên phía trước, trung niên mỹ phụ kia cười nói:
- Nhu Nhi lần này đi Nguyên giới, có trói Lạc Hoa Âm kia tới hay không? Cha ngươi nóng lòng muốn thử, rất muốn thử xem mình có thể giống như Ma Thần, cải tạo thân thể người hay không.
Khương Nhu lắc đầu, khổ sở nói:
- Hoa Âm nói nàng thích nam nhân, nơi nào nguyện ý theo ta trở lại?
Trung niên mỹ phụ kia không vui nói:
- Ngươi đi nói với nàng, sau khi Pháp Vương đem nàng cải tạo thành nam nhi, cưới ngươi, nàng sau này chính là đứng đầu Thái Công phủ, quyền cao chức trọng.
Khương Nhu sợ rằng nàng còn nói ra lời ngưu bức gì, vội vàng nói:
- Mẹ, lần này ta từ Nguyên giới trở về, cũng gặp được Hoa Âm đệ tử.
Nàng đem chuyện tình cùng Giang Nam gặp nhau nói một lần, sắc mặt trung niên mỹ phụ kia trầm xuống, hừ lạnh nói:
- Ma Vương phủ thật to gan, cấu kết Long Tộc mưu hại con ta, may là không có đắc thủ, khoản sổ sách này sớm muộn gì muốn cùng lão khốn kia tính toán!
Đột nhiên, nàng mặt mày hớn hở nói:
- Nữ nhi ngoan, đệ tử của Lạc Hoa Âm như thế nào? Ngươi có dời tình yêu qua nơi khác hay không? Cái này thật tốt, Lạc Hoa Âm dù sao cũng là nữ nhân, cha ngươi cũng không có mười phần nắm chặc có thể đem một vị cường giả như vậy cải tạo thành thân nam nhi, nếu ngươi dời tình yêu khác, cũng có thể bớt đi cha ngươi một phen tay chân.
Khương Nhu cực kỳ e lệ, mặt hồng hào, cáu giận nói:
- Mẹ, nói chuyện đứng đắn!
Trung niên mỹ phụ kia lúc này mới câm mồm, cười nói:
- Mượn một vị Thiên Cung cường giả mà thôi, loại chuyện này một mình ngươi là có thể làm chủ. Nếu không, ngươi để tiểu thúc thần thông ngươi đi giúp hắn trấn bãi.
Khương Nhu thở phào nhẹ nhỏm, vội vàng nói:
- Ta đây đi mời tiểu thúc.
- Ta cho người khác đi là được.
Trung niên mỹ phụ kia cười tủm tỉm nói:
- Mẹ con chúng ta đã lâu không gặp, ngươi hảo hảo theo ta hàn huyên một chút. Ngươi ở Nguyên giới có gặp phải nam tử ngưỡng mộ trong lòng hay không...
Khương Nhu đầu lớn như cái đấu, chỉ đành phải đi theo nàng, chỉ cảm thấy lời của nàng so sánh với ma âm còn muốn lợi hại hơn, cuồng oanh loạn tạc.
Trong một cung điện của Thái Công phủ, Long Ngâm Phong hiếu kỳ nói:
- Tử Xuyên, ngươi tính toán làm sao gây chuyện thị phi? Vạn nhất chúng ta đi khiêu chiến, người ta không ứng chiến, chúng ta chẳng phải là khổ ép?
Hay .thanks ad