Ngày hôm sau khi Thẩm Miên xuống lầu, Thẩm Diễm đã đến công ty từ trước.
Người hầu đặt ly sữa trước mặt cậu rồi nói: "Ngài ấy dặn dò, cậu chủ uống xong sữa bò mới có thể đi học."
"Sữa bò?"
Người hầu nói: "Vâng, từ hôm nay về sau bữa trưa của cậu chủ sẽ có người đưa đến trường học, không cần ăn trong nhà ăn của trường."
Thẩm Miên hơi kinh ngạc, người đàn ông kia bỗng nhiên thức tỉnh tình thương của cha sao?
Cậu ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: "Phiền rồi."
Hầu hết những người hầu của nhà Thẩm đều nhìn cậu lớn lên, trong mắt đều hiện lên vẻ vui mừng, hơi cúi người rồi lui xuống.
Thẩm Miên uống một hơi cạn ly sữa, nghĩ đến hôm nay phải đến trường, lông mày cau nhẹ không thể nhận ra.
Đó là nơi mà nguyên chủ sợ nhất và không muốn đặt chân đến nhất.
Đặt ly thủy tinh trong tay xuống, cậu khẽ hừ một tiếng, cậu đùa nói: "Tôi không có tự tin đóng vai kẻ hèn nhát để cho người ta bắt nạt."
Hệ thống nói: [Thật ra kí chủ nghĩ ở một góc độ khác trường học là nơi tập trung nhiều thông tin nhất có thể có manh mối của thiên mệnh chi tử.]
"Ừm hử, bạn nói cũng có lý đấy."
Lên xe, Thẩm Miên mới nhận ra một vấn đề lớn khác -- bài tập về nhà của cậu còn chưa làm xong.
Nhận rõ số phận, lấy sách bài tập ra, bật chế độ làm việc.
Từ khi bỏ cặp kính nặng trĩu xuống, cậu bớt đi mấy phần u ám, trông cũng ngoan hơn rất nhiều, tài xế nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, khó được nói đùa: "Cậu chủ vẫn vẫn còn chưa làm xong bài tập à?"
Cậu bé phồng má, gật đầu với hắn ta, sau đó cúi đầu bắt đầu múa bút thành văn...!tài xế không khỏi mỉm cười một tiếng, lái xe đến trường.
Chỉ là tốc độ hơi chậm hơn bình thường một chút.
Cơ sở của Thẩm Miên rất tốt, kiến thức cấp ba không khó đối phó, nhưng trình độ nguyên chủ ở chỗ này đành phải cố ý làm sai phân nửa câu hỏi.
Đến khi đến trường, việc xử lý đã cơ bản hoàn tất.
Khi xuống xe, cậu nhìn qua cửa sổ, nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn với tài xế.
Người tài xế nhìn cậu đi vào cổng trường, lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, nói một cách kính cẩn:
"Vâng, đã đưa cậu chủ an toàn đến..."
***
Cấp ba lớp mười một.
Thẩm Miên dựa theo ký ức của nguyên chủ, bước tới chỗ ngồi thuộc về mình, đó là một chỗ ngồi rất kín đáo trong góc.
Đáng tiếc không như nguyên chủ mong muốn, trải qua cuộc sống trong khuôn viên trường một cách yên bình.
Trên bàn học phủ đầy những họa tiết cỡ lớn với bút đánh dầu nhiều màu sắc, một chân ghế bị gãy, các loại rác chất thành đống dưới hộp bàn.
Biểu cảm của Thẩm Miên đóng băng trong giây lát.
Chỉ nghe tiếng đing đong vang lên, một giai điệu quen thuộc quen thuộc vang lên trong đầu: Let it go ~ Let it go ~ Cant hold it back anymore ~" (Cứ thả trôi ~ Cứ buông xuôi ~Vì không thể kìm nén được nữa)
Rõ ràng hệ thống sợ cậu nổi nóng, làm ra biện pháp đề phòng.
Thẩm Miên hít sâu một hơi, nói: "007, bạn quá coi thường tôi rồi."
Cậu bình tĩnh bước đến chỗ ngồi, dọn dẹp thùng rác trên bàn, lấy ra vài tờ giấy A4 để che dấu dấu vết ở trên bàn, lấy ra một ít sách tạm thời chưa dùng đến, đặt dưới ghế, vừa đủ để nâng đỡ chân ghế bị gãy.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, cậu ngồi xuống, lấy sách vở ra rồi đợi lên lớp.
Một vài học sinh thì thầm xung quanh.
"Thôi đi, chán ngắt."
"Bị bắt nạt như thế mà cũng không có phản ứng, đừng nói là thằng khờ đi."
Mấy nam sinh đang xem để xem chuyện cười thì rời đi, mấy nữ sinh cũng thu lại ánh mắt nhiều chuyện.
Thẩm Miên ngáp một cái, nói: "Buồn ngủ quá."
Hệ thống nói: [Đây được quyết định bởi thể chất của kí chủ, tinh thần lực của kí chủ càng cao thì sự mệt mỏi càng tăng lên.]
Thẩm Miên mơ hồ đáp lại, nói: "Bắt đầu livestream."
Khi màn hình phòng livestream được làm mới, nó sẽ hiển thị: Đang livestream.
Khóe miệng Thẩm Miên giật giật, con số này đủ rồi.
Cậu nheo lại một đôi mắt hoa đào ngấn nước, uể oải nằm trên bàn, dáng vẻ trông vô cùng mệt mỏi.
Hệ thống nói: "Khán giả đến rồi, mau dậy tiếp khách đi."
"..." Coi cậu là gái lầu xanh à?
Bộ đồng phục trường học của trường số một là áo sơ mi trắng, quần tây đen, phong cách cấm dục.
Chiều cao của kí chủ hơi thấp một chút càng lộ vẻ gầy yếu, thế là bộ đồng phục rộng rãi ban đầu, Thẩm Miên mặc vào vừa người, nổi bật lên dáng người thon dài mảnh mai.
Thẩm Miên nâng tay mở khóa hai chiếc cúc áo trên cùng, lộ ra nước da trắng nõn gần như trong suốt, xương quai xanh thanh tú, khán giả nóng mắt, anh lười biếng ôm lấy hai má, dùng khẩu hình nói: "Mấy chị gái, mấy anh trai ơi, nhớ nhấn theo dõi tôi nha."
Cậu thường nói chuyện với hệ thống hoặc nói trong phòng livestream là thông qua sóng điện não tự động chuyển thành âm thanh, truyền lại cho người xem, mà lúc này không nghe thấy tiếng chỉ có thể màu môi trắng nhạt khép mở, vậy mà so với bình thường càng thêm trêu người, càng thêm sắc khí.
Đạn mạc ngay lập tức sôi trào.
- - Yêu nghiệt này sợ là muốn lên trời...!
- - Emma bộ đồng phục này hấp dẫn quá (Xoa máu mũi.
Cực phẩm G)
- - Ai tới giúp tôi lột quần áo tiểu yêu tinh kia đi!
Hệ thống gần như sắp điên, đing đong một tiếng: [Tính cách thiết lập!]
Thẩm Miên câu môi cười một tiếng, nói: "Không phải bạn muốn cho tôi tiếp khách sao."
Cậu tùy tiện gài lại nút áo, vừa trò chuyện với đạn mạc, vừa chú ý đến động tĩnh của các bạn học xung quanh.
Theo quy luật nhân vật chính, nam chính nói chung có hào quang của nhân vật chính, đi tới đâu cũng nghe đến chuyện liên quan đến nam chính rất dễ được nhắc đến, mà học sinh là chuyên gia truyền thông về chủ đề nên cuộc nói chuyện thường ngày của bọn họ thường có thể nghe được mấy tin tức hot.
Nhưng mà cậu đánh giá thấp mấy học sinh nghiện net.
Hầu hết các cậu bé ở độ tuổi này đều thích chơi game và trò chơi "Battle Royale" mà Thẩm Miên đã chơi ngày hôm qua chắc chắn là một trong những trò chơi được hoan nghênh nhất hiện nay.
Một nam sinh khác nói: "Mới vô trận tao đã bị người ta đánh chết rồi, người đó chắc chắn bật hack."
"Thôi đi, tại mày quá gà."
"Mày có phải muốn chết hay không."
Một người vội chạy tới và nói đầy phấn khích: "Này, hôm qua tụi mày có xem buổi livestream của Zeus không?"
"Zeus? Mày nói streamer siêu nổi tiếng của Battle Royale? Tao nghe nói ổng là một tuyển thủ chuyên nghiệp, có chuyện gì với ổng à?"
"Tụi mày không thể tưởng tượng ra, chiều hôm qua Zeus mở một trận để hành hạ người mới, kết quả ở tân thủ bị một người mới qua đường bón hành, ha ha, trong một trận bị nổ đầu ba lần, người đó là tay bắn tỉa rất giỏi, mỗi một súng đều trúng, đúng là quá đẹp trai."
"Chắc chắn là thần tiên, nếu không làm sao có thể đánh thắng được Zeus chứ..."
Người kia lắc ngón trỏ, vẻ mặt cười toe toét nói: "Đã có người tiến hành xác định, chứng minh người kia dùng thực lực giết ổng, tụi mày lên mạng tra đi, video kia hot quá rồi."
"Để tao xem."
Mấy người tiến tới cùng xem video, thỉnh thoảng phát ra tiếng kinh ngạc.
"Zeus xin trở thành bạn của đối phương nhưng bị từ chối, người anh em này điêu quá đi."
Một nữ sinh nói: "Đừng nói nhảm, thực lực của anh Zeus ai cũng rõ như ban ngày, làm sao có khả năng thua một người qua đường mới vào nghề, người đó hẳn là tuyển thủ chuyên nghiệp được người khác mời đến để bêu xấu anh Zeus đấy."
"Đúng thế đúng thế.
"Rất nhiều cô gái đồng thanh hùa theo.
Mấy nam sinh không vui, nói: "Thua chính là thua, mấy người fan cuồng tẩy trắng khắp nơi, đây là đang bêu xấu Zeus đó."
"Tụi này thích thế đấy, cậu quản được sao?"
Thẩm Miên nghe đến thiếu kiên nhẫn, những đứa nhỏ này trong mắt chỉ có trò chơi thôi sao? Không phải nên tám nhảm mấy tin tức linh tinh sao?
Hệ thống: [Kí chủ không cảm thấy cốt truyện này rất quen thuộc sao?]
"Ừm? Quen thuộc cái gì."
Những người bị Thẩm Miên giết trong game, có thể quay quanh trái đất ba vòng, ngoại trừ một số người đặc biệt giỏi thì cậu hoàn toàn không nhớ được thứ khác.
Nói cách khác, để cho cậu ghi nhớ chỉ có người đánh bại được cậu.
Hệ thống: [...]
Mấy nam sinh và nữ sinh cãi nhau gay gắt, trong chuyện cãi vã này, nữ sinh thường có tài hơn, mấy nam sinh một bên chống đỡ rất nhanh đã không chịu nổi.
Mấy nam sinh kêu lên: "Này, Nhất Hàn, cậu có chơi Battle Royale không?"
Ngồi bên cửa sổ, một nam sinh cao gầy cắm tai nghe, cúi đầu làm bài tạp, nghe vậy mỉm cười, nói: "Tôi không chơi game."
"Thật là buồn cười, làm sao Nhất Hàn có thể chơi game được, người ta học sinh đứng nhất đó."
"Mấy người đừng có lôi kéo Nhất Hàn xuống nước."
Thẩm Miên âm thầm quan sát một lát, nghịch ngợm nói: "Ai vậy, nhìn rất ưa nhìn."
Hệ thống truyền thông tin vào trong đầu cậu.
Lục Nhất Hàn: Học sinh giỏi hạng nhất của lớp, chủ lực của đội bóng rổ, vẻ ngoài đẹp trai tỏa nắng, làm người vui vẻ nhiệt tình rất nổi tiếng trong trường học.
"...!Ngoài việc biết cậu ta có thể chơi bóng rổ, mọi thứ khác là thông tin có thể đoán ra trực tiếp mà."
Hệ thống nói: [Tất cả thông tin nhân vật được căn cứ theo ký ức của nguyên chủ, không thể tránh khỏi việc không đủ toàn diện.]
Thẩm miên nhịn không được muốn trợn tròn mắt, cho nên nói, cái hệ thống này còn làm được cái gì?
Hệ thống nói: [Chính là như vậy, chức năng của hệ thống liên quan trực tiếp đến cấp của ký chủ, nói cách khác, vẫn còn rất nhiều chỗ để cải thiện.]
"Ý bạn là do trình độ của tôi quá thấp nên bạn không thể kiểm tra chi tiết."
[Tôi e là vậy.]
Thẩm Miên tức giận nở nụ cười: "Tốt lắm.
Thật ra, hôm qua tôi đã cẩn thận xem qua hợp đồng, phát hiện chỉ cần ký chủ đạt đến trình độ nhất định là có thể đăng ký thay thế hệ thống.
Thế đấy 007, khi cấp độ của tôi đủ cao, bạn có chắc là bạn có ích với tôi, đúng không?"
Hệ thống run lẩy bẩy: [...!Đúng vậy.]
Hệ thống bị xin thay thế được đánh giá là không đủ tiêu chuẩn sẽ bị tái chế và xử lý bởi chủ hệ thống, đối với hệ thống thì tương đương với cái chết
Thẩm Miên hừ cười một tiếng, không còn hù dọa nó nữa.
Cậu liếc nhìn nam sinh đang ngồi bên cửa sổ, bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm một vấn đề.
Mỗi ngày trên thế giới này sẽ chết đi rất nhiều người như đàn ông, đàn bà, xinh đẹp, bình thường, trẻ tuổi, già cả đều có...!Mà tại sao cứ cho cậu thân phận Thẩm Thanh này.
Việc triệt để công lược một người khiến mức độ tình cảm tăng lên 100% không phải là chuyện đơn giản, huống chi người này là thiên mệnh chi tử còn có được số phận của thế giới này.
Dùng độ khó của trò chơi tới nói, đây là chế độ ác mộng.
Nhưng mà chỉ cho cậu thời gian không đến một năm, không khỏi quá khắc nghiệt.
Nhưng từ một khía cạnh cũng nói rõ một vấn đề, đối tượng công lược sẽ không quá xa cậu hoặc đơn giản là một người mà nguyên chủ quen biết.
Cứ như thế, mọi thứ đều hợp lý..