ĐU CP ĐẾN HỒ ĐỒ, CẬU TIN KHÔNG?

Diệp Lẫm muốn chờ sau khi những người khác dần vào hết thì cùng nhau thảo luận, Lâm Thành lại cảm thấy không cần thiết: "Những tin tức này rất rõ ràng rồi, không bằng chúng ta đi tìm manh mối."


Diệp Lẫm: "Cậu nói cũng phải."


Hai người phân công nhau rời đi.


Chử Vân cùng Mộ Thanh một trước một sau tiến vào, đề phòng nhìn nhau. Chử Vân nói: "Lâm Thành đã chia sẻ manh mối của cậu ấy rồi, sao cậu không chia sẻ?"


Mộ Thanh: "Của tôi là đạo cụ. Sao anh cũng không chia sẻ?"


Chử Vân: "Của tôi cũng là đạo cụ mà. Đạo cụ của cậu là gì?"


Mộ Thanh: "Vậy tôi không nói cho anh được, lỡ như anh là người xấu thì sao?"


Chử Vân nói: "Hay lắm, cậu nghi ngờ tôi à, cậu nghĩ tôi muốn đi cùng cậu chắc?"


Mộ Thanh: "Hừ."


Hai người hờ hững đi mỗi người một ngả.


Mấy người tiến vào cuối cùng túm năm tụm ba tụ lại một chỗ, cùng cho rằng chuyến thám hiểm được nhắc tới trong câu hỏi chính là đoạn ký ức mà họ đã mất. Đề bài ra như vậy, mục đích chính là để bọn họ chắp vá lại toàn bộ câu chuyện xảy ra trong chuyến đi kia, điền chính xác những thông tin thời gian địa điểm... như vậy là qua cửa.


Có điều cả tòa nhà quá lớn, để tiện cho người chơi chia sẻ thông tin với nhau, tại mỗi một tầng đều có phòng giải đề, có thể kịp thời chia sẻ manh mối mình tìm được.


Trong lòng mỗi người đều nghi ngờ người có thân phận đặc biệt ẩn núp ngay trong họ, không dám kết bạn bừa bãi, chỉ có tự mình đi tìm manh mối đã được thiết lập mới là an toàn nhất.


Chỉ có Lê Thiến và Ninh Ninh đi cùng nhau, bởi vì Ninh Ninh quá nhát gan, không dám đi một mình.


Khi Lộ Bắc Nhiên đang tìm kiếm trong một lớp mười hai, Cố Chỉ cũng tới.


Cố Chỉ hỏi: "Phòng này có manh mối không?"


Lộ Bắc Nhiên nói: "Đều là mấy thứ không quan trọng lắm, kiểu như là, cô với Lâm Thanh là người yêu."


Cố Chỉ trợn tròn mắt, "Mối tình này đến bản thân tôi cũng không biết!"


Cố Chỉ vào trong tìm cùng cậu, tìm cả buổi chỉ có những thứ không đầu không đuôi, trên bàn học của Chử Vân có viết tên Lê Thiến, Lộ Bắc Nhiên cười, "Anh Chử Vân thích chị Lê."


Cố Chỉ nói: "Tôi thấy mấy thứ này đều là mấy chuyện nhàm chán, không liên quan đến đề bài đâu. Chúng ta cùng tới phòng giải đề xem thử đi."


Manh mối trong phòng giải đề dần dần tăng lên. Trong đó có cả mấy thứ như "Mộ Thanh năm nào cũng xếp hạng đầu", "Lâm Thành thân thể cường tráng, là tuyển thủ quán quân chạy cự li dài"... không khác gì mấy tin tức linh tinh mà hai người Lộ Bắc Nhiên tìm thấy.


Cố Chỉ nói: "Ôi, bọn họ đã điền mấy chỗ rồi này."


Manh mối liên quan là chín tấm vé tàu hỏa đi Tây Tạng mà Chử Vân tìm được.


[__người của câu lạc bộ Kẻ dò đường đi __ thám hiểm vào tháng __ năm__]


Mộ Thanh, Chu Viễn Kiều, Lâm Thành, Chử Vân điền một số "9" vào khoảng trống đầu tiên, hai khoảng trống cuối cùng thì điền "2" và "2009".


Lộ Bắc Nhiên nói: "Manh mối này hay thật, chúng ta cũng điền đi."


Cổ Chỉ vừa gõ đám áp vừa nói: "Vé tàu này viết là đi Tây Tạng, tại sao khoảng trống thứ 2 lại không điền?"


Lộ Bắc Nhiên: "Vậy cô viết vào thử xem sao."


Cố Chỉ điền chữ "Tây Tạng" .


Màn hình không có thay đổi gì. Tiếng phát thanh cũng không vang lên, chứng tỏ trong câu này có đáp án sai.


Lộ Bắc Nhiên: "Tây Tạng không phải đáp án chính xác, có lẽ những người khác cũng phát hiện, nên mới bỏ đáp án đó đi."


Cố Chỉ: "Nhưng trên vé tàu rõ ràng viết Tây Tạng..."


Lộ Bắc Nhiên nghĩ hồi, "Tôi cảm thấy là do không đủ chính xác, cần phải điền một địa điểm tương đối cụ thể, ví dụ như Cố Cung Bắc Kinh, hay là Bến Thượng Hải..."


Cố Chỉ: "Có lý đó."


-o0o-


Lúc này, Diệp Lẫm đang tìm kiếm trong phòng làm việc của giáo viên khối mười hai.


Hắn mở ngăn kéo ra, lục được một chiếc điện thoại di động ở bên trong.


"Điện thoại di động," Diệp Lẫm giơ lên trước máy quay một lát, "lại còn là loại bật nắp."


Diệp Lẫm mở điện thoại ra, nhìn thấy nội dung bên trong, "May mà tôi tìm được nó trước."


Diệp Lẫm bỗng nhiên giơ tay sờ lên tai nghe một cái, sau đó xóa tin nhắn đi, ném vào trong góc tủ, rồi nở nụ cười thần bí với máy quay.


Bình luận: [Ảnh lạ quá đi], [Diệp Lẫm là người có thân phận đặc biệt?], [Nhiệm vụ của hắn là gì vậy?], [Tôi đoán hẳn là loại bỏ những người chơi khác rồi], [Sợ quá đi mất Lẫm Tử trông nham hiểm quá đi].


Diệp Lẫm vừa ra khỏi phòng làm việc của giáo viên, trùng hợp gặp Lộ Bắc Nhiên và Cố Chỉ đi từ cầu thang tới.


Lộ Bắc Nhiên leo mấy tầng lầu, trên trán đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, hai má cũng hơi ửng hồng, Diệp Lẫm bước tới vén tóc mái ra giúp cậu, sau đó kéo khóa áo khoác thể thao của cậu xuống một chút.


Lộ Bắc Nhiên cười với hắn, "Cảm ơn."


Bình luận sôi trào: [...Bọn họ đang làm gì thế?], [Nhiên Nhiên, con còn cảm ơn nữa?], [DL hơi cuống rồi], [Đậu má Lẫm Tử, con không cần phải gấp như vậy], [Dừng tay! Về nhà xà nẹo nhau cũng không muộn mà], [Sợ hãi bọn họ sẽ không nhịn được "make" ngay trước mọi người], [Không! Nhiên Nhiên con còn nhỏ, mẹ không cho phép!], [Đừng làm dị, còn có bé gái ở đây mà], [Cố Chỉ: Hai người coi như tôi không tồn tại phải không?], [Anh giai, yêu là kìm nén].


Diệp Lẫm hỏi: "Hai người tìm được gì rồi?"


Cố Chỉ: "Không có gì hữu dụng, anh thì sao?"


Diệp Lẫm: "Tôi cũng chưa."


Cố Chỉ: "Đúng rồi, tôi vừa mới đọc sổ tay của Lê Thiến, bên trong nói quan hệ của hai người cực kỳ tốt."


Diệp Lẫm và Lộ Bắc Nhiên quay sang nhìn nhau, Diệp Lẫm ôm lấy vai Lộ Bắc Nhiên, "Đúng là quan hệ của bọn tôi rất tốt."


Cố Chỉ cạn lời, "Đã thấy".


Bình luận: [...], [Người ta nói trong trò chơi đó được không? Ai hỏi quan hệ hai người có tốt không đâu?], [Chị gái không còn gì để nói], [Cố Chỉ: Không biết nên nói gì?], [Dạ dạ dạ quan hệ hai anh tốt nhất], [Ôm ôm ấp ấp x22], [Lẫm Tự tự giác quá đi], [Diệp Lẫm: Không thể bỏ qua bất cứ cơ hội show tình cảm nào].


Để bảo đảm hiệu suất, ba người giải tán tại chỗ.


Lộ Bắc Nhiên vào trong một phòng thư viện, tìm được một tờ báo trong tủ.


Cậu tiện tay lật qua lật lại, nội dùng đều là những tin tức liên quan tới trường cấp ba Thành Bắc này, phần lớn là học sinh nào đó đi thi được giải, hiệu trưởng đến các trường khác tham gia phỏng vấn...


Một trang báo trong đó đã thu hút sự chú ý của cậu, đây là một bài báo xã hội: "Trường cấp ba Thành Bắc có phụ huynh học sinh mang băng rôn đến gây rối."


Lộ Bắc Nhiên cảm thấy có lẽ bài báo này có liên quan đến ký ức bọn họ cần tìm, mà trên báo lại không hề ghi chép nguyên nhân cụ thể việc phụ huynh tới gây sự, nên cậu vẫn không có manh mối gì.


-o0o-


Lê Thiến và Ninh Ninh vào trong một căn phòng riêng biệt trong tòa nhà, giữa căn phòng có đặt hai chiếc ghế.


Ninh Ninh tóm chặt lấy cánh tay Lê Thiến, "Chị Lê ơi đây là đâu thế, sợ quá đi mất."


Lê Thiến: "Hình như là phòng tư vấn tâm lý."


Hai người chia nhau ra tìm, Ninh Ninh bỗng nhiên hô lên: "Chị, lại đây xem cái này!"


Lê Thiến lại gần, Ninh Ninh đang cầm một tập tài liệu trên tay, là ghi chép của nhân viên tư vấn tâm lý.


Tờ đầu tiên chính là Lê Thiến.


Trên đó viết: "Sau khi các học sinh từ Tây Tạng trở về xuất hiện tình trạng gặp ác mộng, tâm trạng không ổn định, kiến nghị can thiệp bằng biện pháp xóa bỏ ký ức..."


Phần có thể nhìn thấy rõ ràng chỉ có thế này, nửa dưới tờ giấy đã bị đốt rụi.


Ninh Ninh: "Hóa ra là bị xóa ký ức thật! Chị Lê, em sợ quá."


"Đừng sợ." Lê Thiến tiếp tục lật về sau, phần sau của tài liệu cũng có vài tờ bị đốt, chỉ còn dư lại bản ghi chép về bốn người, "Em, thêm cả Cố Chỉ và Lâm Thành."


Bình luận: [Đậu xanh, ghê quá vậy], [Chắc chắn cũng đi du lịch đã có vấn đề gì rồi], [Sao tự nhiên ghê ghê vậy, chuyện gì đã xảy ra ở đó?]


Lê Thiến và Ninh Ninh cầm theo chứng cứ này rời đi, đụng phải Lâm Thành và Chu Viễn Kiều.


Ninh Ninh gọi: "Anh Thành, mau tới đây!"


Chu Viễn Kiều nhìn ba người dần rời đi, ôm ngực, "Tại sao mấy người lại cô lập tôi chứ, tổn thương quá đi."


Lâm Thành xem bản ghi chép của cố vấn tâm lý kia, Lê Thiến hỏi: "Có muốn chia sẻ cái này không?"


Lâm Thành khó hiểu, "Sao lại không?"


Ninh Ninh nói: "Trong này chỉ có ghi chép về ba cô gái bọn em và anh thôi, lỡ như có người không bị mất ký ức, nói không chừng người đó chính là kẻ xấu."


Lê Thiến nói: "Phải, manh mối không thể tùy tiện chia sẻ, hiện tại chỉ có bốn người xuất hiện trong tài liệu này mới có thể loại bỏ nghi ngờ."


Lâm Thành trầm mặc một hồi, "Nhưng tôi vừa mới chia sẻ nhật ký của Ninh Ninh lên rồi."


Ninh Ninh: "Gì cơ?! Nhật ký của em?"


Lúc này, Diệp Lẫm, Lộ Bắc Nhiên và Cố Chỉ đang ở phòng giải đề tầng ba xem "nhật ký của Ninh Ninh".


Cố Chỉ và Lộ Bắc Nhiên ngồi ghế, Diệp Lẫm khom người đứng sau lưng Lộ Bắc Nhiên, khoát tay lên trên bả vai cậu.


Bình luận lại bắt đầu, [Diệp Lẫm thực sự là không dừng tay được phút nào], [Bọn họ thích dính vào nhau quá đi mất], [Ôm ôm ấp ấp x24], [Chế vẫn còn đang đếm hở], [Diệp Lẫm: Chốn về của Nhiên Nhiên chỉ có một, chính là lồng ngực của tui]


"Nhật ký của Ninh Ninh


1/3/2009


Tôi vừa nhắm mắt lại liền thấy dáng vẻ toàn thân là máu của cậu ấy, tôi sắp sụp đổ rồi... Tôi thật sự rất sợ...


10/3/2009


Đàn chị Lê Thiến nói bác sĩ tâm lý trong trường có thể giúp chúng tôi loại bỏ ký ức kia, bọn họ đều chọn xóa bỏ rồi, vậy tôi thì sao? Tôi cũng muốn xóa bỏ nó chứ?


15/3/2009


Dường như có điều gì đó tôi chẳng thế nhớ ra. Có điều như vậy thật tốt, tôi cảm giác đó là một chuyện đáng sợ..."


Đọc nhật ký xong, ba người suy luận chung chung, hẳn là trong chuyến đi kia, có một thành viên đã xảy ra chuyện rồi.


Cố Chỉ bỗng nói: "Ôi, mọi người nhìn này, màn hình câu hỏi thay đổi rồi!"


-o0o-


Chử Vân và Mộ Thanh ở phòng sinh hoạt của câu lạc bộ "Kẻ dò đường" hạnh họe lẫn nhau.


Phòng sinh hoạt câu lạc bộ này vô cùng mờ nhạt, bên trên không gắn biển tên phòng, bên ngoài thoạt trông chỉ như một phòng kho bình thường, nhưng thật ra bên trong có rất nhiều manh mối.


Trong đó có ảnh chụp nhiều chuyến đi của thành viên trong câu lạc bộ, cùng với ghi chép đơn giản mỗi chuyến đi.


Chử Vân và Mộ Thanh tìm được một chiếc camera, bên trong có một đoạn video.


Người trong video nói: "Hây, tôi là lớp 12/8 Diệp Lẫm, đây là Chử Vân, nào, chào mọi người đi."


Mộ Thanh nói với Chử Vân: "Oa, người này diễn anh hồi cấp ba nè."


"Diệp Lẫm" lần lượt giới thiệu từng thành viên khác: "Bây giờ mọi người đang chuẩn bị cho chuyến đi kỳ nghỉ đông. Lần này, địa điểm chúng tôi lựa chọn vô cùng vắng vẻ, hơn nữa đường xá xa xôi, nhất định phải chuẩn bị trước thông tin và đồ dùng."


"Lộ Bắc Nhiên" lại gần nói với máy quay: "Địa điểm chúng tôi định đi lần này tên là 'hang Sâm Cách', cảnh sắc mùa đông ở đó cực kỳ hoành tráng."


"Diệp Lẫm" lại hướng ống kính về phía "Cố Chỉ", "Cố Chỉ" nói: "'Sâm Cách' có nghĩa là 'sói', nó còn có tên khác, là 'hang sói đói', nghe nói trong đó có sói đó, có sợ không?"


"Lê Thiến" ở bên cạnh lên tiếng: "Có gì đáng sợ chứ, đó là truyền thuyết từ mấy trăm năm trước rồi, bây giờ hết sói tám đời rồi, đừng có ở đó hù dọa người ta."


Chử Vân và Mộ Thanh liếc nhìn nhau, đáp án liên quan đến địa điểm đã xuất hiện, đó chính là 'hang Sâm Cách'.


Bọn họ đến phòng giải đề gần nhất điền đáp án vào, màn hình hiển thị bài thi có sự thay đổi.


Trên màn hình trống không dần xuất hiện tiêu đề tiếp theo.


[Tổng cộng có __ người bình an trở về. Người không về được là __, nguyên nhân là ___]


Hai người không hẹn mà cùng run lên.


Mộ Thanh nói: "Nguyên nhân có thể đoán được đại khái. Có điều người này là ai thì vẫn không có manh mối."


Chử Vân: "Thử từng cái một đi."


Mộ Thanh do dự một lát, vẫn nói thật: "Anh làm vậy sẽ out đó, tin tức tôi nhận được từ vòng trước là mỗi chỗ trống chỉ được đổi hai lần. Đạo cụ của tôi là tôi có thêm một cơ hội nữa."


Chử Vân híp mắt nhìn cậu ta, "Chuyện quan trọng như vậy mà bây giờ cậu mới nói, chẳng lẽ là cậu hả?"


Mộ Thanh: "Bây giờ tôi nói cho anh đã là tốt lắm rồi đó được không? Anh còn nghi ngờ tôi nữa?"


Chử Vân tiếc nuối nói: "Không thể thử bừa, đành tiếp tục tìm đầu mối thôi."


-o0o-


Cố Chỉ xem đoạn video kia xong cũng cảm thấy hơi hơi sợ hãi, "Hang sói đói... Ôi trời, hẳn không phải giống như tôi nghĩ chứ? Vậy thì tàn nhẫn quá." Cô cảm thấy da gà da vịt cũng nổi hết lên.


Có thể trong bọn họ có một người, là quay về báo thù.


Cố Chỉ đề phòng nhìn Lộ Bắc Nhiên, lại nhìn Diệp Lẫm, nén nỗi sợ hãi lại không dám đi cùng họ, "Các anh đi trước đi."


Diệp Lẫm ôm Lộ Bắc Nhiên, "Cô ấy nghi ngờ chúng ta kia, Tiểu Lộ có bằng lòng đi với anh không?"


"Vậy sao, cô nghi ngờ chúng tôi là người xấu hả?" Lộ Bắc Nhiên nhìn Cố Chỉ, biểu cảm đau lòng.


Cố Chỉ nói: "Xin lỗi Nhiên Nhiên nha, bây giờ tôi không dám tin tưởng ai hết."


-o0o-


Lê Thiến, Ninh Ninh và Lâm Thành xem manh mối mới nhất, Lâm Thành nói: "Chúng ta đi tìm Cố Chỉ."


Một giây sau tiếng loa vang lên, "Cố Chỉ, OUT."


Ba người chuẩn bị đi tìm Cố Chỉ bỗng ngơ ngác.


Ninh Ninh: "Cố Chỉ đã out rồi sao? Không phải trả lời là qua cửa à, tại sao lại out giữa chừng được?"


Có điều mọi người lập tức cảnh giác, trong bọn họ có một người có thân phận đặc biệt.


Lê Thiến: "Rốt cuộc là ai vậy?"


Bình luận: [Mạnh dạn đoán Diệp Lẫm], [Đúng rồi, biểu cảm của hắn lúc xóa tin nhắn đó, lại còn sờ vào tai nghe nữa, đạo diễn ra lệnh cho ảnh phải không?], [Chế quan sát kỹ càng quá]. [Nhưng ảnh loại người kiểu gì thế?], [Vỗ vai hả? Hắn ôm Nhiên Nhiên lâu như vậy, sao Nhiên Nhiên lại không bị sao hết?], [Đương nhiên Nhiên Nhiên phải khác rồi]


Lâm Thành nói: "Bây giờ hắn bắt đầu 'giết' người rồi, chúng ta tách nhau ra tìm manh mối sẽ nhanh hơn một chút, mục tiêu cũng nhỏ hơn."


Ba người tách nhau ra.


Chu Viễn Kiều tìm

Bình luận

Truyện đang đọc