Giang Nam ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tràng ác chiến trên bầu trời kia đã bình thường trở lại, đại chùy cùng bàn tay kia đã biến mất không thấy gì nữa, hẳn là thấy đám người Giang Nam đã đến Huyền Thiên Thánh Tông, tái chiến nữa cũng không có kết quả gì, vì vậy riêng phần mình tản đi.
- Tử Xuyên, ngươi rốt cục cũng thu đồ đệ.
Tịch Ứng Tình đi tới, trên dưới đánh giá Nhạc Ấu Nương, lại cười nói:
- Không tệ, không tệ. Ngươi so với ta còn có tiền đồ, đem thánh tông giao cho ngươi, ta cũng yên tâm, từ đó không có buồn phiền ở nhà.
- Chưởng giáo quá khen.
Giang Nam khom người hoàn lễ.
- Bất quá ngươi cũng vì vậy trở thành mục tiêu cho rất nhiều thế hệ trước muốn giết, bởi vì trên người ngươi có bảo vật để cho bọn họ động tâm.
Tịch Ứng Tình ánh mắt chớp động, cười nói:
- Ngay cả Ngũ Sắc Kim cũng có thể luyện hóa, nói thật, trong thiên hạ người có thể không động tâm, chỉ sợ không có.
Hắn ngụ ý nói, ngay cả hắn cũng đối với Đậu Suất Thần Hỏa của Giang Nam động tâm.
- Chưởng giáo, ngươi sẽ không giết chết ta cướp đi bảo bối của ta chứ?
Giang Nam nháy mắt mấy cái, cười nói.
Tịch Ứng Tình cười ha ha, lắc đầu nói:
- Bảo bối của ngươi mặc dù lợi hại, nhưng trong thiên hạ người có thể vận dụng bảo vật này không có mấy người?
Nhạc Ấu Nương ở một bên gật đầu nói:
- Muốn luyện hóa Ngũ Sắc Kim, phải vận dụng hỏa diễm cấp bậc như Bích Du Thần Hỏa, mà Bích Du Thần Hỏa lại là Thần Chủ mới có thể luyện thành, những người khác nếu nhận được loại thần hỏa này, không có tu thành Thần Chủ cảnh giới, là không cách nào tế luyện. Chưởng giáo, cảnh giới của ngươi cách luyện hóa Bích Du Thần Hỏa, còn có một khoảng cách cực lớn.
Nàng mở ra hai tay khoa tay múa chân, để cho Tịch Ứng Tình buồn cười.
Trên Lĩnh Tụ Phong rất là náo nhiệt ồn ào, các lộ tân khách đến đây chúc mừng, Lạc Hoa Âm cũng vui vô cùng, cùng Giang Nam xã giao, lại đem Nhạc Ấu Nương lặng lẽ kéo qua, mỹ danh là dạy đồ tôn, bất quá Giang Nam đoán chừng nữ ma đầu này là tính toán lấy tâm pháp của Nhạc Ấu Nương.
Kiếp trước Nhạc Ấu Nương chính là thần minh, tâm pháp tu luyện cực kỳ kinh người, thấp nhất cũng là Thần Minh cấp, nữ ma đầu sưu tập tâm pháp đến nghiện, tự nhiên không chịu bỏ qua cho cơ hội thật tốt này.
Chúng thánh tông đệ tử Vân Bằng, Giang Lâm, Mộ Yên Nhi dẫn đầu đến đây chúc mừng, sau đó Thần Tiềm, Sở Hương Hương, Thác Bạt Lan Vân cùng Giang Nam quen biết cũng đến đây chúc.
Cửu U Minh Giới Thái Công phủ Khương Nhu cũng đánh xe tới Huyền Minh Nguyên Giới, nghe nói chuyện này cũng chạy tới đây, hướng hắn chúc mừng.
Lạc Hoa Âm thấy Thái Công phủ Nhu công chúa đến, lập tức vứt bỏ Nhạc Ấu Nương, chạy không còn thấy bóng dáng.
- Phụ thân, vị tỷ tỷ xinh đẹp này là ai?
Nhạc Ấu Nương lộ ra vẻ rất là hồn nhiên, thỉnh thoảng ngửa đầu hỏi thăm Giang Nam, để cho trong lòng mấy người Mộ Yên Nhi, Sở Hương Hương cũng là một trận chua xót.
- Là cha nuôi!
Giang Lâm ở một bên vẻ mặt nghiêm túc sữa đúng sai lầm của nàng, đối với tiểu nha đầu này hết sức bất mãn, vội vàng thay Tứ ca mình hướng những thiếu nữ khác giải thích, lặng lẽ nói:
- Các ngươi không nên hiểu lầm, Tứ ca ta không phải loại người như vậy. Tiểu nha đầu này không phải là con ruột Tứ ca ta, mà là lạy anh ta làm cha nuôi.
Giang gia tan biến, chỉ còn lại có nàng cùng Giang Nam, để cho Giang Lâm tự nhiên thay Giang Nam lưu ý có thiếu nữ thích hợp làm đạo lữ của hắn hay không, cũng tốt vì Giang gia nối dõi tông đường, để cho Giang Nam thay Giang gia khai chi tán diệp, vì Giang gia lưu lại truyền nhân.
Nhạc Ấu Nương vô luận ở trước mặt người nào cũng ngọt ngào gọi Giang Nam một tiếng "Cha", tự nhiên làm cho nàng rất là nổi giận, liên tục không ngừng thay Giang Nam cứu vãn.
- Lâm Nhi sư muội, cha nuôi hay cha ruột chúng ta có thể nhìn ra được.
Khương Nhu vẻ mặt nụ cười, làm cho người ta nhìn không ra ý nghĩ chân thật của nàng, lạnh nhạt nói:
- Nhìn bộ dáng tiểu hài này, cùng Giang đạo hữu giống như đúc, còn cần giải thích cái gì? Không nghĩ tới Giang đạo hữu ngoài mặt đứng đắn, lại là bồ công anh chín cây, trang bị đầy đủ mầm móng đa tình, gió thổi qua liền mọi nơi lưu giống, đợi cách một năm nửa năm sau, sẽ mọc lên như nấm.
- Thật sự là cha nuôi, không phải là ruột thịt.
Giang Lâm vội la lên:
- Không tin các ngươi đi hỏi anh ta!
Đám người Sở Hương Hương, Mộ Yên Nhi tự nhiên không tin, cười lạnh nói:
- Nam nhân làm ra chuyện như vậy còn có thể nói thật sao? Hơn nữa, cùng chúng ta có quan hệ gì? Vì sao chúng ta phải đi hỏi? Hỏi chẳng phải là cỡi không rõ liên quan sao?
Giang Lâm đi theo phía sau Nhạc Ấu Nương, nhìn tiểu nha đầu này giội nước lã các nữ tu sĩ tới chúc mừng, bận rộn cứu hỏa mọi nơi, Giang Nam cũng nhàn nhã đi chơi, đem mấy kiện pháp bảo của mình luyện chế lại một lần, cũng tăng lên tới Đạo Đài cảnh, sau đó để trên Đạo Đài ân cần săn sóc.
Về phần Linh Đài, Dao Đài cùng Liên Đài, cũng riêng phần mình có một bộ pháp bảo, không ngừng bị đạo văn dễ chịu, tăng lên uy năng những bảo vật này.
Pháp bảo trên Linh Đài, Dao Đài cùng Liên Đài, là kho bị của hắn, để ngừa pháp bảo của mình nghiền nát, không có bảo vật có thể vận dụng.
Hai vợ chồng Tịch Ứng Tình cùng Mộ Vãn Tình cũng lộ mặt mấy lần, Nhạc Ấu Nương đối với hai người bọn họ cung kính, không có nửa phần không kính.
- Vợ chồng Chưởng giáo thật là bích nhân, làm người ta hâm mộ.
Tiểu nha đầu này một bộ đại nhân, hướng Giang Nam nói:
- Tịch chưởng giáo là một nhân vật lợi hại, lại có thể ngăn cản con của mình ra đời, thủ đoạn rất lợi hại. Sợ rằng hài tử của hắn sau khi xuất thế, vô luận tư chất hay ngộ tính, cũng cao đến đáng sợ! Ta xem Tịch chưởng giáo lòng dạ thâm sâu, rất là đáng sợ, người như thế nếu như có thể còn sống sót, ở Thần Giới cũng là kiêu hùng hùng bá nhất phương!
Giang Nam thấy buồn cười, sờ sờ đầu nhỏ của nàng, cười nói:
- Ít nói chuyện người lớn đi, Ấu Nương, ta hỏi ngươi, ngươi ở Dược Vương thành đưa ra ba vấn đề khó khăn làm khó quần hùng thiên hạ, không biết mục đích của ngươi là gì?
Nhạc Ấu Nương chắp hai tay sau lưng, ở trong động phủ của Giang Nam đi tới đi lui, rất là uy nghiêm dò xét một lần, xảo trá nháy mắt mấy cái, cười nói:
- Sư tôn, động phủ của ngươi cũng quá keo kiệt, nhất định ngươi cũng là chuyển thế Thần, lai lịch so với ta còn lớn hơn, tại sao có thể ở loại địa phương này, ngay cả động phủ cũng không phải là pháp bảo!
Giang Nam thấy tiểu nha đầu này không trả lời vấn đề của hắn, ngược lại tới dò hỏi chuyện của hắn, hiển nhiên là hoài nghi mình cũng là thần minh chuyển thế, vì vậy mới có thể dễ dàng phá vỡ ba vấn đề của nàng.
- Ta chính là ta, không phải là bất luận kẻ nào khác.
Giang Nam cười nói:
- Ấu Nương, ta và ngươi hôm nay đã là thầy trò, hơn nữa vấn đề khó khăn của ngươi trong mắt ta căn bản không phải vấn đề khó khăn gì, dễ dàng liền có thể giúp ngươi giải quyết. Ngươi muốn giải quyết ba vấn đề khó khăn kia, liền chỉ có thể dựa vào ta, ngươi còn có cái gì cố kỵ? Hoặc là, ngươi có thủ đoạn phá giải ba vấn đề khó khăn này?
Đa tạ huynh đệ