DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Mọi người vừa đi đến trước dãy phòng học thì phát hiện trước khu vực dán điểm thi đã bị học sinh vây kín mít, có người hưng phấn, có người ủ rũ, cũng có người đứng đó chỉ trỏ. 

Trần Tiểu Cường vừa thấy đám người Dương Tử Mi đến thì lập tức chen lấn chạy ra từ trong đám đông, mặt mày hưng phấn nói: 

- Dương Tử Mi ơi là Dương Tử Mi, bạn đứng nhất hết tất các môn thi luôn đó, lợi hại quá đi mất, bốn môn toán, hóa, vật lý, lịch sử đều là điểm tối đa đó nha, mấy môn còn lại cũng không kém, bỏ xa tên Mẫn Cương đứng thứ hai hơn năm mươi điểm luôn. 

- Oa! Tử Mi thi tốt như vậy sao? 

Hạ Muội kêu lên, cũng vội vàng hỏi tiếp. 

- Thế còn mình thì sao? 

- Lớp trưởng bạn đứng thứ tư. 

Trần Tiểu Cường nói:  

- Còn có một tin tốt dành cho bạn nè, lần này điểm trung bình chia đều của lớp chúng ta không phải tệ nhất nữa, mà đứng tận thứ ba cơ. 

- Hả? Tốt đến thế cơ á? 

Hạ Muội vui vẻ kêu lên. 

- Lớp chúng ta rốt cuộc cũng không đứng bét nữa rồi, lần này nhất định các thầy cô sẽ vui mừng chết mất. 

Hạ Muội vỗ tay nói với vẻ mừng rỡ. 

Thân là một lớp trưởng, cho nên cảm giác tự hào về lớp mình của cô là mạnh nhất, lần này cô nghe nói thành tích của lớp mình tiến bộ được một chút như thế, đương nhiên là cực kỳ vui mừng rồi. 

Vui mừng xong, tất nhiên cô không quên công lao của Dương Tử Mi, trước lúc bắt đầu kỳ thi, chính Dương Tử Mi đã bày Văn Xương Trận ở bên trong phòng học, nghe đâu có thể tăng may mắn cho mọi người lúc đi thi. 

- Dương Tử Mi, may là nhờ có bạn cả đấy! 

Hạ Muội vịn bả vai của Dương Tử Mi nói.  

- Văn Xương Trận của bạn đúng là có tác dụng thật đấy, có thể giúp cho đám dở dở ương ương của lớp chúng ta xoay người ngoạn mục như thế. Phải biết là từ ngày đầu tiên tới giờ, lớp chúng ta vẫn luôn đội sổ cả đấy. 

Dương Tử Mi mỉm cười:  

- Văn Xương Trận chỉ mang tác dụng trợ vận may mà thôi, nếu các bạn trong lớp không chăm chỉ học tập thì nó cũng chẳng có tác dụng gì cả đâu, mấy ngày nay, nhờ sự dạy dỗ của thầy Tần, mọi người cũng đã học hành rất chăm chỉ. 

- Đúng vậy. 

Hạ Muội gật đầu sau đó quay qua hỏi Trần Tiểu Cường.  

- Vậy ai xếp thứ ba thế? 

- Tất nhiên là Mộ Dung Nghiên rồi. Trước kia, nếu như không phải cậu ta được hạng nhất thì Mẫn Cương hạng nhất, nhưng lần này bị Dương Tử Mi của lớp chúng ta đánh bại, hơn nữa còn hơn điểm quá chừng luôn, đã quá đi mất. 

Trần Tiểu Cường cười nói 

- Ăn may được một lần đứng đầu thì tính làm gì? Không chừng chỉ làm lụi mà thôi. 

- Một bạn học sinh bên cạnh nói với giọng điệu chua loét. 

- Phong độ là nhất thời đẳng cấp lại mãi mãi, thực lực của Mộ Dung Nghiên vẫn mãi còn đó! 

- Thực lực còn đó hay không thì mình không biết, chứ hiện tại ai đứng nhất trên bảng xếp hạng, ở đây mọi người có mắt đều thấy cả. 

Trần Tiểu Cường phản bác: 

- Có Dương Tử Mi ở đây, từ nay về sau, lớp các bạn đừng có mơ tới chuyện có người đứng nhất nữa. 

- Mẫn Cương, vừa rồi cậu ta nói lớp chúng ta như vậy, xem thường bạn với cả Mộ Dung Nghiên, chẵng lẽ bạn không tức giận à? 

Bạn học sinh kia nhìn thấy Mẫn Cương đang im lặng đứng bên cạnh, thì cả giận nói. 

- Tất cả mọi người đều dựa vào thực lực để nói chuyện với nhau, tài nghệ không bằng người ta thì tâm phục khẩu phục mà thua, tức giận thì được gì? Thứ hạng, không phải  nhờ vào vài câu múa mép thì có thể đạt được đâu. 

Mẫn Cương thản nhiên nói. 

Đối với chuyện Dương Tử Mi đạt được hạng nhất, cậu ta chẳng thấy bất ngờ gì. 

Một người vào hàng thiên tài, hiểu được nhiều điều thâm ảo như thế, thì chuyện thi được điểm cao căn bản chẳng có gì lạ. 

Chỉ tiếc là, thành tích mà mình vẫn lấy làm đắc ý nhất vẫn thua cô ấy nhiều đến thế. 

- Nhìn thấy chưa hả, đây mới là phong cách quý tộc chứ, Mẫn Cương không giống như bạn đâu, cái đồ tép riu thích múa rìu qua mắt thợ. 

Trần Tiểu Cường châm chọc nói. 

Vẻ mặt của cậu bạn kia đỏ bừng lên, thật sự không biết nên nói gì bây giờ, ánh mắt chuyển đến chỗ Mộ Dung Nghiên đang đứng trước chỗ công bố điểm, mặt mày Mộ Dung Nghiên tối sầm vì thành tích của mình bị tụt dốc. 

- A Nghiên, mấy người khác chắc hẳn là ỷ vào có quan hệ tốt với mấy thầy cô giáo, lấy được đáp án bài thi từ trước rồi, nếu không thì một con nhỏ quê mùa như cậu ta sao có thể thi được điểm cao như thế chứ. 

Lam Chi Tình đứng cạnh an ủi 

- Ơ con gái quê mùa thì sao? Ở dưới quê thì không được phép thông minh học giỏi à? 

Hoàng Nhất Phong cũng đứng ở bên cạnh, nghe thấy Lam Chi Tình nói như thế thì lập tức mắng lại. 

Cậu tuyệt đối không tha thứ cho bất kì ai dám nói xấu Dương Tử Mi. 

Bình luận

Truyện đang đọc