ĐOẠT THÊ

Editor – Tử Dương
***


Maybach đâm Rolls-Royce, việc này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn.


Đối với đại đa số những người có thể đi xe này, nếu đụng phải, chi phí sửa chữa ít nhất cũng phải vạn tệ trở lên, nhưng dù sao đôi bên vẫn có phần không vui.


Hai bên trao đổi danh thiếp, bắt tay xin lỗi, anh lên xe anh, tôi đi đường tôi.


Riêng với Cố Diễm Sinh lại càng dễ thương lượng hơn, sau khi xem danh thiếp xong, anh ta vẫn không biết kẻ gây họa là ai, nhưng tài xế hai nhà lại biết nhau.


"Quả là nước chảy vào miếu Long Vương."


"Cố thiếu, thật ngại quá, gần đây bệnh cũ tái phát, tay run nên mới đụng trúng."


Tài xế nhà họ Lý nhận sai trước, bác Trương cũng hoà giải: "Nhị thiếu, người ngồi trên xe chính là cháu ngoại của cụ Lý."


Cố Diễm Sinh sửng sốt: "Cháu ngoại của cụ Lý à, trùng hợp vậy sao?"


Bác Trương giải thích: "Nghe nói vừa xuống máy bay đã lập tức tới đây, có lẽ vì thế nên chạy hơi nhanh..."


"Anh là Cố Diễm Sinh?"


Một người đàn ông trẻ tuổi bước tới, anh mặc một chiếc áo khoác đen nhung được cắt may tỉ mỉ, khiến vóc người trông thon dài rắn rỏi. Gương mặt anh tuấn như tranh vẽ, mắt phượng hơi xếch, tạo cảm giác ngạo mạn pha lẫn sự lạnh lùng, lấy thế áp người.


Nếu không để ý kĩ, nhìn sơ qua anh trông giống một vị thiếu gia khí chất trầm ổn.


Anh vươn tay: "Tôi là Bùi Tứ Trăn."


Cố Diễm Sinh biết người này còn trẻ, nhưng không ngờ rằng anh lại trẻ đến mức này, tuy vậy vẫn không dám tỏ vẻ khinh thường, bước tới bắt tay: "Hạnh ngộ(1), hay nghe người nhà nhắc tên anh, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, năng lực xuất chúng, bất cứ chuyện gì vào tay đều giải quyết gọn gàng..."


(1) Hạnh ngộ: nhờ may mắn nên mới được gặp nhau.


Bác Trương biết nhị thiếu nhà mình không quan tâm đến chuyện làm ăn, cũng không thích xã giao, có thể nói nhiều như vậy đúng là hiếm thấy, đủ biết địa vị của nhà họ Bùi gia có ảnh hưởng lớn thế nào. Nhưng màn khen xã giao của anh ta chưa xong thì Bùi Tứ Trăn chỉ đáp gọn lỏn ba chữ: "Nhẫn đẹp đấy."


Âm giọng lạnh lùng.


Cố Diễm Sinh nương theo mắt anh nhìn xuống chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út. Nhẫn cưới vô cùng bình thường, làm bằng bạch kim đính vài vụn kim cương.


Thật sự mà nói chiếc nhẫn này không thể thu hút ánh mắt người khác được.


Cố Diễm Sinh chỉ nghĩ Bùi Tứ Trăn tiện miệng hỏi: "À, là vợ tôi chọn, cô ấy rất có mắt nhìn."


Ánh mắt Bùi Tứ Trăn tối lại, anh nhìn sang chiếc Rolls-Royce đang đổ ven đường: "Cú va chạm lúc nãy có làm ai bị thương không?"


"Vợ tôi chỉ bị hoảng sợ chứ không xảy ra chuyện gì lớn."


Cố Diễm Sinh là người có tính ôn hòa, không giỏi đoán già đoán non, anh ta nhìn đồng hồ: "Xe tôi không bị sao cả, trước mắt phải nhanh chóng tới nhà hàng, đến trễ lại làm cụ Lý không vui."


"Anh nói rất đúng."


Bùi Tứ Trăn quay đầu nhìn thoáng qua tài xế nhà mình: "Nhưng tôi không dám ngồi xe bác lái nữa, tôi muốn ngồi xe Cố thiếu."


Tài xế cảm thấy mình bị oan đến cùng cực, nhưng lại không dám kêu oan.


Cố Diễm Sinh không lý do gì để từ chối, đành cho bọn họ ngồi phía trước nhưng Bùi Tứ Trăn lại chắn ngang hắn, trực tiếp kéo cửa xe sau ra.


"Tôi không quen ngồi trước."


"Ngại quá, vợ tôi đang nằm ngủ phía sau."


"Tôi không ngại."


"..."


Bùi Tứ Trăn thừa sức khiến Cố Diễm Sinh không thể xoay chuyển, hơn nữa cũng đã chậm hơn một bước, đối phương nhanh chóng yên vị ở ghế sau.


Động tác liền mạch lưu loát, căn bản không cho ai cơ hội từ chối.


Cố Diễm Sinh đành ngồi ở vị trí phó lái.


Đổng Từ vẫn an ổn ngủ khò, đầu hơi ngửa ra sau, lọn tóc buông xuống, từ độ cong duyên dáng của chiếc cằm hướng xuống chiếc cổ thon dài, lướt qua xương quai xanh mảnh mai, chạm trúng phần ngực nở nang... toàn thân không có sự phòng bị, dù có vẻ lười biếng nhưng lại vô cùng quyến rũ.


Hình ảnh như vậy, ai lại dời mắt cho nổi.


Tròng mắt Bùi Tứ Trăn tối sầm, tay nắm chặt, sau đó chậm rãi buông ra.


Chốt cửa xe mở, hơi lạnh len lõi vào không khí ấm áp bên trong, Đổng Từ mơ mơ màng màng co người lại.


Bùi Tứ Trăn nhíu mi định cởi áo khoác, nhưng mới vừa bỏ nút thắt, Cố Diễm Sinh đã quay đầu đưa một cái mền lông xuống.


"Bùi tiên sinh, sức khỏe vợ tôi không tốt, phiền anh đắp giúp cô ấy."


Bùi Tứ Trăn khựng lại, ngón tay cứng đờ, mặt không cảm xúc nhận lấy, xoay người đắp cho Đổng Từ.


Kín mít, không lộ xíu da thịt nào.


Có lẽ vì quá kín nên chốc lát sau, Đổng Từ giật mình thức giấc, cô vừa ngáp vừa xốc mền xuống: "Chưa tới sao?"


"Vẫn chưa."


Nghe được giọng nói lạnh lùng đó, Đổng Từ ngẩn ra.


Cô quay đầu, liếc mắt một cái đã thấy chủ nhân của giọng nói kia, tầm mắt hai người giao nhau trong bầu không khí ấm áp, khẽ ngừng trong giây phút ngắn ngủi.


Sắc mặt Bùi Tứ Trăn thậm chí còn lạnh hơn giọng nói của anh, không chút gợn sóng: "Tỉnh rồi à?"


"Ừ."


Đổng Từ rũ mắt xoa thái dương, trả lời cho có lệ, đầu óc hỗn loạn, không hiểu sao chỉ mới ngủ một giấc thôi mà bên cạnh lại đổi thành người đàn ông khác.


Nếu đây là mơ cũng chẳng biết mộng xuân hay ác mộng nữa.


Cố Diễm Sinh quay đầu, mỉm cười nhìn Đổng Từ: "Sao không ngủ thêm chút nữa?"


"Không ngủ được."


Đổng Từ lắc đầu, tầm mắt dừng ở người bên cạnh, mãnh hổ còn ở đây... Ai dám ngủ.


"Suýt nữa quên giới thiệu."


Cố Diễm Sinh cười: "Vị này là cháu ngoại của ông cụ Lý, ngài Bùi Tứ Trăn. Có lẽ em sẽ thấy quen, ngài Bùi thường xuyên xuất hiện trên tạp chí, ngay cả một bác sĩ không am hiểu chuyện làm ăn như anh cũng biết tới."


Đổng Từ đâu chỉ quen mắt, mà còn quá thân thuộc nữa là đằng khác.


Lúc trước không hề nghĩ đến chuyện nhà họ Lý có liên quan đến Bùi Tứ Trăn, dù sao nhà họ Bùi cũng là gia tộc đứng đầu giới thượng lưu, nhưng đã di cư ra nước ngoài từ mấy thế kỷ trước. Cho dù có liên hệ đặc thù với bên nhà ngoại đi chăng nữa thì chuyện riêng tư trong nhà kiểu gì cũng được giấu kín, rắc rối khó gỡ, chẳng ai lại đi nói với người ngoài.


Mãi đến khi Đổng Từ lấy thân phận gia quyến tham gia buổi tiệc mừng thọ của nhà họ Lý mới biết xoay đi xoay lại một vòng ấy thế mà lại đụng phải người quen.


Quả nhiên càng trèo cao thì lối thoát càng nhỏ. Nhưng thế này thì hơi nhỏ quá rồi.


Đổng Từ đã cảm nhận sâu sắc được cái gọi là vận khí không tốt.


"Bùi tiên sinh, đây là..."


Cố Diễm Sinh đang định giới thiệu vợ mình, nhưng vừa mới mở lời, Bùi Tứ Trăn đã cắt ngang anh ta: "Không cần giới thiệu, tôi biết cô ấy là ai."


Mí mắt Đổng Từ giật giật.


Khóe miệng Bùi Tứ Trăn nhếch lên, không nhanh không chậm nói: "Minh tinh điện ảnh, cô Đổng Từ."


Cố Diễm Sinh không mấy ngạc nhiên khi có người nhận ra Đổng Từ, trên thực tế, người không biết Đổng Từ rất hiếm. Cô là loại người đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của người khác.


Huống chi, mức độ nổi tiếng của cô bây giờ hơn hẳn ngày xưa.


"Thì ra Bùi tiên sinh cũng thích xem phim điện ảnh."


"Thích."


Bùi Tứ Trăn cười cười, nhưng sâu trong đáy mắt lại không cười nổi: "Kỹ thuật diễn của cô Đổng quá xuất chúng, càng xem càng khó quên."


Đổng Từ vuốt vuốt mái tóc, rõ ràng cô đang sợ, nhưng vẫn cố cười: "Bùi tiên sinh thật khiến tôi vừa mừng vừa lo."


Giọng nói vẫn dịu dàng như năm nào.


Cộng thêm nụ cười ấy lại càng mềm mại hơn, không giống như đang khách sáo, mà giống với đang làm nũng, dư âm không dứt, thật khiến người ta phải chìm đắm.


Mắt Bùi Tứ Trăn tối lại, anh chỉnh lại cổ áo, nhấp môi nhìn ra ngoài cửa sổ xe.


Trong xe nhất thời im lặng.


Cố Diễm Sinh biết vợ mình còn lười xã giao hơn cả mình, vì thế liền đổi chủ đề: "Lần này Bùi tiên sinh về nước sẽ ở đây bao lâu?"


Bùi Tứ Trăn nói: "Nếu mọi chuyện thuận lợi thì tầm mười ngày nửa tháng, còn có vấn đề thì lâu hơn một chút."


Cố Diễm Sinh ngạc nhiên: "Quan trọng như vậy sao, xem ra không phải chuyện nhỏ."


Bùi Tứ Trăn nhìn thoáng qua người bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Có thể lớn mà cũng có thể nhỏ."


Đổng Từ không quan tâm đến màn đối thoại của hai người đàn ông này mà chỉ cúi đầu nhìn tin tức trên điện thoại, đầu ngón tay vuốt như bay.


Trông rất tập trung, mày giãn ra, tâm trạng có vẻ không tồi.


Chỉ có người đang nhìn cô là cảm thấy ngứa mắt.


Sức chịu đựng của con người có giới hạn, cũng may vẫn chưa vượt khỏi giới hạn đó, xe ngừng lại, đã đến nơi tổ chức buổi tiệc.


Đổng Từ xuống xe đầu tiên, ai dè bên ngoài trời đang mưa, mưa xuân quý như vàng, thành phố B đổ mưa là đúng là chuyện hiếm thấy.


"Em từ từ, bên ngoài trời mưa, chúng ta đi đường..."


Không đợi Cố Diễm Sinh nói xong, Đổng Từ đã bước xuống xe, may mà bên ngoài có bảo vệ giữ xe đưa cho cô cây dù. Ngăn cách nước mưa, che luôn tầm mắt, mỗi bước đi của cô như đang hận thấu trời cao, có điều chỉ mới đi được vài bước đã loạng choạng.


May mà có một cánh tay hữu lực kéo cô lại, ngã vào lồng ngực rắn chắc.


Mùi hoắc hương quen thuộc ập tới, vây lấy hơi thở ưu nhã của cô.


Mùi gỗ hương thanh nhẹ có phần cuồng dã này dễ dàng đả động đến ký ức của Đổng Từ, một sự hòa hợp vô cùng nguyên thủy.


Cả hai người đều nghe được tiếng tim đập của nhau, không một kẽ hở.


Bùi Tứ Trăn cúi đầu nhìn cô, dưới cơn mưa chạng vạng cùng ánh đèn ướt đẫm, nhan sắc xinh đẹp cũng phần nào nhuốm màu khói sương.


Cô vẫn đẹp như cái cách khiến tim anh đập loạn, nhưng đồng thời còn là sự tức giận.


Anh híp mắt, trầm giọng nói: "Vết thương trên chân em vẫn chưa khỏi, không nên mang giày cao như vậy."


Đổng Từ thở dài: "Tôi không quan tâm."


Trăm mối tơ vò, chân tình thật cảm, chỉ có người hiểu cô mới biết cô khổ tâm cỡ nào.


Ánh mắt thâm thúy của Bùi Tứ Trăn tiến sâu vào đôi mắt cô: "Kết hôn với hắn ta cũng là chuyện mà em không để tâm sao?"


Lời này mang tính uy hiếp, Đổng Từ cảm giác vòng tay đang ôm eo cô càng lúc càng chặt, có mùi nguy hiểm ở đây.


"Bùi đại thiếu gia!"


"Ui chao, Bùi đại thiếu tới!"


Kẻ giải cứu Đổng Từ chính là mấy vị khách khứa mặc tây trang mang giày da, bọn họ chạy tới tiếp đón, bên người có trợ lý cầm ô, ai nấy đều vui vẻ.


Những người tới dự tiệc mừng thọ của ông cụ Lý đều là nhân vật nổi tiếng.


Họ "Lý" cộng thêm họ "Bùi", khó trách mọi người đều nồng nhiệt với Bùi Tứ Trăn, sôi nổi vọt tới bắt chuyện với anh.


Cơn mưa trút xuống như bão tố, không có chuyện nói cũng phải tìm cớ để nói, từ bản thân anh, đến tiệc mừng thọ của ông ngoại, đến cả người thân trong nhà. Đương nhiên họ cũng thấy cả Đổng Từ, với khí chất của cô, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ khiến người khác nhận ra ngay, không phân biệt nam nữ già trẻ.


"Đây chắc là cô Đổng rồi, thật xinh đẹp."


"Ai nha, cô Đổng và Bùi đại thiếu đi chung sao?"


"Thật là một đôi trời sinh."


Vốn chỉ là vài câu xã giao, nhưng nói xong mới có người thấy không ổn, cười cắt ngang: "Anh bị mất trí nhớ sao, làm gì mà cô Đổng, bây giờ phải gọi là Cố thiếu phu nhân. Lúc nãy tôi vừa mới thấy Cố phu nhân, nếu để bà ấy nghe anh nói bậy, chắc chắn sẽ tìm anh tính sổ, ha ha ha."


Người nọ đầu óc chuyển biến cũng mau: "Cố thiếu phu nhân xinh đẹp như vậy, lúc nào cũng khiến tôi có cảm giác cô ấy chưa có chồng, xin lỗi xin lỗi."


Khóe môi Bùi Tứ Trăn còn chưa kịp nhếch lên đã bị hai câu sau đông lại thành nụ cười lạnh.


Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.


Nghệ sĩ gả vào hào môn, nhìn thì có vẻ nở mày nở mặt nhưng thật ra lúc nào cũng bị người khác coi thường, khó tránh khỏi việc ăn nói ngả ngớn. Lấy xuất thân của Đổng Từ, đáng ra không ai dám nói với cô như thế, đáng tiếc nay đã khác xưa, tình thế thay đổi, cái gì cũng thay đổi.


Đổng Từ cười nhạt, biết mình không đủ tư cách, tự biết thân biết phận.


Dù sao cũng lười nói chuyện, lại không am hiểu chuyện giao tiếp, cô chỉ cười bố thí như thể mình chưa nghe thấy gì, mở miệng quét sạch thâm ý của hai kẻ này: "Hôm nay đụng chuyện nguy hiểm, xe của Bùi thiếu trên đường tới đây xảy ra tai nạn, tôi và chồng tôi

Bình luận

Truyện đang đọc