Một cuộc đại chiến qua như gió, binh mã Hoài Dương lông tóc không tổn hại, làm người bất ngờ.
Quân sĩ vui sướng vây quanh Ngụy An, dùng cánh tay làm kiệu, khiêng hắn xuống tường thành. Người dưới thành lại càng vui mừng, Dương Khác dẫn đầu, vung cánh tay hoan hô “Công tử uy vũ”, Ngụy An luôn không nói cười, cũng bị tình cảnh này hù dọa đến đỏ mặt.
“Phu nhân…” A Nguyên chạy tới kéo tay ta, vừa khóc vùa cười, “Mới vừa phu nhân một mực đứng trên đó, làm nô tỳ lo lắng không yên.”
Ta vỗ vỗ tay nàng, cười nói: “Yên tâm, phụ thân ngươi nói ta là người có phúc, nhất định không sao.”
Cách đó không xa nổi lên thanh âm hỗn loạn, ta nhìn lại, Bùi Tiềm đang dẫn quân sĩ của chàng đi tới.
“Bùi tướng quân.” Dương Khác tiến lên hành lễ với chàng, bọn quân sĩ thấy thế cũng thu hồi cười đùa, đặt Ngụy An xuống.
Bùi Tiềm hoàn lễ với Dương Khác, nhìn về phía Ngụy An, mỉm cười nói: “Trận chiến này nhờ có một mũi tên của công tử, Hoài Dương chuyển nguy thành an.”
Ngụy An nhìn chàng, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng lộ ra nụ cười: “Là Trưởng tẩu đáp ứng ta, ta mới dùng tên kia, muốn tạ ơn thì tạ ơn Trưởng tẩu.”
Ta và Bùi Tiềm sửng sốt.
Chàng nhìn về phía ta, sắc mặt lúng túng, nhưng lập tức dùng nụ cười che kín.
“Công tử quá khiêm tốn.” Chàng ôn nhu nói, dứt lời, xoay người nói với người khác: “Truyền lệnh xuống, lấy rượu thịt ra, hôm nay nên vì chúng huynh đệ mà chúc mừng.”
Lời vừa nói ra, mọi người mừng rỡ, ồn ào cười vui.
Sắc mặt Ngụy An có chút khó chịu.
“Đệ quay về trạch trung nghỉ ngơi.” Hắn nói với ta, không thèm nhìn tới Bùi Tiềm, xoay người bước đi.
“Tứ thúc…” Ta muốn gọi hắn chờ ta cùng đi, nhưng cước bộ Ngụy An quá nhanh, qua phố đã không còn bóng dáng.
“Đồng tử này cũng có chút ít chí khí.” Thanh âm Bùi Tiềm vang lên bên tai ta.
Ta nhìn chàng, vì chiến thắng, khuôn mặt vốn tái nhợt giờ đã sáng láng, rất có anh khí.
“Tính đệ ấy vốn vậy, đối xử với ai cũng như nhau.” Ta mỉm cười.
Bùi Tiềm cười một tiếng.
Sau khi chiến thắng, muốn ăn mừng, muốn thông báo tin tức cho Ngụy Giác và Ngô Chương, Bùi Tiềm công việc bù lu.
Ta lo lắng thân thể của chàng, mỗi ngày đến thăm một lần đổi thành mỗi ngày hai lần, có đôi khi ở lâu chút, sẽ biến thành ở chung một chỗ với chàng cả ngày.
Dĩ nhiên, khi có người tới gặp, ta sẽ chủ động tránh ra phía sau. Tình huống như vậy, nói không mập mờ là không thể nào, thậm chí có lúc ta nghĩ, đột nhiên có người Ngụy thị chạy tới bắt kẻ thông dâm, đại khái ta nói gì cũng không có người tin.
Nhưng thái độ của ta và Bùi Tiềm rất tự nhiên. Ta là vì chăm sóc Bùi Tiềm, cảm thấy hiện tại không minh bạch, hết thảy đợi đến khi thân thể Bùi Tiềm dưỡng tốt rồi tính sau, Bùi Tiềm một bộ dáng cầu không được, tâm tình chàng không tồi, thân thể khôi phục rất nhanh.
Vì xảy ra chiến sự, việc đưa Ngụy An về Ung Đô bị hoãn lại, nhưng hết thảy mọi việc ổn định, chuyện này lại được nhắc đến lần nữa.
Bùi Tiềm hỏi ta, suy nghĩ thế nào?
Ta há miệng, cảm thấy không cách nào trả lời.
“A Dung,” Bùi tiềm thở dài, “Ta và nàng không thể không minh bạch thế này.”
Ta thản nhiên, một hồi lâu, nói: “Cha mẹ chàng biết chuyện của ta sao?”
Bùi Tiềm ngẩn ra, cười cười: “Nàng sợ bọn họ không cho?”
“Cũng không phải…”
“A Dung…” Bùi Tiềm nhẹ nhàng ôm ta, nói với ta, “Cha mẹ ta luôn luôn yêu thích nàng, nàng cũng biết. Chuyện trước kia, bọn họ bất đắc dĩ, nếu như nàng để ý, sẽ không đi Dương Châu, theo ta lập nghiệp, cuộc sống sau này chính là hai người chúng ta.”
Vòng tay chàng vẫn như lúc trước, mạnh mẽ có lực, mùi trên người không thay đổi quá nhiều. Ta nhắm mắt lại, không đẩy ra cũng không nói chuyện.
Hết thảy vẫn như trước?
Chuyện Lương Hành bị Ngụy An một mũi tên bắn chết, rất nhanh truyền ra. Nghe nói Lương Sung khóc không dứt, thề muốn huyết tẩy Hoài Dương, còn muốn treo đầu Ngụy An trên tường thành.
Lời này truyền ra, mọi người khẩn trương một trận, Dương Khác tăng gấp đôi số quân sĩ canh phòng phía ngoài trạch viện, e sợ gián điệp lấy mất cái mạng nhỏ của Ngụy An. Nhưng đợi chừng mấy ngày, gió êm sóng lặng. Mật thám truyền tin tức về, Lương Sung vẫn chưa làm xong tang sự, trước tiên hắn muốn chôn cất Lương Hành.
“Lão thất phu.” A Nguyên đứng trong sân, thu y phục đã khô lại, nhìn lên trời nói: “Trời nắng đẹp thế này, ra chợ đi dạo một chút, cắn hạt dưa, cái gì thề độc, cái gì trận chiến chứ.”
Ta đang nhìn đồ gỗ Ngụy An bày trong sân hai ngày trước, nghe được lời này, không khỏi cười cười. Đúng vậy, đánh với chả chiến, làm cho người khác oán trách cò gì tốt. Vấn đề này nghĩ tới thật phức tạp, ta lười suy nghĩ, nhìn mấy món đồ gỗ nhỏ của Ngụy An thú vị hơn nhiều.
“Tứ công tử đi đâu rồi?” Ta nói.
“Nô tỳ không biết.” A Nguyên nói xong, như nhớ tới chuyện gì, nói: “Phe ta mới từ phía ngoài trở về, nghe nói ngoài thành tiến vào một đội nhân mã.”
“Nhân mã?” Ta nghĩ nghĩ, “Phía Ngô Chương sao?”
“Nô tỳ không rõ.”
Ta gật đầu, nhìn sắc trời, sắp đến giờ dùng bữa tối, nên đi thăm Bùi Tiềm một chút.
Trạch viện ta ở cách phủ nha của Bùi Tiềm không xa. Trên đường tất cả đều là quân sĩ. Sau giờ Ngọ rất yên tĩnh, đi tới trước cửa, có thể nghe được người ở phía ngoài đang nói chuyện.
“… Nghe khẩu âm huynh đệ, có vẻ không phải là người Trung Nguyên?”
“Ha hả, tiểu đệ người Mẫn Nam.”
“Mẫn Nam xa phết, chỗ đó có lớn không?”
“Lớn! Tiểu đệ ở Tấn Giang thành, so với Mẫn Nam, chỉ như cái móng tay trên lòng bàn tay thôi.”
“Tấn Giang? Chưa nghe nói, chỗ đó rất vui sao?”
“Vui hay không vui cũng chỉ có thế thôi, nhưng có một loại thổ sản rất nổi tiếng.”
“Ô? Thổ sản gì?”
“Xì dầu (1) a!” Người nọ cao hứng nói, “Mọi người nhắc tới Tấn Giang, đều nhắc đến xì dầu…”
(1) Xì dầu: 老抽
TQ có rất nhiều loại tương và xì dầu. Xì dầu nói chung thì gọi là 酱油, tức nước chiết xuất từ tương.
生抽 cũng là một loại xì dầu, chiết xuất từ đậu tương và lúa mạch (抽 có nghĩa là lấy ra, lấy từ…) và để lên men. Còn 老抽 là loại tương sử dụng 生抽 rồi pha trộn với một số thành phần khác như đường chưng, vị ngọt hơn 生抽. Cả 生抽 lẫn 老抽 đều được xếp vào loại 酱油, tiếng Việt thì đều gọi (tạm dịch) là xì dầu cả, nhưng từng loại một thì có lẽ không có tên gọi cụ thể.
Ngoài ra còn rất nhiều loại tương, dầu chiết xuất từ nhiều loại khác nhau mà VN ko có, nên cũng không có tên gọi tương ứng, đôi khi gọi gộp chung là xì dầu cả, nhưng những loại này thường ko giống với xì dầu của người VN dùng (khác nhau về thành phần, hương vị).
Thấy ta, bọn quân sĩ dừng câu chuyện lại, hành lễ với ta.
Ta gật đầu một cái, đi qua.
Thật ra ta rất sợ Ngụy An xuất hiện ở phía trước. Mấy ngày trước, mỗi khi ta muốn đi thăm Bùi Tiềm, hắn rõ ràng mặt mày xưng xỉa với ta. Ta cảm thấy hắn càng ngày càng giống Thích thúc, ta luôn phải tránh mặt mới không khiến mình làm việc trái với lương tâm.
Từ cửa sau đi vào phủ nha Bùi Tiềm, một đường không trông thấy người nào.
Khi ta tới gần chính đường, bỗng nhiên nghe được một vài giọng nói.
Ta nhớ đến A Nguyên nói ngoài thành có một đội nhân mã đang đi tới, nghĩ thầm có lẽ Bùi Tiềm tiếp khách, đang muốn tránh ra, đột nhiên một thanh âm truyền vào tai ta, có chút trầm thấp, làm lòng ta đột nhiên chấn động.
Ta quay đầu lại, đến sát cửa sổ nhìn vào.
Người trong phòng không rõ ràng lắm, nhưng đủ để phân biệt—Ngồi ở bàn chính là Bùi Tiềm, người ngồi dưới, thân hình thẳng tắp, là Ngụy Đàm.
Khi ta ra khỏi phủ nha, vẫn có chút hoảng hốt.
Thật đúng lúc, ta gặp phải Ngụy An.
“Trưởng tẩu!” Hắn bước nhanh về phía ta, trên mặt không che dấu sắc mặt vui mừng, “Huynh trưởng tới, tẩu đã gặp chưa?”
Ta không biết nên nói gì, nhìn hắn, chỉ hỏi: “Chàng tới khi nào?”
“Nửa canh giờ trước.” Ngụy An nói, “Đệ vốn muốn đưa huynh trưởng đi thăm Trưởng tẩu, nhưng huynh trưởng nói muốn gặp Bùi tướng quân trước.”
Ta gật đầu: “Ra vậy.”
Ta không cùng Ngụy An chờ Ngụy Đàm ra ngoài. Vì sao chàng tới? Đón Ngụy An sao? Đây vốn là chuyện bình thường, nhưng quan trọng là ta ở chỗ này, hơn nữa chính chàng đưa ta tới gặp Bùi Tiềm, đã như vậy, chúng ta trên danh nghĩa phu thê, gặp mặt tốt hay không gặp mặt thì tốt?
Rốt cuộc chàng nghĩ gì? Trong lòng ta ảo não.
Nhưng mà, có lẽ giống ý nghĩ lúc trước của ta, đến tối, Ngụy Đàm vẫn không xuất hiện trong sân của ta. Cơm tối ta và A Nguyên ăn với nhau, hiển nhiên nàng đã biết chuyện Ngụy Đàm tới, luôn nhìn ta, muốn nói lại thôi.
“Phu nhân…” Rốt cuộc, nàng đặt chén xuống.
“Đừng hỏi.” Ta thở dài.
A Nguyên ngập ngừng, một lần nữa cầm lấy chén.
Sau khi ăn xong, ta nghe nói lại có một đội nhân mã nữa vào thành, là người Ngô Chương phái tới. Ta không biết dẫn quân là người nào, người của Ngô Chương ta không biết ai.
“Phu nhân, người có nghe thanh âm từ phủ nha bên kia không?” A Nguyên bất mãn đi vào trong, nói với ta, “Người Ngô Chương phái tới, ồn ào nói muốn kỹ nhạc, còn nói Quý Uyên công tử phải uống rượu cùng hắn.”
“A?” Ta cau mày, thân thể Bùi Tiềm, lang trung nói chưa thể uống rượu, lời này làm ta có chút bận tâm.
“Vậy chàng đã uống chưa?” Ta hỏi.
A Nguyên lắc đầu.
Ta nhìn sắc trời, trăng còn chưa lên cao, phía ngoài hiện tại nhiều người, cũng không biết Ngụy Đàm ở đâu, ta không thể đi ra ngoài.
Bóng đêm càng dày, Ngụy An vẫn chưa trở về. Sắp đến lúc ngủ, ta không mặc y phục, đi tới trước sân.
Tiếng huyên náo lúc trước đã không còn. Hoài Dương nhiều lần chiến loạn, phú hộ không có bao nhiêu, huống chi kỹ nhạc. Không có kỹ nhạc, người một lòng tìm vui cũng náo loạn không được bao lâu.
Trước cửa lớn treo đèn lồng, ta đi tới nơi đó nhìn. Một quân sĩ ôm giáo, tựa trên tường ngủ gà ngủ gật.
Có Ngụy Đàm ở đây, ta mò mẫm quan tâm Ngụy An làm gì. Trong lòng tự giễu nói.
Vừa xoay người, đột nhiên nghe được tiếng quát to đằng sau.
“Này, nữ tử kia!”
Ta quay lại, cách mấy bước, một người say khướt cầm bình rượu, chỉ ngón tay vào ta, miệng lẩm bẩm nói: “Ai nói Hoài Dương không có kỹ nhạc? Đây không phải một nữ tử sao?”
“Công đài! Công đài!” Người đang dìu hắn vội nói: “Vị này không phải kỹ nhạc, vị này là phu nhân…”
“Cái gì phu nhân!” Người nọ vung tay lên, “Kéo tới đây, uống rượu với ta.”
Ta cau mày, nhấc chân đi. Không chờ ta đóng cửa lại, cửa đột nhiên bị đụng. Trong nháy mắt, cánh tay ta đột nhiên bị túm, một mùi rượu khó ngửi đột nhiên xộc tới.
“Muốn đi?” Người nọ cười hèn mọn. “Trước theo ta đã!”
“Công đài! Không thể!” Người bên cạnh vội vàng khuyên nhủ, vội vàng gọi quân sĩ tới kéo ra.
Ta dùng sức giãy dụa, nhưng khi đèn lồng chiếu rõ mặt hắn, tâm ta như bị nện một phát, cả người cứng đờ.