DỊ THẾ TIỂU NHẬT TỬ



Đầu óc Kỳ Vãn Phong lập tức bị gõ cho choáng váng, đến khi hồi phục lại tinh thần thấy mọi người mồm năm miệng mười mà đàm luận chuyện phân gia, trên mặt mọi người đều là niềm vui không giấu được, nhưng sự vui sướng này cùng cậu một chút cũng không quan hệ.
Trong lòng cậu phát lạnh từng cơn, ý tứ a mỗ a cha chính là muốn đem một nhà bọn họ đuổi ra khổ cái đại viện này, tùy ý để bọn họ tự sinh tự diệt bên ngoài.

Cậu biết a mỗ bất công, nhưng không hề biết có thể bất công đến trình độ này, không nghĩ tới hôm nay a cha cũng như vậy.

Kiếm Hiệp Hay
Mấy năm nay cậu cùng phu lang chèo chống cái gia đình này, không có công lao cũng có khổ lao, hiện tại một chân liền đá văng bọn họ ra ngoài, lại còn không cho bọn họ được một chút gì.

Ngôi nhà gạch xanh ngói đỏ cùng đồng ruộng trong nhà nói như thế nào cũng có một nửa của phu lang bọn họ, hiện tại bọn họ cái gì cũng không có phần, đây là muốn bức tử toàn gia bọn họ a.
"Vãn Phong, chuyện phân gia chúng ta cứ như vậy mà làm." Trần Châu chính là biết tình tình tức phụ tứ nhi mềm lòng mà ấn chuyện:"Các ngươi tìm thời gian liền mau chóng dọn qua bên kia ở đi."

"A cha, a mỗ." Yết hầu Kỳ Vãn Phong có chút khố khốc, cậu gọi một tiếng.
Tào a cha bị Kỳ Vãn Phong nhì như vậy, trên mặt có chút mất tự nhiên.

Hắn biết phân gia như vậy đối với một nhà tứ nhi là không công bằng, nhưng hiện tại tứ lang là cái dạng này, vạn nhất người thật sự chết rồi, hai mẫu đất kia liền tính là đưa cho tức phụ cùng hài tử tứ nhi.

Bọn họ không phải chỉ có một tứ nhi, bọn họ còn có cả một gia đình, không thể chỉ vì một tứ nhi mà làm liên lụy cả một gia đình.
Lão ngũ hiện tại là hy vọng của cả một gia đình, cũng là hy vọng của cả Tào gia thôn, hắn không thể thẹn với liệt tổ liệt tông, sau khi chết liền không thể công đạo với tổ tiên.
"Như thế nào, Kỳ Vãn Phong, ngươi còn có ý kiến gì?" Trần Châu mặt lập tức trầm xuống hỏi.
"A mỗ, vậy tiền bạc trong nhà đâu?" Đến bây giờ cậu cũng minh bạch a cha a mỗ là muốn phân gia, cậu vô pháp thay đổi chuyện này, nhưng là, cậu vẫn phải tranh thủ vì phu lang cùng hài tử một chút đồ vật, cậu hỏi:"Tiền bạc trong nhà muốn phân thế nào?"
"Tiền bạc?" Trần Châu âm thanh cất cao:"Nơi nào trong nhà còn tiền bạc dư, sau khi Tứ lang sảy ra chuyện thỉnh đại phu xem bệnh bốc thuốc không cần tiền à, còn thừa chút tiền đều cấp hết cho toàn gia các ngươi, ngươi còn dám ở chỗ này cùng ta đòi tiền..."

"Không có tiền, một phân tiền cũng không có!"
Nhị ca sao Vương Yến khóe miệng mỉa mai, trong nhà một phân tiền đều không có gã mới không tin, nhưng a mỗ hắn cấp nhà tứ thúc ít hơn một chút sau này khi nhà bọn họ phân gia liền được nhiều hơn một chút.
Ở trong phòng tắm Tào Hướng Nam nghe được tiếng mắng, đặc biệt là âm thanh bén nhọn kia của a mỗ, y không muốn nghe được cũng khó.

Bên ngoài cãi cọ ồn ào không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ hi vọng Kỳ Vãn Phong ở ngoài không bị một đám người kia khi dễ.

Tào Hướng Nam nhìn thoáng qua An An, bảo nhóc ra ngoài nghe xem có chuyện gì rồi về nói với y.
Tiểu hài tử ghé vào cạnh cửa nhìn thoáng qua, trở về đối với a cha, cúi đầu, âm thanh trong cái miệng nhỏ phát ra là nức nở nghẹn ngào:"A cha, bọn họ đang mắng a mỗ, tất cả mọi người đều vây quanh a mỗ."
Bé từ lúc có kí ức đến nay mỗi ngày đều thấy a ma mắng a mỗ, thấy bé cũng sẽ mắng bé, An An rất sợ a ma.

Trong viện các ca ca cũng thường xuyên bắt nạt bé, cùng bé bất hòa, bé cũng không thích bọn họ.
"An An, ngươi ra ngoài kêu a mỗ kia tiến vào." Tào Hướng Nam giật mình nói.
Là nam nhân lúc này nên đi ra ngoài, dù y chỉ còn dư lại một hơi cũng không để người khác khi dễ tức phụ mình..


Bình luận

Truyện đang đọc