DỤC VỌNG CHIẾM HỮU

Chỉ một câu nói đã khiến nụ cười trên môi Uông Nhất Sơn cứng lại. Anh xụ mặt, nắm lấy vai Hứa Triển, “Tại sao?”

Câu hỏi này thật quá buồn cười. Kết hôn là quyết định của anh, vậy thì việc ra quyết định kết thúc cuộc hôn nhân này nên để đến lượt cô chứ?

“Bởi vì bây giờ anh trắng tay sao?” Uông Nhất Sơn hỏi tiếp, bàn tay nắm lấy vai Hứa Triển đã nổi gân xanh.

Hứa Triển cố chịu cảm giác đau nhức ở vai, nghiêm túc nói: “Chỉ khi anh trắng tay, tôi mới có thể rời khỏi anh, đúng không?”

Uông Nhất Sơn nhìn Hứa Triển, rồi chậm rãi buông lỏng hai tay. Vì đang trong giai đoạn cho con bú, Hứa Triển chỉ mặc những loại áo rộng. Lúc này, chỗ bị anh nắm chặt đã đỏ lên.

“Nếu anh đồng ý ly hôn, tôi sẽ chuyển 40% cổ phần sang tên anh…”

Uông Nhất Sơn nhếch môi, cười lạnh: “Đó coi như là phí chia tay hả?”

Hứa Triển cố giấu đi vẻ đồng ý trong mắt, “Sau khi ly hôn, tôi không trả lại căn hộ này cho anh được, thằng bé cần một nơi để yên ổn lớn lên, chỗ cổ phần đó coi như là tiền vốn để anh lập thân, tôi tin là…anh nhất định sẽ trở lại như trước.”

Sau khi nói xong, Hứa Triển có chút hối hận. Cô hoài nghi không biết có phải mình đã ngoạm thêm một vết sâu hoắm trên người anh nữa hay không, vì vậy luống cuống nói: “Chắc là bảo anh về làm cho…bố anh một lần nữa thì hơi khó xử cho anh. Hay là thế này đi, tôi sẽ gửi tiền lãi của số cổ phần đấy cho anh, khi nào anh độc lập về mặt kinh tế thì thôi.”

Lúc này, Uông Nhất Sơn cười rất ôn hòa, “Triển Triển, tức là em đang tính phí nuôi anh sao?”

“Anh muốn nghĩ thế nào cũng được, tôi chỉ làm điều cần làm thôi.”

Uông Nhất Sơn không nói nữa, anh duỗi người một cái, tiện tay cởi bỏ chiếc áo phông trên người. Cơ thể của anh giờ không được ổn cho lắm, chẳng những trên vai có sẹo, mà trên những cơ bụng rõ ràng là một vết thương gớm ghiếc. Anh tự nhiên cởi quần trước mặt Hứa Triển, sải chân đi vào phòng tắm, chỉ chốc lát là đã có tiếng nước chảy truyền ra.

Hôm nay, Hứa Triển muốn dứt điểm nên đứng cạnh cửa nhà tắm tiếp tục nói: “Đương nhiên là Nặc Nặc ở cùng tôi nhưng không có nghĩa là anh không thể đến thăm nó. Anh mãi mãi là bố nó, chuyện này, không ai thay đổi được.”

“Hết sữa tắm rồi, Triển Triển, em sang kho đồ lấy cho anh một lọ mới đi.”

Hứa Triển hết cách, đành phải loẹt quẹt lê dép đi lấy sữa tắm rồi gọi Uông Nhất Sơn mở cửa. Không ngờ, bàn tay vừa thò ra đã tóm lấy cổ tay Hứa Triển, kéo cô vào phòng tắm. Tia nước bắn tung tóe cả vào mắt Hứa Triển khiến cô không mở mắt nổi, chốc lát, chiếc áo rộng thùng thình đã bị lột bỏ. Vì bị va chạm mạnh, từ đầu ngực Hứa Triển chảy ra giọt sữa trắng, lẫn cùng với nước trong nhà tắm chảy xuống bụng cô.

“Khốn kiếp! Tôi đang nói chuyện tử tế với anh đấy, anh muốn làm gì hả?” Hứa Triển tức giận gào lên.

“Không phải là còn chưa ly hôn sao? Em hào phóng như thế, anh cũng không thể không có báo đáp…Thế này đi, để anh ăn em no nê, coi như đền bù khoản nợ tình cảm, em thấy sao?” Vừa nói, Uông Nhất Sơn vừa cầm tay Hứa Triển đưa xuống chỗ đã thức tỉnh của mình.

Không chờ chủ lên tiếng, Uông Nhất Sơn đã đè Hứa Triển vào thành bồn tắm. Hai tay cô bị ép chống lên thành bồn, do áo lót bị dính nước nên ngực cô càng hiện ra rõ ràng trước mắt Uông Nhất Sơn hơn, hai đầu gối quỳ dưới nền gạch men. Chiếc quần mỏng thấm nước dính chặt vào da thịt, để lộ cả chiếc quần lót bên trong.

Uông Nhất Sơn cầm lấy vòi hoa sen, chỉnh sang chế độ chảy mạnh nhất, phun vào phần thân dưới quyến rũ của cô.

Dòng nước ấm phun mạnh khiến Hứa Triển kêu lên một tiếng đầy hoảng hốt.

Người ta thường nói, phụ nữ sau khi sinh sẽ hoàn toàn mở toang cánh cửa dục vọng. Hứa Triển cảm thấy ngọn lửa kìm nén trong thời kỳ mang thai đã bị đánh thức trong nháy mắt, cảm giác yếu đuối, chòng chành mơ hồ lan khắp toàn thân.

Người đàn ông đáng ghét này, đúng là không thể thương cảm được…

Trong tấm gương to ở nhà tắm, giữa làn hơi nước mờ mịt, đang diễn ra một cảnh tượng xấu hổ. Người đàn ông cường tráng vừa xoa mông người phụ nữ, vừa nắn mạnh bầu ngực đầy đặn của cô, phần hông đong đưa mãnh liệt giữa hai chân cô. Theo tiết tấu lên xuống của cơ thể, dòng sữa trắng chảy từ đầu ngực của cô xuống nền gạch men.

Nhìn dòng chất lỏng bổ dưỡng bị lãng phí, người đàn ông chợt dừng lại, xoay người phụ nữ lại, ngậm lấy từng bên ngực một, còn bàn tay thì bóp mông cô cho đến khi đỏ ửng.

Hứa Triển có thể cảm nhận được, lực mút vào lúc này hoàn toàn không giống của con trai. Tầm mắt cô mơ hồ nhìn cái đầu đang dính chặt lấy ngực mình, cô ngẩng đầu lên, dường như tất cả dòng sữa ngọt đều vào miệng người đàn ông này rồi.

Uông Nhất Sơn hình như vẫn chưa thấy đủ, không hề cảm thấy hổ thẹn mà nuốt trôi “bữa khuya” của con trai.

Sau một bữa đại tiệc, anh đè Hứa Triển lên tường, một lần nữa tách chân cô ra, kéo một chân cô lên khuỷu tay mình, rồi dùng sức đi vào vùng thánh địa.

Bị Uông Nhất Sơn giày vò, Hứa Triển đã khóc không thành tiếng, tất cả như đang nổ tung, trong đầu hỗn loạn, chỉ có thể bị động cảm nhận những gì người đàn ông mang đến cho mình, cong lưng, bụng co thắt lại…

Hồi hoan ái đã lâu mới có khiến mỗi tế bào trong Hứa Triển như rã rời, cả người bủn rủn. Khi Uông Nhất Sơn thỏa mãn giải phóng tinh hoa, cô cũng không chịu được nữa, trượt từ trên tường xuống nền gạch.

Uông Nhất Sơn bế cô trở lại giường, cô chỉ liu riu một lúc là ngủ ngay. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô mơ hồ nhớ ra có một chuyện quan trọng chưa làm xong…Nhưng được vây trong vòng tay vững chãi, lại thêm sự mệt mỏi sau hồi vận động kịch liệt, cô không thể không ngủ được.

Người đàn ông bên cạnh ôm chặt cô vào lòng, đôi mắt lóe ra vẻ ranh mãnh.

Ly hôn? Nằm mơ đi!

Bình luận

Truyện đang đọc