ĐỘC SỦNG VƯƠNG PHI

Thân hình Ly Yên cứng đờ, bĩu môi đi vào.


"Ta không phải chỉ mới đi ra ngoài nửa ngày thôi sao!"


Lăng Dạ  Vũ  bất đắc dĩ thở dài, tiến lên ôm lấy nàng, giống như muốn hòa tan nàng vào máu xương của mình vậy, trầm giọng nói: "Nàng có biết nửa ngày này với ta mà nói dài bao lâu sao? Về sau nếu đi đâu cũng nói với ta nói một tiếng có được không?"


"Ai bảo ngươi không cho ta đi, cho nên ta mới không nói với  ngươi." Ly Yên phản bác, nói còn chưa dứt, cánh môi liền bị chặn lại.


Lăng Dạ Vũ cạy răng của nàng ra, triền miên hôn thật sâu, thật lâu sau, vẫn còn chưa thỏa mãn  buông nàng ra, nói: "Về sau nàng đi đâu, ta đi theo đó là đươc rồi."


Ly Yên vừa định kháng nghị, lại thấy ánh mắt Lăng Dạ  Vũ  hiện lên ý cười nhìn nàng, không khỏi có chút sợ, nàng cũng không muốn tình cảnh vừa rồi lại đến một lần nữa.


Lăng Dạ  Vũ  thấy thế, mới chịu hài lòng. Vẫn là chiêu này hữu dụng nhất, nhanh chóng làm cho nàng thỏa hiệp.


"Tiểu Yên, hình như, chúng ta còn chưa có động phòng?" Lăng Dạ Vũ giả bộ vô tình hỏi, ánh mắt ẩn chứa  ý cười sâu sa.


Ly Yên nghe vậy, ngượng ngùng cười cười, phất phất tay nói: "Cái này, không cần vội!"


"Vốn là đêm thành thân đó phải động phòng, ta mặc kệ, nàng phải bồi thường cho ta. Lăng Dạ Vũ cực kỳ trẻ con nói, nếu không phải kỹ thuật dịch dung của  Ly Yên cao, mới có thể nhìn ra được đây là khuôn mặt thật của hắn, nếu không nàng sẽ cho rằng đó không phải là hắn.


"Cái kia, ngày mai chúng ta quay về phủ Thừa Tướng thăm tỷ tỷ được không? Nàng hẳn là cũng muốn đi ngao du thiên hạ cùng với Thượng Quan Dương." Ly Yên cố gắng nói sang chuyện khác, nhưng trong lòng nàng cũng có suy nghĩ này. Ánh mắt mang theo một chút chờ mong nhìn Lăng Dạ Vũ  .


Lần trước Thượng Quan Dương trở về cùng bọn họ, vẫn đang ở phủ Thừa Tướng, Dung Thiến  giống như nhìn thấy tiên nhân hạ phàm, lại nghe nói hắn muốn cùng Mộc Vi Ngưng đi hành tẩu thiên hạ, liền coi hắn như Phật.


Lăng Dạ Vũ nhìn đôi mắt mong chờ của Ly Yên, đáp ứng nói: "Được, chúng ta trở về."


Hắn biết tâm tư của nàng, hắn cũng không ép nàng, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.


Ly Yên lập tức nở nụ cười, làm Lăng Dạ Vũ  chìm đắm trong mị hoặc không thể thoát.


Hôm sau, Kì Tinh Quốc truyền ra tin tức: Hạ trắc phi mưu hại thái tử, xử tử, toàn bộ gia tộc bị nhốt vào nhà lao.


Thời tiết dần dần chuyển lạnh, không có ánh mặt trời, gió lạnh thổi tới từng trận, xen lẫn  mùi hương thoang thoảng nhè nhẹ. Ly Yên thích nhất kiểu thời tiết như thế này, không lạnh lại không nóng, vừa đủ.


Nàng ngồi trên xích đu dây đong đưa, hưởng thụ gió thu thổi qua cảm giác mát mẻ, Nhược Vũ đang đứng ở bên cạnh, trên tay bưng chùm nho xanh tươi ướt át.


" Qủa nhiên Kì Doãn xuống tay rất nhanh." Xích đu dây dần dần chậm lại, Ly Yên giống như khen ngợi  nói.


Nhược Vũ tiến lên đưa nho cho nàng, mờ mịt hỏi: "Lão Đại, ta không hiểu, vì sao lúc này Kì Doãn lại giết Hạ Uyển Di? Việc này  không có lợi gì với hắn cả!"


Ly Yên cười bí hiểm, nụ cười điên đảo nhân gian, mê hồn đến cực điểm, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm.


Nàng đưa thuốc không có giải dược, nhưng lại có thời gian hạn chế, hôm qua là ngày cuối cùng, qua ngày hôm sau trí nhớ của Kì Doãn sẽ  khôi phục lại hoàn toàn, cho nên nàng mới đi Kì Tinh Quốc hỏi Hạ Uyển Di về tấm lệnh bài.


Sau khi Kì Doãn khôi phục trí nhớ, đương nhiên có thể đoán ra được là do Hạ Uyển Di hạ dược hắn, trong cơn tức giận liền xử tử Hạ Uyển Di. Bây giờ hắn chẳng sợ gì nữa, vì có Lưu Ly công tử hợp tác cùng hắn, hơn nữa sau khi Lưu Ly công tử giúp hắn khôi phục trí nhớ,  không bao lâu sau lại  truyền thư đến nói, chuẩn bị khởi sự, phá huỷ Hạ gia.


Nhược Vũ nghe Ly Yên thì thầm bên tai, mắt liền trợn to nói: "Lão Đại, người thật gian xảo."


"Gì cơ?" Âm cuối hơi cao lên, giọng điệu khó mà hiểu được, Ly Yên bình tĩnh nhìn nàng.


Nhược Vũ thấy vậy lập tức sửa lại: "Không, lão Đại cái này gọi là thông minh cơ trí, hắc hắc."


Nàng cười lấy lòng, ngay sau đó Lăng Dạ Phong không khỏi khinh thường nói: "Đồ vuốt mông ngựa."


Nghe vậy, Nhược Vũ lập tức ngẩng đầu, có chút giận nói: "Ngươi quản cái rắm?"


"Thân là một nữ tử mà lại nói chuyện thô tục như thế." Lăng Dạ Phong  thản nhiên liếc nàng một cái, giễu cợt nói.


"Ngươi quản ta cái gì, không lo mà diễn tốt thân phận Vũ Vương gia của ngươi đi, chạy tới nơi này làm gì?" Nhược Vũ ngẩng đầu tức giận nói.


"Thất hoàng huynh vào cung thăm Tam hoàng huynh rồi, huynh ấy xuất hiện dĩ nhiên ta chẳng cần phải giả vờ nữa."


"Đúng rồi, Lăng Dạ Trần làm sao rồi?" Ly Yên nuốt một quả nho, thuận miệng hỏi.


"Thái y nói là tâm bệnh, trị không được, bây giờ suốt ngày nằm ở trên giường, bệnh nguy kịch lắm rồi."


Khi Lăng Dạ Phong  nói lời này thì trong giọng nói có chút phiền muộn, một chút cũng không ngây thơ hồn nhiên như thường ngày.


Ly Yên cũng chỉ thản nhiên nhíu mày, không nói một lời.


"Đúng rồi, y thuật của ngươi cao minh như vậy, đi xem Tam hoàng huynh một chút được không." Lăng Dạ Phong vỗ đầu một cái, bỗng dưng nói.


Mặt Ly yên không chút thay đổi nói: "Tâm bệnh cần dùng tâm dược, cho dù y thuật cao tới đâu, cũng trị không hết."


"Ai, mỗi ngày nhìn Tam hoàng huynh, đều nghe được trên miệng của huynh ấy không ngừng kêu  tên Ngưng phi, nói vậy chỉ có Ngưng phi mới có thể cứu huynh ấy mà thôi." Lăng Dạ Phong thở dài nói, ánh mắt  một mảnh ảm đạm.


Ly Yên đăm chiêu nhìn xa xăm, không biết đang suy nghĩ cái gì.


Đêm nay, dường như có rất nhiều người đến.


Trong cung điện nguy nga lộng lẫy, một nam tử khôi ngô nằm trên long sàn, hai mắt nhắm chặt, trên miệng không ngừng  nỉ non "Ngưng nhi", nhớ nhung xen lẫn đau khổ.


Hắn không muốn mở mắt, ý chí sống rất thấp, chỉ có thể ngủ mong tìm lại những lưu luyến kia.


Vẻ mặt Mộc Vi Ngưng không có cảm xúc gì, chỉ đứng ở bên giường lẳng lặng nhìn hắn.


Lăng Dạ Trần như có linh cảm, mắt hơi lay động, hình như sắp  tỉnh lại. Mộc Vi Ngưng dừng một chút, thân thể như gió bay nhẹ nhảy ra ngoài.


Bỗng dưng Lăng Dạ Trần từ trên giường bật dậy, hô lớn: "Ngưng nhi."


"Hoàng thượng, Hoàng thượng, người rốt cục cũng tỉnh, người đâu, Hoàng thượng tỉnh rồi."


Công công chờ ở bên ngoài nghe được tiếng la liền đẩy cửa, thấy Lăng Dạ Trần ngồi yên ở trên giường, không khỏi  kích động vui mừng kêu lên.


Lúc Thái y đến, hai mắt Lăng Dạ Trần trống rỗng như trước nhìn chỗ Mộc Vi Ngưng đã đứng, hắn cảm giác được, cảm giác thật chân thật không phải nằm mơ, đó là hơi thở của  Ngưng nhi  .


"Không buông xuống được, vì sao còn muốn rời đi."


Sau khi Mộc Vi Ngưng từ hoàng cung trở về, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có một giọng nói không có bất cứ cảm xúc gì trong đó, giống như gió nhẹ thoảng qua.


Mộc Vi Ngưng thản nhiên xoay người, nhìn hình dáng dưới ánh trăng mông lung kia, lạnh nhạt hờ hững, một thân bạch y làm nổi bật  ánh trăng màu trắng, càng thêm phiêu dật xuất trần.


"Hắn là hoàng đế, ta không muốn hắn vì một nữ nhân không đáng giá, mà làm chậm trễ quốc gia đại sự."


Thượng Quan Dương chậm rãi nở nụ cười, mang theo sự hấp dẫn trí mạng.


"Làm sao lại nói mình trở nên hèn mọn như thế, không bỏ xuống được chính là không bỏ xuống được, không cần lấy cớ che dấu."


Trong mắt Mộc Vi Ngưng hiện lên một chút đau đớn, bị chạm vào nỗi đau trong tim, vết thương đó nàng không muốn bị vỡ ra nữa, chỉ cần chạm vào lập tức đau.


Trái tim sau khi tan vỡ, bất luận chữa trị thế nào, cũng đều để lại dấu vết.


"Ta sẽ bỏ xuống được."


Thật lâu sau, Mộc Vi Ngưng nhẹ giọng nói, bừng tỉnh nói nhẹ như gió lướt qua.


“Nhưng ngươi lại khống chế không được muốn gặp hắn, ngươi đang dối mình dối người mà thôi."


Thượng Quan Dương  mạnh mẽ nói, một câu vạch trần mặt nạ ngụy trang  của  Mộc Vi Ngưng, đau đớn dần dần hiện rõ ràng trên mặt, bi ai không nói nên lời  .


"Đủ rồi, ta dối mình dối người thì sao? Trở về đã không được, trở về đã không được’’ Mộc Vi Ngưng gần như điên cuồng mà gào to, nói xong lời cuối cùng, âm thanh dần dần nhỏ đi, mang theo một tia nghẹn ngào.


Nước mắt nóng bỏng rơi xuống, những đau khổ tận cùng  đều cùng đều trút hết ra ngoài.


Nàng là một nữ tử  bình thường, mặc dù tâm tàn ý lạnh, nhưng tình cảm vẫn còn như trước, mặc dù tuyệt vọng, nhưng  phần hồi ức này vẫn không thể quên được. Nàng cứ tưởng rằng đã không còn nước mắt, nhưng bây giờ lại  bị Thượng Quan Dương làm cho bùng nổ.


Con ngươi màu đen của Thượng Quan Dương xoẹt qua một chút  phức tạp, đưa khăn tay, nói: "Khóc đi, khóc đã rồi  sau này sẽ không có việc gì."


Mộc Vi Ngưng kinh ngạc  nhìn khăn tay lụa  trong tay hắn, nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt.


Bị nàng nhìn có chút mất tự nhiên, Thượng Quan Dương ho nhẹ một tiếng, nói: "Ta chỉ là hi vọng ngươi có thể buông, lòng không tạp niệm cùng ta bước chân vào giang hồ, hơn nữa ngươi là tỷ tỷ của Ly Yên, nàng đã giúp ta, đương nhiên ta sẽ giúp ngươi."


Mím môi, Mộc Vi Ngưng tiếp nhận khăn tay lau đi nước mắt, sau đó, mặt không chút thay đổi nói: "Ta không sao, đi thôi!"


Mà ở giờ phút này, Thượng Quan Thi Vũ năm trên giường trằn trọc, đêm khuya chưa ngủ, gần đây trong đầu càng không ngừng xuất hiện hình ảnh Diệp Thừa Tầm, thật lâu không thể tiêu tan.


Nàng chẳng lẽ động tâm với Diệp Thừa Tầm rồi sao?


Thượng Quan Thi Vũ suy tư  hồi lâu, vừa nghĩ tới lời nói đêm đó của hắn như thổ lộ, tim liền đập thình thịch, hô hấp trở nên dồn dập, tâm cũng bị xúc động, ở sâu trong nội tâm dâng lên  một mảnh gợn sóng, khó có thể yên tĩnh trở lại.


Rốt cục, nàng quyết định ngày sáng sớm  hôm sau đi Diệp Gia Bảo tìm Diệp Thừa Tầm, bày tỏ tâm ý của nàng, nàng muốn thẳng thắn, nếu là thích, liền tranh thủ, tìm hạnh phúc của chính mình. Về phần Kì Doãn, tổn thương mà hắn gây cho nàng, cũng là quá sâu, tâm đã chết, không còn quyến luyến, tự nhiên cảm tình cũng không còn.


"Thi Vũ."


Ngay khi Thượng Quan Thi Vũ đưa ra quyết định này thì bỗng dưng nghe thấy một tiếng nói trầm thấp, ẩn chứa tình cảm thật sâu. Thân mình cứng đờ, nàng đứng dậy nhìn về phía  thanh âm kia.


"Ngươi tới đây làm gì?"


Vừa thấy Kì Doãn, sắc mặt Thượng Quan Thi Vũ lập tức trầm xuống, lạnh nhạt nói.


"Thi Vũ, nàng hận ta đến như vậy sao? Không muốn gặp lại ta ư?” Ánh mắt của Kì Doãn tràn đầy xót xa, đè thấp thanh âm hỏi.


“Với ta mà nói, ngươi chính là người xa lạ, đối với một người xa lạ, tại sao ta lại muốn gặp?" Thượng Quan Thi Vũ lạnh lùng liếc  hắn một cái,  giọng điệu lạnh nhạt làm tâm Kì Doãn đau đớn  .


"Nàng cũng biết ta yêu nàng? Ta không thể mất đi nàng."


Kì Doãn nói xong tiến lên ôm chặt lấy Thượng Quan Thi Vũ, nàng khó có thể giãy giụa, con ngươi bỗng nhiên hiện lên ý cười châm chọc, nâng mi hỏi: "Thật sự là yêu sao?"


"Thi Vũ, không cần như vậy, nàng làm ta cảm thấy thật xa lạ." Kì Doãn đưa tay hơi hơi xoa mặt của nàng, trong mắt  có chút bối rối, hắn cảm giác, nàng sẽ càng xa cách hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc