DƯỠNG NGƯ

Một trong các quy tắc sinh tồn của nhân ngư có điều: Nếu có trở ngại khó khăn, tìm tổ chức giải quyết.

Âu chạy đến biển sâu ngoài xa nghìn dặm, nơi các nhân ngư tập trung sinh sống, để tìm kiếm trợ giúp.

Nơi đó vô cùng xa, với tốc độ của nhân ngư bơi gần một tháng mới vừa tới, vừa đi vừa dừng lại như Âu thì thời gian phải hơn một tháng.

Trong thời gian hơn một tháng đó, Thiệu Niên Hoa dọn dẹp nhà cửa tìm kiếm bằng tiếng Anh thời học sinh khó khăn lắm hắn mới đạt được, thời gian sau khi tan tầm đều đầu nhập vào huấn luyện đấu tranh vất vả bổ túc cho bản thân, đồng thời còn đăng ký học nấu nướng, cũng thành công tốt nghiệp.

Phụ thân hắn mất sớm, mẫu thân nhiều năm trước đã đi thêm bước nữa tái hôn qua Úc sống, Thiệu Niên Hoa khẽ cắn môi, dứt khoát quyết định qua Úc luôn đi: Ít người, ven biển, dù gì cũng đạt yêu cầu cơ bản của Âu. Tuy rằng với tuổi cùng bằng cấp của hắn thì hơi khó, nhưng dù sao cũng phải thử cố gắng một lần xem sao.

Tan tầm theo thường lệ hắn chuyển một vòng quanh bờ biển nhìn xem, đổi hoa quả tươi mới cho hoa quả cũ ngày hôm qua trên thuyền nhỏ giấu ở dưới đá ngầm.

Quả táo và xoài ngày hôm qua vẫn còn, Thiếu Niên Hoa thất vọng thở dài, quay người lại thấy một khuôn mặt phóng đại kề sát mặt, chóp mũi kề chóp mũi, ánh mắt màu nhạt trống rỗng lạnh lùng chằm chằm theo dõi hắn, hắn sợ tới mức hút một ngụm khí lạnh vào mồm, hụt chân ngã xuống biển, bị người chặn ngang ôm lấy.

“Thiệu Niên Hoa! Ta đã về rồi! Có nhớ ta không?”

Âu ôm hắn xoay vòng vòng trong nước, một nhân ngư khác ở một bên theo dõi cảnh diễn ra trước mắt, chờ Âu xoay đủ, con người cũng bị quay cho choáng váng, hắn mới tiến gần, mặt không cảm xúc đưa tay sờ ngực Thiệu Niên Hoa, thận trọng đè một cái, lại sờ sờ phần dưới quần hắn.

Thiệu Niên Hoa: = 口 =?!!!

Nam nhân ngư màu trắng bạc kia hướng Âu gật gật đầu, nhẹ giọng kêu một tiếng, gở một viên ngọc hình giọt nước trên cổ xuống đưa cho Âu, sau đó tự nhiên lấy đi hai túi hoa quả trên thuyền nhỏ của hôm qua và hôm nay Thiệu Niên Hoa đem tới, cũng không quay đầu lại biến mất ở trong biển.

Âu hoan hô một tiếng, ôm Thiệu Niên Hoa hôm một ngụm lớn:

“Chúng ta có nhà rồi! Có biển! Trên đảo nhỏ! Có người cùng nhau sống!”

Thiệu Niên Hoa hoảng hồn bắt lấy tay y:

“Ai thế?”

“Hắn là Ngân Nguyệt, người giao nhà cho chúng ta á.”

Âu trấn an sờ sờ đầu hắn:

“Hắn đến xác định xem ngươi có phải là giống đực hay không thôi.”

“Cái này còn phải xác nhận?”

Thiệu Niên Hoa lòng còn sợ hãi sờ sờ phía dưới của mình.

“Đau lắm sao?”

Âu đưa tay sờ sờ giúp hắn, bị Thiệu Niên Hoa xấu hổ ngăn lại, y thu hồi tay tiếp tục giải thích:

“Bọn họ nói con của con người và nhân ngư sinh ra sẽ là một nhân ngư rất yếu ớt, không thể sinh sống ở biển sâu, rất dễ bị con người bắt được giết chết đặt trong bình. Cho nên phải cam đoan kết hôn cùng con người thì con người không được khác phái, tránh phiền toái không cẩn thận sinh ra trẻ con.”

“Ta còn tưởng hỗn huyết đuôi cá có thể biến thành chân…”

“Sao có thể như thế!”

Âu kinh ngạc nhìn hắn:

“Nhân ngư nếu muốn thành người thì phải tách đuôi ra, chém xương cốt thành hai nửa, lột sạch vảy! Rất đáng sợ! Hơn nữa sau khi biến thành người không thể bơi lội cũng không thể đi lại như người, rất dễ chết!”

Thật có cách trở thành người?! Thiệu Niên Hoa chấn kinh rồi.

Âu tiếp tục nói:

“Đuôi biến thành chân cũng có nha, nhưng đó không phải nhân ngư, mà là hải yêu. Nhưng hải yêu chỉ có giống cái thôi! Các nàng có thể tìm chủng tộc khác làm bạn đời, nhưng sau khi giao phối sẽ ăn thịt bạn đời luôn!”

Thiệu Niên Hoa phát giác, thì ra thần tiên ma quái ảo tưởng các thứ đều có căn cứ nha!

Âu ôm Thiệu Niên Hoa lên thuyền nhỏ, chính y lại trèo lên dựa vào trên người hắn, cười tủm tỉm nói:

“Sau này chỗ chúng ta sống cũng có thể nhìn thấy hải yêu, nhưng ngươi đừng sợ! Hải yêu không đẹp bằng ta, cũng không lợi hại bằng ta, giành không lại ta!”

Thiệu Niên Hoa cứng ngắc nhìn y, cứ cảm thấy có chuyện gì đó khủng khiếp sắp xảy ra…

Bình luận

Truyện đang đọc