DUNG NGỮ THƯ NIÊN

Ta núp cạnh tường, chỉ nghe thấy âm thanh Ngụy Đàm trầm thấp, chàng nói vài câu an ủi. Hứa cơ vẫn khóc, lát sau, ta thấy Ngụy Đàm đi khỏi hậu viên, Hứa cơ vẫn quỳ trên mặt đất, nước mắt không buồn lau đi.

Ta đứng một lúc, cảm thấy ở lâu không tiện, từ từ tránh ra.

Trong lòng thổn thức. Ta đã từng hỏi quản sự, nhà cũ Lạc Dương, từ khi Ngụy Giác đi Ung Đô chưa từng quay lại. Gia nhân ở đây, bắt đầu từ mùa đông năm trước, hầu hết đã tới Ung Đô, bên này chỉ còn vẻn vẹn vài người ở lại trông chừng. Trong đám người đến Ung Đô không có Hứa cơ. Ta biết nàng tuyệt vọng, ngày mai Ngụy Đàm phải đi, tòa nhà này không biết đến bao giờ mới được nghênh đón chủ nhân, nếu ta là nàng, ta cũng sẽ liều lĩnh cầu khẩn, chỉ sợ hi vọng mong manh.

Ta nghĩ đến Ngụy Chiêu. Người có liên quan lớn nhất đến chuyện này. Hắn chỉ có một vị thiếp là Hứa cơ, vậy mà không nghe không hỏi, đến nỗi nàng phải quay đầu van xin chủ cũ. Bình thường thấy hắn nhẹ nhàng phong nhã, hóa ra cũng là người bạc bẽo.

“Nam nhân là vậy…” Ta chợt nhớ tới lời Nhược Thiền, khi đó, nàng bất đắc dĩ nói với ta, “… Người ta nhớ nhung cuồng nhiệt ngươi, chờ đến khi ngươi muốn ở cạnh người ta, người ta lại đi đâu mất hút…”

Trong lòng ngổn ngang, ta trở lại sân, mới vào đến cửa thì gặp Ngụy Đàm đi ra ngoài.

“Đi đâu thế?” Chàng cau mày hỏi, “Tìm khắp nơi không thấy nàng.”

“Thiếp ở hậu viện, xem vật dụng đi đường đã chuẩn bị đầy đủ chưa.” Ta nói.

“Hả?” Chàng nhìn ta, ánh mắt chợt lóe, “Phu nhân đi chỗ nào? Đã qua phía Tây chưa?”

Ta sửng sốt, hiểu ra chàng đang nói chỗ ở của mấy vị mỹ nhân.

“Đã qua,” Ta thuận theo lời chàng, nhíu mày, “Phu quân muốn phân mấy vị mỹ nhân cho các tướng quân?”

“Đúng.” Ngụy Đàm cười cười, “Ta có mấy thuộc cấp, nhân phẩm tốt, hàng năm theo ta chiến đấu liên tục, không quan tâm cưới thê, những nữ tử này xuất thân đàng hoàng, vừa lúc xứng đôi.” Dứt lời, chàng nhìn ta, đuôi lông mày nhướng lên, “Phu nhân không muốn?”

Ta rất bằng lòng, nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: “Thiếp sao dám, chẳng qua phu quân muốn giữ các nàng lại, thiếp định thu làm thị tỳ bên người, sau này tiện hầu hạ phu quân.”

“Phải không?” Ngụy Đàm sờ sờ cằm, ra vẻ suy tư, “Phu nhân nói có lý, lát nữa ta giữ lại. Năm mỹ nhân kia không tệ, khi nào rảnh rỗi, một pha trà, một đọc sách, một xoa bóp, một chải đầu, còn một tắt đèn…”

Ta: “…”

Ta nghĩ rằng ngày mai lên đường, để tiết kiệm thể lực, buổi tối Ngụy Đàm sẽ không làm loạn.

Nhưng ta nghĩ sai rồi. Ngụy Đàm tựa như một con ác thú lòng tham không đáy, hôm sau ta tỉnh lại, giữa hai chân vừa đau vừa xót, nằm trên giường không buồn động đậy. Mà Ngụy Đàm xuất lực hơn ta rất nhiều, hôm nay lại giống như không có chuyện gì, mặc y phục tử tế, thấy ta vẫn nằm, khóe môi khẽ cong: “Vi phu giúp phu nhân mặc quần áo.”

Đời nào ta chịu, cuộn người vào trong chăn, không cho chàng động, dây dưa một trận, trên cổ lại thêm vài chấm đỏ. Thật vất vả mới mặc xong quần áo, Ngụy Đàm còn nói muốn ôm ta lên xe, ta giận dữ, lấy gối ném chàng, chàng mới hài lòng tránh ra.

Sau khi ăn sáng xong, người ngựa xếp thành hàng dài, rời nhà cũ, chạy về phía cổng thành.

Đệm lót xe ta còn dầy hơn lúc ta bị trẹo chân, nhìn là biết người nào đấy chột dạ làm ra.

“Phu nhân, trời không lạnh, sao cổ áo phu nhân lại kéo kín thế kia?” A Nguyên đỏ mặt nhìn ta, vẻ mặt mờ ám.

Ngụy Đàm không đứng đắn, làm thị tỳ của ta cũng dám cười giỡn chủ nhân, ta buồn bưc, thò tay cù nàng. A Nguyên từ nhỏ sợ nhất cái này, cuống quýt xin tha, hỉ hả thật lâu ta mới thu tay lại.

Chơi đùa xong, ta và nàng nói chuyện nghiêm chỉnh.

Ngày hôm trước, có thư hổi âm của Lý thượng. Ông nói ông và Công Dương Quế, Lý Hoán, ba người đã về đến Ung Đô, một đường coi như bình an. Ông ở Nam Phương tìm được thương nhân bán dược lúc trước, may chỗ đó không bị chiến loạn ảnh hưởng nhiều, người vẫn còn đó.

Thư rất ngắn, nhưng ta biết bọn họ bình an, trong lòng đã thỏa mãn vô cùng. Lý Thượng nặng lòng với nghiệp cũ, ông có nhiệt tình, đương nhiên ta rất tán thành. Nhưng nhìn ý tứ Lý Thượng, ông muốn mở tiệm thuốc tại Ung Đô, ta đây có mấy phần băn khoăn.

Mối quan hệ của ta và Lý Thượng, không phải là bí mật ở Ngụy Phủ, để ý nghe ngóng là biết ngay. Tiệm thuốc của Lý Thượng là nhìn trúng quan lại quyền quý ở Ung Đô, tương lai không tránh được các loại gặp gỡ xã giao. Mà ta không muốn để người ta biết quản sự Phó thị làm tiểu thương, nếu ông ra mặt mở tiệm, việc buôn bán của ta và ông sẽ bị lộ, chỉ hại không lợi.

“A Nguyên, có thể tìm người khác mở tiệm, Lý quản sự quản lý được không?” Ta suy tư nói.

A Nguyên biết ta nghĩ gì, nói: “Nô tỳ đã từng nghĩ vậy, đợi hồi Ung Đô, phải thương lượng lại với phụ thân.”

Ta gật đầu.

Ta không biết đường, sau khi ra khỏi Lạc Dương, Ngụy Đàm đi Đông Tây Nam Bắc cũng như nhau, nhưng năm ngày sau, khi ta thấy rừng núi thôn quê, có chút sửng sốt.

“Tối nay nghỉ tại Thương châu, ngày mai mang ít đồ gọn nhẹ, đi Thương Nam.” Ngụy Đàm dặn dò tùy tùng.

Tùy tùng đáp ứng.

“Thương Nam?” Ta không hiểu hỏi Ngụy Đàm, “Vì sao đi Thương Nam?”

Ngụy Đàm cười cười: “Vi phu muốn noi gương Huệ hoàng đế, vào nơi núi sâu tìm người tài, phu nhân đi cùng chứ?”

Ta không biết người tài là ai, nhưng không dễ được ra ngoài một chuyến, đi khắp nơi còn thải mái hơn đợi ở dịch quán. Cho nên, sau một đêm nghỉ ngơi, ta ngồi lên xe, đi theo Ngụy Đàm về Thương Nam.

Đường núi không dễ đi, miễn cưỡng có thể ngồi xe, nhưng lồi lõm xóc nảy, đi rất chậm.

Sang sớm lên đường, sau giờ ngọ, người dẫn đường nói: “Đại công tử, đến nơi rồi!” Ta nhìn ra ngoài, thấy núi xanh cây xanh, dòng nước uốn lượn. Chỉ có một cây cầu nhỏ bắc ngang qua, xa xa phía trước, một rừng trúc xanh ngắt.

Ta nhìn bốn phía, yên tĩnh thanh mát, quả nhiên là nơi tuyệt vời để ẩn cư.

Xe không qua cầu được, Ngụy Đàm để người đánh xe ở lại trông chừng.

Ngụy An rất tò mò cây cầu kia, nhìn một chút, hỏi Ngụy Đàm: “Huynh trưởng, không phải huynh đã nói, ẩn sĩ thiên hạ muốn đi ở ẩn, là do muốn có người khác đến thăm.”

Ta đang cầm túi nước, nghe được lời này, không nhìn được ho lên.

Ngụy Đàm kẻ vũ phu này, thật là lưu manh, nói chuyện thô thiển. Quy ẩn núi rừng, duyên mỏng hồng trần, là bao nhiêu mơ ước của kẻ sĩ. Là cuộc sống cao nhã cỡ nào, sao từ miệng Ngụy Đàm lại thay hình đổi dạng như vậy?

“Ồ?” Ngụy Đàm tự tiếu phi tiếu liếc ta một cái, “Ta nói thế sao?”

“Đã từng nói.” Ngụy An chắc chắn nói, “Nhưng nếu bọn họ muốn người khác đến thăm, sao không làm cầu lớn thêm chút? Xe ngựa đi qua được, người sẽ nhiều thêm.”

Ngụy Đàm cười mà không nói, vỗ vỗ vai Ngụy An, nhìn ta một chút: “Phu nhân sao thế?”

Ta lắc đầu: “Thiếp không sao.”

Ngụy Đàm dặn dò những người ở lại, đưa theo chúng ta về phía rừng trúc.

Ngụy An nói không sai, vị ẩn sĩ này muốn đợi người tới thăm, đúng là thiếu thành ý, cầu gỗ dùng đã lâu, có chút lung lay, nhìn xuyên qua khe hở mặt cầu, có thể thấy được dòng nước chảy xiết.

Ta dừng ở chỗ khe hở, Ngụy Đàm quay đầu lại, kéo tay ta tiếp tục đi về phía trước.

Tay chàng ấm áp mạnh mẽ, qua cầu vẫn không buông tay ta. Tùy tùng đi theo chỉ có ba người nên ta cũng thuận theo chàng.

“Phu quân đã tìm hiểu vị này là ai chưa?” Ta nhìn rừng trúc rậm rạp, gió mát lướt nhẹ qua mặt, hỏi chàng.

Ngụy đàm nhìn ta, nói: “Phu nhân đã từng nghe Vân Thạch tiên sinh chưa?”

Ta sửng sốt: “Công Tôn Nhân?”

Ngụy Đàm gật đầu: “Đúng vậy.”

Ta có chút kinh ngạc. Công Tôn Nhân dĩ nhiên ta biết, ông xuất thân Sơn Dương, từ lúc còn ít tuổi đã thành danh. Ông du học bái sư, văn chương uyên bác, đã từng làm tiến sĩ trong triều hai mươi năm, ngoài sáu mươi tuổi, ông rời khỏi Trường An, lấy hiệu Vân Thạch tiên sinh, chu du thiên hạ. Người này danh tiếng vang dội, một đời học giả uyên thâm. Phụ thân cực kỳ sùng bái ông, trong nhà cất chứa rất nhiều kinh sử của Công Tôn Nhân đích thân chú giải.

“Em nghe nói Vân Thạch tiên sinh hành tung bất định, không ngờ lại ẩn cư ở đây.” Ta nói.

Ngụy Đàm cười nhạt, nói: “Thiên hạ hôm nay, người người đều hành tung bất định. Có thể tìm một nơi yên tĩnh làm ẩn sĩ, đã là hiếm có.”

Con người thô kệch, ta nhủ thầm, lại hỏi: “Phu quân tới chơi, chẳng lẽ muốn mời Vân Thạch tiên sinh rời núi?”

Ngụy Đàm nói: “Vân Thạch tiên sinh năm nay bảy mười, có rời núi cũng đi không được, lần này vi phu đến là muốn lĩnh giáo học vấn.”

“Ra thế.” Ta cười cười, cảm thấy như đang nghe chuyện cười.

Vào rừng trúc được hơn trăm bước, ta thấy một ngôi nhà xuất hiện phía trước. Tường đất mái tranh, hàng rào trúc vây quanh.

Ta nghe có người gảy đàn, thong dong lưu loát, đất này thanh tịnh càng lộ vẻ thi vị.

Tùy tùng gõ vào cổng tre mấy cái, tiếng đàn chợt dừng, không bao lâu, một đồng tử (1) đi ra.

(1) Đồng tử: thằng bé.

“Người tới là người phương nào?” Hắn cách cổng tre đánh giá chúng ta, hỏi.

Ngụy Đàm bảo tùy tùng lui ra, chắp tay với đồng tử: “Hà Tây Ngụy Đàm, đặc biệt đến bái kiến Vân Thạch tiên sinh.”

Đồng tử nhìn chàng, đồng thời nhìn chúng ta: “Những người này thì sao?”

“Là thê tử mỗ, xá đệ và tùy tùng.”

Đồng tử nhíu mày: “Nhiều người như vậy, chén uống trà của tiên sinh không nhiều lắm, huynh chờ…”

“Thanh Trà, ai đến thăm vậy?” Đang nói, một âm thanh từ nhà cỏ truyền đến.

Đồng tử quay đầu lại, nói: “Hà Tây Ngụy Đàm, còn có thê tử, còn có đệ đệ, còn có…”

“Hóa ra là khách quý,” thanh âm kia cười cười, “Thanh Trà, mau mau mở cửa.”

Đồng tử lên tiếng, mở cổng tre ra, vái chào chúng ta: “Mời vào.”

Ngụy Đàm mỉm cười, để tùy tùng chờ bên ngoài, đưa ta và Ngụy An vào.

Trong sân cây cỏ mọc như nêm, hoa và cây cối sum suê. một con đường đất nhỏ uốn lượn, sạch sẽ vô cùng. Trước nhà cỏ, trà bốc hơi nghi hút, có hai người đang ngồi đánh cờ.

Một người râu tóc bạc phơ, thân hình gầy guộc, không thể nghi ngờ, đó chính là Vân Thạch tiên sinh. Đối diện ông là một người thanh niên, khuôn mặt trắng nõn, thần sắc chuyên chú, khí chất thong dong.

Đồng tử đưa chúng ta đến trước nhà, không thông báo cũng không nói gì, đi thẳng vào, cầm đàn đặt trên đầu gối, tiếp tục gảy.

Tiếng đàn khoan thai, hai người đánh cờ hết sức chuyên chú, ba người chúng ta yên lặng chờ đợi.

Phụ thân đã từng nói, ẩn sĩ nổi danh phần lớn thanh cao, người tới chơi vô luận thân phận thế nào, ít nhiều đều bị ra oai phủi đầu. Hiện giờ, ta coi như được mở mang kiến thức. Nhìn về phía Ngụy Đàm, chàng thần sắc trầm tĩnh, nhìn chăm chú vào nhà cỏ, tựa hồ thưởng nhạc, lại giống xem cờ.

Được nửa canh giờ, Bạch Thạch tiên sinh thở dài, vỗ tay cười nói: “Tẩu (2) lại thua rồi, rốt cuộc không bằng người trẻ tuổi.”

(2) Tẩu: Ông lão.

Nam tử đối diện thi lễ với ông, thanh âm trong suốt: “Tiên sinh năng lực thâm hậu, Dĩnh thật khâm phục.”

Bạch Thạch tiên sinh vuốt râu lắc đầu, lúc này, ông quay đầu sang, giống như vừa mới phát hiện ra chúng ra, cười đứng dậy.

“Lão tẩu tham cờ, quên mất có khách tới chơi, thất lễ, thất lễ.” Ông ra khỏi nhà, chắp tay nói với Ngụy Đàm.

Bình luận

Truyện đang đọc