EM LÀ ÁNH SAO CỦA ĐỜI ANH

Editor: Bèo | Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Đạo diễn gọi Hình Tín Hàm qua để thông báo với cô cảnh diễn đánh nhau tiếp theo sẽ khó hơn rất nhiều, hỏi cô có muốn người khác đóng thế không.

Hình Tín Hàm định từ chối nhưng đạo diễn nói cô cứ từ từ suy nghĩ, đừng vội vàng đưa ra quyết định, “Trước tiên cô và Trần Dã cứ xem huấn luyện viên làm gì đã.”

Hình Tín Hàm và Trần Dã đứng gần đó, chứng kiến hai huấn luyện viên võ thuật đánh nhau bằng kiếm và súng thật, bao gồm cả hành động trèo tường và nhảy từ trên cao xuống, thực hiện liên tục các động tác như vậy thực sự rất khó.

Sau khi xem xong, Trần Dã liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt cô rất nghiêm túc, đạo diễn nói: “Hai người tự quyết định có muốn tự mình diễn không nhé, nhưng tôi nói trước, nếu hai người tự diễn thì chắc chắn sẽ không tránh được vị bị thương đâu.”

Trần Dã đã từng học võ, chút khó khăn này không làm khó cậu được, cậu thẳng thắn từ chối đóng thế, nói: “Tôi sẽ tự diễn.”

“Tín Hàm, cô thì sao?”

Hình Tín Hàm quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi muốn tự diễn.”

Đạo diễn hơi kinh ngạc, sửng sốt một chút, lại hỏi: “Cô chắc chắn chứ? Rất có thể sẽ bị thương đó.”

Hình Tín Hàm cười nói: “Tôi bị thương một chút cũng không sao. Tôi không để ý, cũng không sợ gian khổ, nếu động tác của tôi không chuyên nghiệp, thì huấn luyện viên cứ nói, tôi sẽ cố gắng hết sức để sửa, đến khi thực hiện được thì thôi.”

Tuy Hình Tín Hàm biết, cô có được vai nữ chính của bộ phim này phần lớn là nhờ ông chủ của cô, nhưng cô không biết vì điều này mà đạo diễn có thành kiến với mình, nhưng đạo diễn cũng biết đằng sau cô là Đông Thịnh, hơn nữa Đông Thịnh còn đầu tư vào bộ phim này, cho nên ngoài mặt vẫn sẽ thể hiện bản thân suy nghĩ cho cô, hỏi ý kiến của cô trước, bây giờ đa số các sao nữ đều rất yếu ớt, nếu lát nữa bị thương thật, đắc tội với Đông Thịnh, vậy thì anh ta phải gánh hết rồi.

Nhưng giờ xem ra, Hình Tín Hàm này cũng không tệ.

Ấn tượng của đạo diễn về cô có chút thay đổi, anh ta gật đầu đáp: “Được, vậy để huấn luyện viên hướng dẫn cô trước, lát nữa sẽ quay.”

Hình Tín Hàm khẽ mỉm cười, “Vâng.”

Khi huấn luyện viên đang hướng dẫn Hình Tín Hàm và Trần Dã, đạo diễn và phó đạo diễn ngồi nhìn họ chằm chằm.

Đạo diễn cầm bình giữ nhiệt uống một ngụm nước, nói với phó đạo diễn: “Hình Tín Hàm hơi khác với tưởng tượng của tôi.”

Phó đạo diễn mỉm cười, “Rất kính nghiệp đúng không?”

Đạo diễn nhướng mày, không nói gì.

Sau khi Hình Tín Hàm và Trần Dã tập xong, huấn luyện viên làm động tác “Ok”, đạo diễn lập tức đặt bình nước xuống, ngồi thẳng trước màn hình.

Phó đạo diễn nhấc loa nói: “Mọi người chuẩn bị diễn cảnh tiếp theo.”

Hình Tín Hàm đi ra giữa sân, trong đầu đang nhớ lại những động tác vừa rồi, thấy cô như vậy, Trần Dã nói: “Lát nữa cô không cần cố gắng thực hiện y hệt lúc nãy đâu, cứ tùy cơ ứng biến là được.”

Hình Tín Hàm gật đầu.

Nhân viên công tác đã chuẩn bị xong, Hình Tín Hàm và Trần Dã nhanh chóng chuẩn bị tâm trạng, Trần Diệp kéo cô chạy đi, nhưng bị một đám người chặn lại, hai người lén liếc nhìn nhau, cậu gật đầu, ngay sau đó bắt đầu đánh nhau với nhóm người đối diện mình.

Nhưng chỉ vài giây sau, đạo diễn đã hét “Cắt” với vẻ không hài lòng, “Tôi mời mấy người đến đây để làm gì? Tạo dáng à?!”

“Có diễn được không? Nếu không thì đổi người đi. Có nhiều diễn viên quần chúng như vậy, không thiếu mấy người đâu.”

Nhân lúc đạo diễn nổi giận, Hình Tín Hàm nói với nam diễn viên sắp đánh nhau với cô: “Lát nữa anh đừng coi tôi là Hình Tín Hàm, không cần lo tôi bị thương mà nhẹ tay, chúng ta cứ làm theo những gì huấn liền viên vừa dạy lúc nãy, nhất định có thể làm được.”

Nam diễn viên này không nổi tiếng, chỉ có thể diễn vai phụ, nghe cô nói vậy thì gật đầu, gánh nặng trong lòng cũng giảm bớt.



Cảnh này quay cả buổi chiều, cứ NG mãi, phát sinh biết bao vấn đề, đạo diễn bắt đầu nổi giận, đến tận khi kết thúc công việc, anh ta vẫn chưa cảm thấy hài lòng.

Hình Tín Hàm rất mệt, nhưng vẫn muốn luyện tập thêm một chút, vì vậy sau khi đoàn phim kết thúc công việc, cô tìm một nhà hàng gần đó để ăn tối, rồi đến phòng tập thể thao.

Hình Tín Hàm chạy bộ trên máy xong thì tập thêm mấy bài tập nữa rồi đến phòng chơi bida.

Trong phòng bida không có ai, đúng như ý muốn của cô, sau khi đóng cửa lại, cô lén tập luyện cảnh quay đánh nhau.

Không biết qua bao lâu, lúc cô đang cố gắng thục hiện động tác thì điện thoại chợt vang lên, là Tô Nam gọi.

Hình Tín Hàm bắt máy, “Alô, Tô Nam.”

“Hàm Hàm, em đang ở đâu thế? Đã ăn cơm chưa? Anh vừa mới ra khỏi bệnh viện.”

Hình Tín Hàm dựa vào trên bàn bi da, hơi thở dồn dập, “Em đang ở phòng tập thể thao, đã ăn tôi rồi ạ, những hình như bây giờ em thấy hơi đói…”

Tô Nam cười cô, Hình Tín Hàm nói: “Anh cười gì vậy? Em vận động nhiều quá nên tiêu hao nhanh thôi.”

“Ừm, ừm,” Tô Nam miễn cưỡng đồng ý, “Thế em có muốn ăn tối với anh không?”

“Được ạ, chỗ nào vậy anh?” Hình Tín Hàm hỏi.

“Em muốn đi đâu, nấu ăn ở nhà hay ăn ở nhà hàng?”

Hình Tín Hàm suy nghĩ vài giây, “Ấy, em chợt nhớ ra bây giờ em có thể đến thẳng nhà hàng Meet ăn, không cần hẹn trước, chỉ cần gọi một cú điện thoại trước khi đến là được. Hay là chúng ta sẽ đến đó ăn nhé anh? Nghe nói gần đây mới cải tiến, bây giờ có thể vừa ăn vừa xem phim luôn.”

“Được, nghe em hết.”

“Vậy bây giờ anh qua đó đi.” Cô nói, “Để em gọi điện cho nhà hàng, đến nơi anh cứ gọi món trước, em đi tắm cái đã.”

“Ừm, được.” Tô Nam trả lời, “Đi đường cẩn thận nhé.”

“Vâng, em biết rồi!” Hình Tín Hàm cười đáp.

Sau khi nói chuyện với Tô Nam xong, Hình Tín Hàm gọi cho Meet, đặt chỗ ở tầng trên cùng mà lần trước Tô Nam đưa cô tới, sau đó vào phòng tắm tắm.

Buổi chiều cô không có cảm giác gì, nhưng bây giờ cả người đau nhức, chân tay bị bầm mấy chỗ, chắc là bị thương lúc diễn cảnh đánh nhau.

Khi Hình Tín Hàm đến, Tô Nam đang ngồi trên ghế đợi cô, người đàn ông mặc vest, áo khoác không cài cúc, anh đang cúi đầu, yên lặng xem một quyển tạp chí, toả ra khí chất cao quý.

Hình Tín Hàm bước tới, Tô Nam ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô, ánh mắt anh lập tức trở nên dịu dàng, anh mỉm cười đứng dậy, bước tới kéo ghế cho cô.

Hình Tín Hàm hơi ngượng ngùng hỏi: “Anh chờ em lâu không?”

Tô Nam lắc đầu, trong mắt chứa đầy ý cười, “Không lâu.”

Sau khi cô đến, Tô Nam bảo phục vụ dọn đồ ăn lên, cô ăn được một nửa mới nhớ ra quên bảo phục vụ chiếu phim, thấy cô không vui, anh an ủi: “Ăn xong rồi xem cũng như nhau mà. “

“Em ăn cơm trước đi.” Vừa nói, anh vừa gắp thức ăn cho cô.

Mặc dù thời tiết cuối tháng mười một rất lạnh, nhưng nhiệt độ trong nhà hàng không thấp, lần này Hình Tín Hàm không cởi áo khoác ra, ăn được một lúc, cô bắt đầu thấy hơi nóng.

Thấy cô lấy tay quạt, Tô Nam tò mò hỏi: “Sao em không cởi áo khoác ra?”

Cô có thói quen cởi áo khoác và đặt sang một bên khi ăn, nhưng lần này… có hơi bất thường.



Hình Tín Hàm “À” một tiếng, cô mỉm cười, làm như không có chuyện gì xảy ra: “Bây giờ trời trở lạnh rồi nên em mặc ấm một chút.”

Tô Nam càng khó hiểu hơn, “Trong nhà hàng đâu có lạnh.”

“Em nóng đến nỗi mặt đỏ bừng rồi kìa, vừa rồi còn lấy tay quạt cho mát nữa.”

Anh đặt đũa xuống, nhìn cô chằm chằm: “Tối nay em sao thế? Sao lại kỳ lạ như vậy?

Hình Tín Hàm đứng dậy, cố gắng làm cho mình trông tự nhiên hơn, cởi cúc áo khoác ra, “Có chỗ nào kỳ lạ đâu? Vừa rồi em chỉ quên cởi áo khoác trước khi ăn cơm thôi mà, bởi vì ngoài trời lạnh lắm đó.”

Cô vừa nói vừa ngồi xuống, dùng tay phải kéo ba phần tư ống tay áo bên trái xuống rồi cầm chiếc đũa, hy vọng có thể che được vết bầm tím trên cánh tay, không để anh nhìn thấy.

Cũng may là cô bị thương ở tay trái, lúc ăn, Hình Tín Hàm đã cố gắng để rũ tay trái xuống, có vẻ Tô Nam cũng không phát hiện ra.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn không thể giấu được anh.

Ăn tối xong, Hình Tín Hàm và Tô Nam đi ra sô pha bên cạnh để chọn phim, cuối cùng quyết định chọn một bộ phim tình cảm.

Hôm nay Hình Tín Hàm quay đi quay lại một cảnh cả ngày, buổi chiều cô cứ quay cảnh đánh nhau liên tục mãi mà vẫn chưa đạt, buổi tối cô lại bí mật đến phòng tập thể thao để luyện tập thêm, giờ đây cơ thể vô cùng mệt mỏi, vì vậy phim mới chiếu không lâu thì Hình Tín Hàm đã ngủ thiếp đi.

Cô dựa vào sô pha, tay phải ôm gối, tay trái để ở bụng, phía dưới gối.

Thấy cô đã ngủ, Tô Nam đứng dậy, lấy áo khoác của cô tới choàng cho cô, lúc anh định lấy chiếc gối trong tay cô ra thì nhìn thấy vết thương trên cánh tay trái dưới gối.

Anh lập tức nhíu mày, nhìn chằm chằm những vết bầm tím trên cánh tay cô chốc lát, sau đó, cuối cùng Tô Nam cũng hiểu tại sao cô không chịu cởi áo khoác.

Đó là bởi vì cô sợ anh nhìn thấy cô bị thương.

Anh khoác áo cho cô, đưa tay chạm nhẹ vào mặt cô, sau đó đứng dậy, chỉnh âm lượng của phim nhỏ xuống, quay người rời khỏi phòng.

Tư thế ngồi làm Hình Tín Hàm không thoải mái lắm, cô gật gật gù gù, từ từ mở mắt ra.

Cô mờ mịt nhìn sang bên cạnh, đầu óc trống rỗng.

Hình Tín Hàm dụi mắt, quay đầu nhìn xung quanh, chỉ còn một mình cô ở trên tầng cao nhất.

Cô đang đắp áo khoác, TV vẫn còn chiếu phim, nhưng không thấy Tô Nam đâu cả.

Hình Tín Hàm mở điện thoại ra nhưng không thấy anh nhắn gì.

Cô đứng dậy, đặt áo khoác lên ghế sô pha, cẩn thận tìm xem anh có để lại lời nhắn nào không, nhưng không có mẩu giấy nào cả.

Trước khi ngủ anh còn ở bên cạnh cô mà lúc cô tỉnh lại thì chẳng thấy đâu, cô nghĩ chắc anh có việc quan trọng phải tới bệnh viện.

Nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, cái cảm giác không thể nói thành lời này cứ quanh quẩn trong lòng cô, khiến cô cảm thấy lạc lõng, ấm ức.

Khó chịu đến nỗi muốn khóc.

 

------oOo------

 

Bình luận

Truyện đang đọc