ĐỊNH MỆNH CỤC SÚC MUỐN GIẾT NGƯỜI!

Lê Thanh từ khi thức tỉnh đến nay, bốn bề bao bọc xung quanh đều như một bao vải buộc chặt cô ở phía trong, ánh sáng bên ngoài cũng chẳng thể xuyên qua nổi, dù chỉ một tầng vải mỏng của nó

Cô cứ như thế ngây ngốc ở đó hồi lâu, hầu như chính bản thân mình cũng chẳng nhìn thấy, có lúc cô nghĩ bản thân đang chìm trong cơn ác mộng nào đó, lại có lúc nghĩ mình căn bản không có cơ thể, mình đã chết rồi.

Những lúc như thế cô sẽ không tự chủ được xoa lấy hai tay mình, đan chặt vào nhau, dựa vào hơi ấm mơ hồ kia, lúc ấy cô mới biết mình vẫn còn sống

------

"Ngày xửa ngày xưa, tại một thung lũng nọ"

"Cô ta đang làm gì thế?"

Tiếng bàn tán xôn xao bắt đầu vang lên, mọi người nhìn chòng chọc vào Lê Thanh, vẻ mặt đầy khó hiểu

"Đây không phải là thi kì sao? Thế quái nào lại thành kể chuyện?"

"Không biết, có thể nào cô ta nhầm lẫn không?"

"Chúng ta có nên nhắc khéo cô ấy không ạ?"

"Suỵt, nhỏ nhỏ chút, hay là nghe thử xem"

Từng tiếng từng tiếng truyền vào trong tai Lê Thanh, cô mỉm cười, đôi mắt khép hờ ra vẻ không quan tâm, tiếp tục kể

"Có một nhà kì tài về vũ khí kia, ông sống ẩn cư. Sau khi chuyển đến thung lũng nọ đều sáng ra đồng, tối về ngủ, ấn tượng của bản thân trong mắt hàng xóm cũng rất tốt và thân thiện, hầu như không một ai trong thung lũng biết ông từng là một kì nhân làm mưa làm gió trên chiến trường"

"Hôm ấy chính là sinh nhật mừng sáu mươi tuổi của ông, vị tài nhân này có vẻ như cảm thấy sống được hai phần ba cuộc đời quả thực may mắn, vì thế đã tổ chức một buổi tiệc lớn  nhưng chỉ với ba khách mời đặc biệt"

"Người đầu tiên chính là học trò duy nhất của ông, anh ta ba mươi lăm tuổi, làm quân sư chế tạo vũ khí cho chính phủ. Vì lúc gọi đến vợ anh cũng đang trong thời kì mang thai, không an tâm để cô ấy một mình, ông ta cũng không lấy làm kiên kị liền đồng ý

Người thứ hai chính là nữ thư kí trẻ đã bắt đầu theo bên cạnh ông từ mười năm trước khi ông về hưu, cô ta gần ba mươi, hiện đã đổi sang nghề nhà văn. Là một người rất xinh đẹp, vẫn chưa có gia đình

Người cuối cùng chính là một đặc công, tri kỉ của ông mấy năm gần đây, người này còn rất trẻ, tầm hai lăm. Hai người quen nhau từ lần chuyển giao lô vũ khí cuối cùng của ông. Quá trình gặp gỡ, lí do vì sao lại trở thành tri kỉ của nhau, ngoại trừ hai người ra, không một ai biết

Sau khi mọi người được bố trí cho ba gian phòng tả hữu hai phía cửa, căn nhà được xây theo hình chữ H, thứ tự từng phòng lần lượt là nhà văn, chủ nhà, đặc công và vợ chồng quân sư"

"Sáng hôm sau, chủ nhà chết"

Tất cả mọi khán giả dưới đài, có người gãi chân, có người ngủ gật, có người kiên trì nghe, cũng có người chăm chăm tám chuyện với người ngồi kế bên mình.

Tuy là làm những hành động khác nhau, nhưng không hiểu rõ vì sao, khi nghe được câu này, mọi người đồng loạt ngừng mọi động tác lại, hít sâu một hơi nhìn Lê Thanh

"Người đầu tiên phát hiện cái xác của chủ nhà chính là nhà văn, hiện trường không hề có dấu vết của chống cự. Tình trạng xác chết rất kì lạ, đầu của nhà văn như bị vật gì đó không phải người bứt ra, gắn vào cái cổ nát kia chính là cái đầu nhân ngưu nặng gần mười kí mà chủ nhà rất thích, được treo ở phòng khách. Ngoài vết thương ở đầu, cơ thể ngược lại toàn bộ nguyên vẹn

Như thể, tồn tại trước đây chưa hề phải con người, mà bản thân ông ta chính là một nhân ngưu"

Có người đã đánh rớt cả bịch điểm tâm vừa mới mua tới

"Trên sàn có hai vết máu, một là từ đầu nạn nhân chảy ra đã đông khô hầu như toàn bộ, một lại cách cơ thể nạn nhân một khoảng, nhưng đã bị thảm lông màu đen thấm lấy, đến khi cảnh sát xét nghiệm điều tra mới dùng chất luminol để phát hiện được.

Cái xác được cho là chết vào nửa đêm. Viên cảnh sát bắt đầu lấy lời khai tại thời điểm xảy ra của từng người một, đương nhiên có thể loại trừ vợ của người học trò kia ra vì cô ta thật sự đang mang chửa tám tháng. Với thân hình như thế cho dù muốn đi lại cũng khó khăn, huống hồ gϊếŧ một người đàn ông lại là chuyện không thể

Người học trò bảo nửa đêm hôm qua, anh ta ngủ cùng vợ mình, cô ta làm chứng

Người bạn tri kỉ kia bảo rằng tối hôm qua anh ta đeo tai nghe nghe mật báo chiến sự nơi biên giới truyền về, thông qua cách không mà dùng mật ngữ nói chuyện với nhau trên màn hình qua thiết bị liên lạc. Kiên quyết không đem đoạn đối thoại ra cho cảnh sát kiểm tra

Nữ nhà văn bảo hôm qua sau khi soạn bản thảo gửi đi cho toà soạn liền đi ngủ, được một lúc thì chợt nhớ ra còn có chuyện chưa nói với chủ nhà, nhìn điện thoại mới phát giác ra trời đã sáng. Chắc mẩm chủ nhà vẫn còn thói quen thức sớm như xưa nên liền đi tìm ông, không ngờ chuyện chưa kịp nói, người đã đi

Trên màn hình của cô ta quả nhiên có những gmail gửi đi, hầu như đều cách nhau 1 2 tiếng, nội dung bên trong ngoài đối thoại với toà soạn còn có bản thảo

Lúc cảnh sát gặng hỏi cô việc, cô ta chỉ cười bảo muốn hỏi chi tiết về một món vũ khí, nhằm làm tư liệu cho chương sau của cô

Vậy là bốn người, ba nghi phạm, nhưng đều là những chứng cứ mơ hồ, không thể chắc chắn xác định bản thân không có khả năng gây ra vụ án

Hai người đàn ông vẫn còn trong độ tuổi tráng niên, một người là chế tác vũ khí, một người là đặc công quân đội chính phủ, cả hai đều đủ sức để gϊếŧ chết một lão già hơn sáu mươi tuổi. Mà nhà văn kia, cũng có thể tạo ra chứng cứ giả, dùng thuốc ngủ làm ông ta bất tỉnh, sau đó dùng hết sức chặt đi

Nhưng, tại sao lại có hai vết máu? Hiện tại chưa thể xét nghiệm máu vì điều kiện không hỗ trợ, phải đưa đến trung tâm tổng cục. Vậy, máu này rốt cuộc là của nạn nhân để lại, hay, của hung thủ?"

Một lão bá thân hình khôi ngô, vẻ mặt nghiêm trọng vỗ đùi, dõng dạc nói

"Nhất định là của nạn nhân! Này cũng là thường tình, chặt heo chặt nếu muốn ngọt trong một đường cắt thì phải mạnh, mà thế thì máu văng ra nhiều nơi  là đương nhiên!"

Lại nói cô gái bên cạnh hình như không đồng tình, lắc lắc đầu rủ rỉ

"Cũng không chắc, nếu thật sự đúng theo lời kể thì hiện trường chỉ để lại hai vệt máu đó, không phải cảnh sát phải dùng đến luminol mới phát hiện ra vệt máu thứ hai kia sau? Chứng tỏ cho dù rất vội vã, hung thủ cũng có chút kiến thức còn biết lau dọn sạch sẽ, nhưng tại sao lại lau vết máu kia? Tại sao lại chỉ để lại vũng máu tạo ra từ trên người nạn nhân nằm xuống? Cũng không có máy vết máu bắn tứ phía vốn dĩ nên có, quan trọng hơn, vết máu bị lau đó rốt cuộc là của ai?"

Thiếu niên bên cạnh xem chừng cũng rất hăng hái gia nhập vào bàn luận

"Ừ, cô nương này nói cũng có lí, hoặc là hung thủ cố tình tạo ra hiểu lầm này như thế để đánh lạc hướng điều tra, hoặc là muốn tạo cho hiện trường sạch sẽ nhằm nói lên đều gì đó, cũng có thể vũng máu kia chính là của hung thủ vô tình để lại"

Người này vừa nói, người kia cũng lên, vô số giả thuyết được lập ra, nào là cách thức thực hiện, lí do gϊếŧ người, hung khí sử dụng, ai là hung thủ... Chẳng mấy chốc bốn bề đều rầm rì bàn tán sôi nổi, khí thế hăng say, dường như rất có tinh thần cứ tiếp tục ngồi ở đây bàn đến một ngày một đêm, không ăn không ngủ.

Mà Lê Thanh ở trên đài nhìn thấy hiệu ứng này, trên mặt tràn đầy là thoả mãn, bước chân lùi về phía sau, một chút ý tứ muốn kể tiếp cũng không có

Nhật Phong dáng vẻ tràn đầy bất mãn cùng hoang mang, rốt cuộc thấy Lê Thanh bước xuống bên cạnh mình, không nén được tò mò hỏi

"Tôi không hiểu, cuộc thi này rõ ràng là thi kì, cô tại sao lại biến nó thành kể truyện?"

Lê Thanh liếc đôi mắt đáng thương nhìn Nhật Phong, che miệng cười khanh khách, đâu đó còn nghe được thanh âm cô bảo nhỏ không trách không trách. Ngay lúc tiếng cười kia sắp chạm đến giới hạn của Nhật Phong, Lê Thanh hì hì hai tiếng ho khan hắng giọng, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc hỏi cậu

"Đối với cậu, chứ kì này, nghĩa là gì?"

Nhật Phong không hề nghĩ tới người trước mặt lại đột ngột hỏi cậu vấn đề này, nhất thời có chút ngẩn người, nhưng rất nhanh liền lấy lại sự tập trung, đáp

"Là khả năng đặc biệt gì đó, khiến cho mọi người nể phục, công nhận và tán thưởng"

"Ừm, thế cậu thấy gì ở mỗi khán giả nơi đây sau khi tôi kể câu chuyện kia?"

Nhật Phong sửng sốt tròn mắt nhìn Nhân Nhi, dường như không thể tin đây chính là con nhóc ngu ngơ kia, cái gì cũng không có chính kiến, không biết tư duy, lại còn to mồm cãi tay đôi với cậu. Phóng tầm mắt nhìn quanh một lượt, Nhật Phong chần chừ một chút, rốt cuộc khi nói ra giọng lại trầm thấp như cánh muỗi vo ve bên tai, hầu như không thể nghe thấy

"Xem như cô hay"

Lê Thanh không ý kiến gì với thái độ này của cậu, cô mỉm cười xoa đầu Nhật Phong, bị cậu không kiêng nể gạt tay ra. Cô nhún vai, quay sang nói với tổng quản vẫn đang ngây người bên cạnh

"Lão bá bá, tôi xong rồi"

"Hả? À...ừ. Phần thi kì của sủng bảo dự bị thứ nhất kết thúc...khoan..hả?"

Yêu tinh tổng quản kia dường như cũng có chút hứng thú, đang ngầm suy nghĩ rốt cuộc hung thủ đã dùng loại vũ khí gì, có thể chặt đầu người chỉ trong một nhát, mà lại không để lại một vệt máu dư trong hiện trường. Đột nhiên bị Lê Thanh gọi dậy, ông mù mờ ậm ừ gật gật đầu kết thúc.

Song, lát sau ông lại hoàn toàn bị chính lời nói của mình vực cho tỉnh dậy, ông kinh ngạc nhìn chằm chằm Lê Thanh, hỏi ra hai chữ kết thúc kia, cũng như muốn hỏi chính mình

Không chỉ ông hoang mang, mà cả đại sảnh cũng chấn động theo, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, ngươi hỏi ta, ta cũng hỏi hỏi ngươi. Rốt cuộc là kết thúc rồi? Chỉ vậy thôi? Im lặng một chốc thoáng qua, cả quãng trường bùng nổ!

"Vậy là sao? Rốt cuộc là sao?"

"Chỉ như vậy liền kết thúc?  Giỡn nhau à!"

"Chí ít cũng phải nói ra thứ vũ khí cùng cách thức gϊếŧ người đi chứ!"

Tiếng huyên náo ở mọi nơi, không chỉ ở phía khán giả đang không yên vị được cái mông tò mò của mình,  đang bắt đầu có dấu hiệu muốn tiến lên nắm cổ áo Lê Thanh hỏi cho rõ, ngay cả thị vệ hai bên cùng tổng quản kiêm MC cũng chịu không nổi, chân đã bắt đầu lạch bạch tiến tới

Lê Thanh cũng không có dáng vẻ gì là lo sợ cho tương lai sắp bị đè bẹp tập thể của mình, nhàn nhã che miệng cười, đôi mắt bồ câu khép hờ, khoé mắt cong lên khiến cho người ta bất giác rùng mình. Cô chậm rì rì lướt nhìn toàn bộ quần chúng nhân dân, thích thú hỏi

"Mọi người thật sự muốn biết?"

Tất cả tiếng huyên náo đột nhiên ngừng lại, mọi người trên dưới chung một lòng gật đầu cái rụp!

"Vậy thì lát nữa nhớ bầu chọn cho ta nga~ Kết thúc kì thi này, nếu ta thắng liền kể hết toàn bộ câu chuyện cho các ngươi"

Đây rõ ràng là thủ đoạn cầu phiếu trắng trợn!

Nhật Phong liếc mắt nhìn dáng vẻ như muốn nói thoả mãn, ta rất thoả mãn của Nhân Nhi bên cạnh, im lặng không lên tiếng, nhưng bước chân lại không hiểu thế nào cách xa cô vài bước

Vì sao lại xa lánh?

Mắc cười!

Cô ta,  cái con nhóc ngốc nghếch đầu to óc hạt nho kia! Đột nhiên lại xoay ngoắt một cái biến thành người giảo họat thông minh lại có tâm tư cầu tiến, không phải bị ma nhập thì cũng chính là tự bản thân phát điên hắc hoá chính mình, hoặc uống nhầm thuốc gì gì đó!

Lỡ cô ta đột nhiên quay ngoắt sang để ý đến cậu, lại nhớ tới vụ cậu bỏ chạy không cứu cô ta lúc gặp rắn Hồng Ngọc kia, số phận của mỹ nam đại thần soái ca bậc nhất là cậu, không phải sẽ gặp thêm nhiều chông gai phiền phức trên con đường tự tín ngưỡng bản thân, thu thập chúng tín đồ trên toàn thế giới hay sao?

Nhật Phong cậu không phải sợ không đối phó lại cô ta, chỉ sợ gặp thêm nhiều phiền phức, nhân gian có câu phòng còn hơn chữa, cậu vẫn nên tận lực cách xa cô ta chút thì hơn

"Mời sủng bảo dự bị số hai lên sân"

Sủng bảo dự bị

Sủng bảo, lại còn dự bị

Ta phi

Nhật Phong nếu không phải trên thân bị trói bằng xích ba không, không tan không nát không thể phá trứ danh này của tộc yêu tinh, với cả nhìn thấy một màn chiến thắng nở nang vẻ mặt của Nhân Nhi khi nãy, kíƈɦ ŧɦíƈɦ tinh thần chiến đấu đẹp trai. Thì! Chắc chắn!  Khẳng định trăm phần trăm không được phép thua ai của bản thân này, còn lâu cậu mới chịu để tên già khọm lùn tè kia dán lên cho mình cái đại từ xưng hô mất mặt ấy!

Nhật Phong cũng không để cho tổng quản kiêm MC kia bảo bản thân cần phụ kiện gì không, cũng không thông báo mình sắp làm gì, hay kêu gọi quần chúng chú ý, giới thiệu tên tuổi bản thân ra sao. Vừa bước đến mép đài Nguyện Nhân, không chần chừ một đấm nện thẳng xuống bậc cầu thang trước nó

Bậc cầu thang làm từ đá hoa cương nguyên chất, cứ như thế, bị nghiền thành tro bụi

Một trận động đất nhỏ rung lắc mọi người, khói bụi mịt mù bay ra từ lòng bàn tay của Nhật Phong, màn hình bốn phía cũng chấn động, không lâu sau đó liền chỉ tràn ngập hình ảnh Nhật Phong đấm thêm đá ba bậc kia với hiệu ứng slow motion cực đại

Giọng nói Nhật Phong vang dội khắp mọi nẻo đường, nhẹ nhàng đâm thẳng vào màng nhĩ từng người chung quanh

"Mọi người thấy sức mạnh của ta, nể không?"

"Nể!" - quần chúng không hẹn mà cùng trăm lời như một, tạo nên một tầng âm rất đỗi hào hùng

Vẻ mặt Nhật Phong càng đắc ý, lại hỏi

"Công nhận không?"

"Công nhận!"

"Đáng khen thưởng không?"

"Rất đáng!"

"Sức mạnh này, lực tay này, thật sự nếu đến chỗ tiệm ta làm đấm bóp giác hơi thật sự là khách đến như lũ, hài lòng mà ra a"

"Phải phải, còn cả tiệm bánh của tôi, cậu ta mà sử dụng lực này giã xuống, chắc chắc bột sẽ mịn mà không cần máy, tiết kiệm bao nhiêu là tiền điện!"

Còn chưa kịp để Nhật Phong khoái chí, phía dưới bắt đầu vang lên âm thanh hâm mộ rần rần, bao nhiêu là hình ảnh tưởng tượng nếu đem cậu về nhà làm việc không công liền sẽ thế nào. Miệng Nhật Phong nhất thời méo xẹo, cậu sâu sắc liếc nhìn toàn thể nhân dân có mặt tại đây, ánh mắt như hoá thành dao găm ghim vào từng người một, giọng nói phát ra băng lãnh âm hàn

"Các người dám không bầu ta thử xem, ta sẽ tới từng nhà giã thịt các ngươi trước rồi tính sau"

Bầu không khí xung quanh câm nín, chỉ loáng thoáng nghe tiếng hít khí lạnh

Cậu nhếch mép cười, hất cằm nhìn Nhân Nhi

Run rẩy đi, hỡi nhân loại ngu xuẩn kia

Cuộc thi kì cứ như thế kết thúc trong sự hoang mang, đây quả thật là một cuộc thi diễn ra và kết thúc nhanh nhất, nhưng cũng làm cho những khán giả tham gia bình chọn căng thẳng nhất trong lịch sử

Nếu bầu phiếu đỏ thì sẽ bị sủng bảo nam kia dần cho một trận mà chết, còn nếu bầu phiếu xanh thì mọi người đều vĩnh viễn không biết món vũ khí kia là gì, tò mò cũng chết!

Tộc yêu tinh ngoài kiêu ngạo còn rất có hứng thú với vũ khí, giấu họ chân tướng, tên tuổi, cùng cách dùng một món vũ khí nào đó, cũng như ngươi đang đi trên sa mạc ba ngày ba đêm, người bên cạnh có nước nhưng hắn lại không cho ngươi uống, cũng không cho ngươi biết cách tìm, rất thống khổ!

Phiếu đỏ hay phiếu xanh, bầu không khí này căng thẳng không khác gì thả ha ha hay khóc lóc

Ba mươi giây này như phút giây đòi mạng, chỉ còn phân nửa thời gian nhưng vẫn chưa có người nào dám mở đầu xung phong ra hiệu cuộc bỏ phiếu, lúc này không biết trong đám đông ai đó lại nói ra chủ kiến

Hay là chúng ta chia nhau ra, năm mươi năm mươi?

Ý kiến này vừa ra, quả nhiên như một giọt máu gà cho người lâu ngày thiếu sức, tất cả như một đám thảo nê mã đang bị ghìm chặt dây cương mà cầm chắc súng hiệu trên tay, đến nổi không biết là lo sợ hay phấn khích mà tay cầm súng run rẩy không ngừng.

Tiếng tít báo hiệu hết giờ vừa vang lên, bùm bùm liên tiếp hơn hai trăm năm mươi mốt tiếng thi nhau bắn lên trời, tổng quản ở phía dưới ngước mắt mỏi cổ, trực tiếp nằm xuống giữa đài nhìn lên trời đếm!

Một lần đếm này thế nhưng khó khăn như đếm sao trên trời, pháo hiệu lại rất nhanh đã tắt, tổng quản từ dưới đất ngồi dậy xoa đầu bức tóc không biết rõ nên nói kết quả như thế nào. Một trong số những người thị vệ lạch bạch chạy đến đưa ông máy định vị số khẩu súng mỗi màu bắn ra, tổng quản ở giữa đài run rẩy môi một cái, nhất thời mặt già ửng lên tầng đỏ mỏng, bàn tay nhỏ không thương tiếc tự vả mình

Lê Thanh và Nhật Phong hiếm khi có cùng cảm nghĩ sâu sắc rằng yêu tinh tộc người còn có đặc điểm thứ ba, bị điên

"Khụ, kết quả kết quả... Tổng lượt bầu chọn, số người bầu chọn là hai trăm năm mươi mốt người, đỏ một trăm hai mươi sáu, xanh trăm hai mươi sáu... Ủa khoan! Hả? Ai chơi ăn gian bắn luôn hai phát thế? Bầu lại bầu lại!"

Bình luận

Truyện đang đọc