DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

- Tiểu Hắc?

Dương Tử Mi thử chào hỏi mèo đen.

- Meo... 

Mèo đen kêu lên một tiếng, đột nhiên nhảy vào lòng cô.

Bởi vì Dương Tử Mi cũng thường xuyên ôm Tuyết Hồ, nên cô cũng tự giác ôm lấy nó.

Con mèo đen này lông đen hơn nhiều so với mèo đen bình thường, bộ lông bóng loáng giống tơ lụa đen, thân mình hình như cũng rất nhẹ, nhẹ đến nỗi không cảm thấy tí sức nặng nào. 

- Ôm lấy ta, theo sự chỉ dẫn của ta đi về phía trước, cho dù có chuyện gì, cũng không được quay đầu lại nhìn.

Cô bỗng nhiên nghe được một tiếng tâm ngữ xa lạ, khàn khàn phiêu miểu.

Cô cúi đầu nhìn mèo đen, chỉ thấy hai mắt trầm lục của nó vẫn chăm chú nhìn mình, lại truyền đến tâm ngữ: 

- Không sai! Là ta.

Dương Tử Mi ngạc nhiên vui mừng hỏi:

- Tiểu Hắc, mày biết tâm ngữ sao? 

- Ừ.

- Vậy mau nói cho tao biết, nên đi như thế nào để ra ngoài đi.

Mèo đen nói, âm thanh khàn khàn: 

- Đi theo chín bước của Càn Khôn pháp, một bước cũng không được đi sai. Khi đi, cho dù phía sau xảy ra chuyện gì, cũng không được quay đầu.

- Cô hẳn là biết đi chín bước Càn Khôn chứ?

- Biết. 

Đây là công phu cơ bản của Đạo môn, Dương Tử Mi tất nhiên là biết.

- Ôm lấy ta, nhắm mắt tiếp tục đi, bất cứ tình huống nào cũng không được quay đầu, nếu quay đầu, cô vĩnh viễn sẽ không ra khỏi nơi này được.

Mèo đen dặn dò. 

Dương Tử Mi gật gật đầu, ôm lấy mèo đen, nhắm hai mắt lại, đi chín bước Càn Khôn.

Một bước…

Hai bước… 

Đi đến bước thứ ba, cảm giác bước đi có hơi nặng nề, hình như có thứ gì đó kéo chân mình.

Dương Tử Mi nghe lời mèo đen dặn, không mở mắt, không chần chừ, tiếp tục nỗ lực lê bước chân nặng nề đi về phía trước.

Bốn bước… 

Năm bước…

Đôi chân càng ngày càng nặng, giống như đôi chân được bó thêm chì, mỗi bước đi đều vô cùng vất vả. Giống như có mười mấy tiểu quỷ bám ở hai chân mình, mỗi bước đều thập phần gian nan.

Còn bốn bước nữa là hoàn thành rồi, cho dù phải bò cũng phải bò ra ngoài. 

- Tiểu sư điệt, quay lại chơi với sư thúc nào…

Sau lưng truyền đến tiếng gọi quen thuộc của Ngọc Chân Tử, rất là chân thành.

Dương Tử Mi suýt nữa quay đầu lại, may mắn kịp thời nhớ ra lời dặn của mèo đen. 

Bước thứ sáu…

Chân tựa như mọc rễ, nhấc lên rất khó khăn.

- Nữu Nữu, mau quay lại, sư phụ làm đồ ăn ngon lắm, đang đợi con đấy. 

Bên tai lại vang lên tiếng nói thân quen của sư phụ gọi cô ăn cơm.

Nhiều ngày không gặp sư phụ, nỗi nhớ sư phụ, khiến cô rất muốn quay đầu nhìn một chút, xem đó rốt cuộc có phải là sư phụ không.

Bước thứ bảy… 

Sư phụ tiếp tục ở phía sau gọi:

- Nữu Nữu, sao con còn không quay lại?

Bước thứ tám… 

- A... Đừng giết ta!  A... Nữu Nữu, mau đến cứu ta... cứu ta…

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng kêu thê thảm của sư phụ, mỗi âm thanh đều như một đao cắt tận vào tim cô, khiến lòng cô nhói lên, máu huyết ngưng lại.

Cô hết sức khống chế chính mình, cố gắng nhấc chân bước ra bước thứ chín… 

- Sadako, ngươi… Sao ngươi lại giết ta? Nữu Nữu… mau cứu ta… Sadako sắp hút máu của ta rồi… Nữu Nữu à…

Giọng nói của sư phụ ngày càng yếu ớt, giống như trút hơi cuối cùng.

Dương Tử Mi trong lòng hoảng hốt, không nhịn nổi mở mắt quay đầu nhìn một cái… 

Một cái vòng xoáy màu đen giống như hố đen, lực hút cực mạnh kéo cô lại phía sau. Mặt sau hình như còn có vô số ma quỷ đang giương nanh múa vuốt lôi kéo, muốn kéo cô vào trong lốc xoáy đen kia.

Khi cô sắp bị hút vào vòng xoáy đen kia, một cái đuôi hồ ly màu tuyết trắng cuộn tới phía cô, quấn lấy eo cô, dùng sức kéo cô ra…

Dương Tử Mi thoát ra khỏi lực hút của vòng xoáy, ngã lăn trên đất. 

Con mèo trong lòng bị cô đè lên thì kêu thảm một tiếng, chạy khỏi lòng cô…

Bình luận

Truyện đang đọc