FREUD THÂN YÊU

Ánh đèn mập mờ u ám, khách khứa ngồi túm năm tụm ba bên bàn nhỏ hoặc uống rượu thì thầm ở ghế dài, không khí vô cùng nhàn tản. Trên sàn có người nhảy, nhưng bây giờ đang phát nhạc nhẹ, không sôi nổi lắm.

Đi lên theo cầu thang ở góc sảnh, tới tầng hai là khu phòng riêng. Dọc theo đường đi chỉ có hai máy quay, lại đặt ở góc không thẳng, có góc chết như Tư Côi nói, đi sát tường là có thể tránh. Chân Ý nói: “Góc độ của máy quay này không đủ rộng.”

“Chỗ chúng tôi là quán rượu cao cấp, người tới đây đều là minh tinh hay đại gia, lắp camera chỉ để đối phó thôi, nhiều khi không bật.”

Chân Ý nhìn đồng hồ đeo tay, 10 giờ rưỡi tối, tầng hai lại không một bóng người. Đèn ở biển số phòng riêng đều tắt ngóm, cho thấy không có ai cả. Nhìn quanh quất, hướng họ vừa đi tới là lối ra suy nhất, cuối hành lang là lối thoát hiểm đóng kín.

“Có thể đi qua cánh cửa kia không?”

“Không thể, mặc dù là lối thoát hiểm, nhưng để phòng trộm nên khóa quanh năm.”

“Sao a nh biết hôm xảy ra vụ án không có ai đi qua cánh cửa đó?”

“Chìa khóa ở nhà tôi, đối diện cánh cửa có một camera nhỏ. Đừng nói hôm xảy ra vụ án, mấy tháng nay đều chẳng có một bóng người.”

“Tối rồi mà không có ai đến mấy phòng riêng này sao?”

“Bên ngoài có ghế dài, đã đủ riêng tư rồi. Đặt phòng riêng lại khiến người ta nghĩ xa xôi. Nếu thực sự muốn làm gì thì đến thẳng khách sạn. Các minh tinh đến đây chỉ muốn trải nghiệm không khí quán bar, trốn trong phòng riêng không thú vị.”

“Vậy anh cảm thấy tại sao Lâm Tử Dực phải lên tầng?”

Sách Lỗi vò đầu: “Nếu ai tìm tôi nói chuyện gì đó, chắc tôi sẽ lên đây. Bên trên yên tĩnh.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Chân Ý mỉm cười, đẩy cánh cửa căn phòng xảy ra vụ án. Việc lấy chứng cứ và dọn dẹp đã xong từ lâu, nhưng dường như căn phòng vẫn còn mùi máu tanh thoang thoảng.

“Ai phát hiện ra nạn nhân?”

“Là bác gái dọn phòng vệ sinh. Bác ấy sơh chết khiếp, tôi cũng sợ quá chừng, trước kia có cảnh tượng nào tôi chưa từng thấy chứ. Nhưng cảnh ấy thật sự quá rùng rợn.” Sách Lỗi hơi run. “Nhìn thân dưới của anh ta thật sự...”

“Hung khí ở chỗ các anh phải không?” Chân Ý hỏi.

“trong phòng riêng có đặt dao gọt trái cây, kiểu dáng bình thường, có thể mua ở siêu thị. Cắm trên ngực anh ta.”

“Vết máu như thế nào?”

“Trên giường đầy máu, quần áo bị cởi của Lâm Tử Dực cũng thế, nhưng những nơi khác rất sạch sẽ.”

“Sạch sẽ?” Chân Ý vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm: “Bởi vì hung thủ dùng quần áo của hắn để tự bảo vệ, tránh làm bản thân bị thương tổn bởi vũ khí sắc bén, cũng không bị dính máu.”

Sách Lỗi kinh ngạc: “Sao cô biết?”

“Rõ thế còn gì, dùng vải bao quanh, còn có thể gây nhiễu loạn công tác phân tích vết máu của cảnh sát. Là người rất thông minh.”

Im phăng phắc.

Chân Ý quay đầu lại: “Nhìn gì thế?”

“Nghe là lạ, hình như cô rất am hiểu.”

“Ha ha, bởi vì nếu tôi giết người, tôi cũng sẽ cẩn thận như vậy thôi!”

“Đừng nói thế, ghê lắm.” Sách Lỗi chà tay. “Ở phương diện này, luật sư đều tài giỏi thế à?”

“Trông không giống nhưng tôi xuất thân từ ngành điều tra tội phạm chính quy đấy.”

Chủ hộp đêm nói: “Tinh ranh như vậy trái lại thật sự không giống.”

Nghe vậy, Ngôn Cách nhìn về phía Chân Ý. Bấy giờ cô đang kiểm tra ốc vít trên lưới chống trộm của cửa sổ, đầu gần như kề sát bệ cửa. Dưới ánh đèn chiếu qua bụi cây bên ngoài, gương mặt cô trắng tựa gốm sứ, đôi mắt linh động đong đầy vẻ chuyên chú, như thể chứa đựng màn đêm, sâu thẳm vô cùng. Bên cạnh chiếc mũi nhỏ mà thẳng, góc rèm cửa sổ khẽ phấp phới theo nhịp thở.

Không giống ư? Anh không cảm thấy vậy.

Cô luôn hớn hở kỳ quặc, không đâu vào đâu, nhưng một khi quan tâm đến một việc nào đó, cô nhất định có thể dốc hết lòng nhiệt tình và sự chuyên tâm mà người thường không thể bỏ ra, như thể gắng hết sức để sống vậy. Khi yêu điên cuồng như dốc hết mạng sống, khi làm việc kiên cường như trút hết khả năng.

Con người nhiệt huyết và cháy bỏng đến vậy, thông thường không có việc gì là không thể làm.

Từng được cô theo đuổi như thế, anh đã được hời rồi.

Chân Ý nhìn một lượt, đã hiểu điểm chính, cảm ơn chủ hộp đêm, khi ra khỏi phòng lại sững sờ.

Đối diện hành lang treo một bức tranh, cô gái rơi xuống từ tòa nhà cao cao, dáng điệu tuyệt đẹp như đang bay liệng. Trên tấm kính của khung cảnh có một cái bóng mờ ảo, phản chiếu ánh mắt kinh ngạc của Chân Ý, bức tường trống trải, cửa tò vò và con số 31 màu đen trên cửa.

Cô không khỏi lấy làm lạ. Giấc mơ của Ngô Triết chỉ là mơ thôi ư?

Ngôn Cách cũng nhìn thấy, anh đã nghe Chân Ý thuật lại đoạn đối thoại với Ngô Triết, vì thế nhìn thấy cảnh này, anh cũng hơi nhíu mày: “Hoặc là Ngô Triết đã tới đây, hoặc là hung thủ từng tiếp xúc với Ngô Triết.”

Xuống đại sảnh, Sách Lỗi rất khách sáo nói: “Đừng đi vội. Chỗ tôi không có gì khác, mời hai bạn ly cocktail vậy.”

“Được, Black Jack.”

“Độc đáo.” Anh ta mỉm cười. Nước trái cây, đá, cafe, rượu, pha chế vô cùng thành thạo.

Chân Ý ngồi trên ghế cao, hỏi Ngôn Cách: “CÒn anh?”

“Lái xe.”

“Nồng độ thấp lắm, như nước trái cây thôi.”

“Không muốn.”

“Anh chỉ biết nói không muốn thôi à.” Chân Ý khẽ bặm môi. Hồi niên thiếu ở Thâm Thành, “không muốn” là từ anh nói với cô thường xuyên nhất. Bây giờ nghe vậy, hơi hơi có cảm giác như thời gian đảo lộn.

Cô chống cằm nhìn Sách Lỗi pha chế, ánh mắt Ngôn Cách dừng ở giá rượu sau lưng anh ta: “Khách gửi rượu có nhiều không?”

“Một phần nhỏ.”

“Lâm Tử Dực thì sao?”

“Có gửi, cảnh sát lấy một ít đi xét nghiệm, vẫn còn thừa lại ở đó.” Anh ta quay đầu lại hất cằm chỉ bình rượu màu vàng trên giá.

Bởi sự quan sát tỉ mỉ của Ngôn Cách, Chân Ý có ý tưởng mới, rượu của Lâm Tử Dực cũng là điểm mấu chốt. Cô nghiêng đầu nhìn Ngôn Cách, mỉm cười đầy thâm ý, Ngôn Cách vẫn lặng thinh, nhưng hai người đều hiểu rõ lòng nhau.

Cô ngẫm nghĩ một lát, đưa chân cọ lên chân anh, nghiêng người kề sát anh, cố ý hà hơi bên tai anh: “Anh giỏi quá đi mất.”

Trước sự chòng ghẹo như có như không của cô, Ngôn Cách không lên tiếng.

Chân Ý tự đùa tự vui, cười hì hì ngồi ngay ngắn lại, vừa uống rượu vừa suy nghĩ:

Thứ nhất, hung thủ không thể chạy trốn theo lối cửa sổ, sau khi vụ án xảy ra kẻ đó vẫn ở hộp đêm.

Thứ gai, cảnh sát đã lấy rượu Lâm Tử Dực gửi lại đi xét nghiệm, chứng tỏ khám nghiệm tử thi cho thấy trong cơ thể hắn có thuốc; tại sao lại bỏ thuốc, nếu trút giận không phải nên để nạn nhân tỉnh táo sẽ tốt hơn sao? Lâm Tử Dực là khách quen của hộp đêm, tính cảnh giác không thể thấp được, hung thủ tiếp cận và bỏ thuốc bằng cách nào?

Xem ra, hung thủ là kẻ thông minh, cẩn thận, bình tĩnh, có khả năng phản trinh sát cao. Trên phương diện Điều tra học, hắn hẳn là đã sớm nghiên cứu về những kẻ có tiền án tiền sự có liên quan.

Chân Ý nghiêng đầu suy tư, chợt nghe thấy chất giọng lành lạnh của Ngôn Cách: “Có một điểm khó hiểu.”

“Gì cơ?” Chân Ý nghiêng đầu qua, đôi mắt sáng rực nhìn Ngôn Cách chằm chằm.

Anh không quen lắm, quay đầu đi chỗ khác: “Có thể thấy hung thủ đã sắp đặt kỹ lưỡng, mưu đồ từ lâu. Nhưng hung khí giết người là dao gọt trái cây và lưỡi dao cạo râu đều tìm thấy ở quán bar ngay lúc đó, không lỳ lạ sao?”

Chân Ý sửng sốt, chưa kịp nghĩ thì điện thoại đã đổ chuông, là Tống Y. Giọng nói rất gấp: “Luật sư Chân, cảnh sát bắt tôi đến Cục Cảnh sát rồi. Cô nhất định phải cứu tôi, tôi không giết người!”

Khi Chân Ý đến Cục Cảnh sát, bên ngoài có rất nhiều phóng viên. Vừa trông thấy cô, toàn bộ ùa tới như ong vỡ tổ: “Cảnh sát đã phát hiện ra chứng cứ mấu chốt, Tống Y thật sự là hung thủ sao?”

“Có liên quan gì tới vụ án của Đường Thường không?”

Dù là tối muộn, Chân Ý vẫn đeo kính râm, khăn quàng cổ và mũ che nắng, cổ áo dựng thẳng, nhanh chân chen qua đám người. Mấy tháng trước đó đã đủ khiến cô ghét cây ghét đắng lũ nhà báo này.

Trong phòng gặp mặt, Tống Y cúi gằm, tâm trạng suy sụp, không còn vẻ giả lả vênh váo thường ngày, vừa trông thấy Chân Ý đã nghẹn ngào: “Luật sư Chân...”

“Tôi biết hết rồi.” Chân Ý thở dài: “Tống Y, cô giấu diếm nhiều quá, cô nói cô chưa từng đến căn phòng xảy ra vụ án, nhưng cảnh sát lại phát hiện ra sợi tóc của cô trên rèm cửa sổ. Điều này vô cùng bất lợi cho cô. Rốt cuộc là sao đây?”

“Tôi không biết nên nói thế nào.” Giọng Tống Y rất thấp.

“Tôi có thời gian chờ cô.” Chân Ý nói chậm lại: “Cô phải nhớ rằng, chỉ khi cô nói thật, tôi mới có thể thật sự giúp cô được.”

Tống Y đỡ trán, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Xin lỗi, là tôi biến thái. Tôi hận tội phạm cưỡng hiếp như Lâm Tử Dực, vì thế tôi chạy vào hiện trường gây án. Cô không biết đâu, nhìn thấy hắn chết thảm như vậy, trong lòng tôi vui sướng biết bao.” Nói đến đây, khóe miệng cô ta nở nụ cười hung tàn.

“Tôi hiểu.” Chân Ý suy tính trong chốc lát. “Bây giờ tôi cần cô nói nguyên nhân cô mất khống chế trong quá trình phát hiện nói dối. Cảnh sát sẽ điều tra, tôi không mong có thêm lần nữa trở tay không kịp.”

Dướu bóng đèn sợi đốt, sắc mặt Tống Y tái nhợt đến đáng sợ: “Luật sư Chân, tôi khiến cô khó xử phải không? Xin lỗi.”

“Tôi không cần cô nói xin lỗi, tôi chỉ muốn biện hộ giúp cô.”

Tống Y ngẩn ngơ một giây, vẻ mặt dần dần quạnh quẽ.”

“Cô biết không? Tôi chưa bao giờ muốn làm diễn viên. Diễn đâu phải là mình, không có cuộc sống của mình, đeo mặt nạ trước truyền thông và người hâm mộ của mình. Để nổi tiếng và có vị trí cao hơn, tôi đã hi sinh rất nhiều. Nhưng đối với tôi mà nói vẫn còn tốt chán, dù sao trước khi vào nghề này tôi đã không còn gì để mất rồi.” Cô ta cười nhạt, vô cùng bình tĩnh. “Tôi thích vẽ, muốn làm họa sĩ. Nhưng năm mười sáu tuổi, vào một ngày tôi không bao giờ quên được, tôi về nhà quá muộn, lúc đi ngang qua ngõ hẻm... có sáu người, có một tên rất béo rất nặng rất ghê tởm, dạ dày tôi cũng bị bóp nghiến...”

“Cô Tống, cô không cần phải nói những chi tiết này...” ánh mắt Chân Ý không biết nhìn đâu, vừa ngước mắt lên đã bị ánh đèn rọi tới đau nhói.

“Chúng không tài nào vào được.” Tống Y không nghe, thản nhiên tiếp tục: “CHúng thô bạo thử, từng tên từng tên một, tôi đau đến mức hận không thể móc tim mình ra, đau đến mức khóc gọi mẹ, kết quả mang lại nỗi nhục nhã dung tục cho từ mẹ này. Chúng đã được như ý, tôi không ngờ thời gian lại chậm chạp đến thế, mỗi một giây bị xé lẻ đến vô hạn. Sau khi xong chuyện, chúng nhục mạ tôi, tiểu lên người tôi. Tôi chảy máu mãi, bên trong cơ thể bị rách toạc, nằm viện rất lâu. Mẹ tôi không có cửa mà đi khiếu nại, ở thành phố nhỏ này mấy tên kia có thể một tay che trời, cảnh sát nói dối không chớp mắt. Mẹ tôi cùng đường bí lối đành phải giăng biểu ngữ kêu oan, ngược lại bị đánh. Bà tự sát, cho rằng có thể gây chú ý, nhưng không thể.”

Chân Ý siết chặt nắm đấm, huyệt thái dương đập thình thịch đau nhói, thảm kịch xã hội trên bản tin đang ở ngay trước mặt cô, nội tâm cô bi phẫn đến tột đỉnh.

“Tiếp tục sống quả thật rất khó, rất đau khổ!” Tống Y mỉm cười. “Nhưng tôi không dũng cảm như mẹ, tôi sợ chết, bèn làm gái kiếm tiền phẫu thuật sửa mặt, chuyển sang làm người mẫu. Trước kia tôi còn xinh đẹp hơn bây giờ, cô có tin không?”

Cô ta quay đầu nhìn Chân Ý, Chân Ý đã không nói nên lời.

“Bởi vì họ nợ tôi một câu trả lời thỏa đáng, một phiên tòa xét xử, tôi mới đứng về phía Đường Thường, tôi mới hiểu tất cả về cô ấy, mới căm hận đám Lâm Tử Dực. Không phải tôi đi vệ sinh, tôi lo lắng Lâm Tử Dực lại định giở trò đồi bại. Nhưng dù tôi nhìn thấy cái gì, nghe thấy điều chi, tâm trạng lúc đó của tôi... A...” Cô ta nhắm hờ mắt lại, thở hắt thật dài, khóe môi nở nụ cười thỏa mãn. “Quá kích động, quá vui sướng. Đó là ngày vui nhất của tôi trong mấy năm nay. Bây giờ nghĩ lại, cuộc đời tôi không thê thảm đến mức đấy nữa. Cô nói xem, tôi sẽ giao người đem lại niềm vui sướng cho tôi vào tay cảnh sát ư?”

Trước kia Chân Ý tự nói với mình, luật sư đừng nên xử trí theo cảm tính, nhưng giờ khắc này: “Tống Y, cho dù cô giết người, tôi cũng không để cô phải đền mạng.”

“Cô...”

“Trước khi gặp cô, tôi đã thông báo với Tư Côi rằng tình hình của cô rất không lạc quan, cô ấy nói với tôi nếu không phải do cô giết, ắt phải khiến cô nói ra người đó là ai. Nhưng hiện giờ, cô hãy nghe cho kỹ đây, cô không muốn nói thì đừng nói với bất cứ ai cả, bao gồm cả tôi.” Cô hứa hẹn: “Về phần làm sao đối phó với cảnh sát, cứ giao cho tôi.”

“Nhưng chính nghĩa...”

“Đừng màng đến cái thứ chính nghĩa đó nữa đi!”

Trong phòng thẩm vấn, ánh đèn dìu dịu chiếu vào khuôn mặt trắng nhợt của Tống Y, so với một Tống Y chói lọi trên màn ảnh, bây giờ cô ta mang vẻ đẹp thanh khiết không sao tả xiết. Chân Ý ngồi bên cạnh cô ta, mặt không cảm xúc.

Trước khi thẩm vấn, Tư Côi trần thuật: “Cô Tống, chúng tôi tìm thấy một sợi tóc đen ánh đỏ rượu vang, giống với màu tóc cô. Hôm qua chúng tôi đã lấy tóc cô đối chiếu phân tích nguyên tố, kết quả vật chứng này thuộc về cô. Cô nói không có mặt ở hiện trường vụ án, nên giải thích thế nào đây?”

Cảnh sát Lâm: “Chúng tôi cho cô cơ hội cuối cùng để làm nhân chứng, nếu không, một khi trở thành bị cáo, việc này sẽ mang đến tổn hại không thể vực dậy cho sự nghiệp và danh dự của cô. Vì thế mong cô hãy cố phối hợp...”

“Anh đang uy hiếp tôi đấy à?”

“Nếu cô muốn hiểu như vậy.” Cảnh sát Lâm không nói quanh co. “Cô Tống, chúng tôi đã điều tra quá khứ của cô, mặc dù vô cùng thông cảm nhưng chúng tôi cho rằng cô có đầy đủ động cơ giết người. Nếu chuyện này thu hút sự chú ý của công chúng, người chịu tổn thất lớn nhất là cô.”

“Cảm ơn ngài đã rắc thứ muối thông cảm lên vết thương của tôi.” Tống Y châm biếm, vẻ mặt lạnh tanh như không phải chuyện của mình, nhưng rõ ràng thái độ rất mạnh mẽ, khác hẳn cô nàng hiền lành và thấp thỏm trong lần thẩm vấn trước.

Tư Côi nhìn Chân Ý, cô rất bình thản, không lên tiếng, không quan tâm. Nhưng Tư Côi biết, Tống Y lột xác trở thành như vậy hoàn toàn nhờ Chân Ý ban tặng. Họ đã sơ suất rồi. Từ khi nghi ngờ đó là tóc của Tống Y họ nên thẩm vấn ngay. Nhưng họ không làm vậy, khoảng thời gian đó đã đủ để Chân Ý trang bị cho Tống Y kín kẽ.

Cảnh sát Lâm hỏi: “Giải thích chuyện sợi tóc trước đi.”

Tống Y nhún vai: “Có người vu oan tôi chứ sao. Anh cảnh sát, người Lâm Tử Dực gây hấn nào có ít? Đừng thấy dạo gần đây hắn gây ra vụ án lớn liền cho rằng kẻ giết hắn nhất định có liên quan tới Đường Thường. Có lẽ kẻ có thù với hắn ở những phương diện khác tung hỏa mù. Các anh có thể loại trừ khả năng này không?”

Đúng là cảnh sát không thể loại trừ, cảnh sát Lâm á khẩu. Tư Côi nghĩ, quả nhiên Chân Ý đã giở mánh khóe, cô lắc đầu: “Không chỉ như vậy, cô Tống, chúng tôi tìm được một nhân chứng đã thấy cô đi vào hành lang đó.”

Nghe được tin đột phát, Tống Y vẫn điềm nhiên: “Lời của nhân chứng chưa chắc đã chính xác.”

Tư Côi nhớ lại quá trình phát hiện nói dối cách đây không lâu, hỏi: “Cô Tống, hoặc cô là hung thủ, hoặc cô biết hung thủ? Hai vế này, có một vế đúng phải không?”

Tống Y nhìn Tư Côi, Tư Côi phán đoán theo nét mặt của cô ta: “Là đúng.”

Tống Y không hề ngạc nhiên: “Nếu các người nghi ngờ tôi, chứng cứ đủ để chụp cho tôi cái mũ nghi phạm quan trọng, lại không đủ để định tội tôi. Cho dù ra tòa, tôi cũng không sợ. Nếu các người muốn uy hiếp tôi, vậy hẹn gặp lại trên tòa án dân sự.”

Tống Y tuyệt đối không thể tự nghĩ ra lời này. Tư Côi liếc nhìn Chân Ý.

“Cô nói cô không giết người, là hung thủ để lại tóc ở hiện trường vu oan cho cô. Dưới tình huống ấy mà cô vẫn bao che cho hung thủ, về tình và về lý đều khó nói cho xuôi.” Tư Côi xét hỏi tới ngọn ngành.

Tống Y không hoảng hốt: “ Tại sao các người lại muốn bắt hung thủ.”

“Tội ác ắt phải bi trừng phạt. Duy trì chính nghĩa của xã hội.”

“Thật trùng hợp, đây cũng là nguyên nhân tôi không muốn cho các người bắt được hung thủ.” Tống Y cười: “Đám Lâm Tử Dực cưỡng hiếp hại chết Đường Thường, vốn đáng chết. Khi đó các người làm gì, trừng phạt tội ác ư? Không hề, các người để chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, khiến trái tim bao người tin tưởng công lý trở nên nguội lạnh. Bây giờ lại nói công bằng gì chứ? Đúng, người ta có chỗ chống lưng vững chắc, các người đành phải cúi đầu trước thực tế. Nhưng sau khi cúi đầu khom lưng, vứt bỏ niềm tin trước cường quyền, các người không có tư cách nói mấy lời công bằng với những kẻ thấp cổ bé họng. Mền nắn rắn buông là điều các người nên làm ư? Ba tên phạm tội cưỡng hiếp cùng Lâm Tử Dực không bị tình nghi sao? Các người dám chất vấn chúng như chất vấn tôi không?”

Tư Côi im lặng. Cô biết thật ra toàn bộ những lời này xuất phát từ Chân Ý.

“Đã như vậy, chỉ có thể ra tòa án hình sự thôi.” Cảnh sát Lâm nói: “Hơn nữa, tội anh ta phạm phải đã có pháp luật phán định, tội đó vốn không đáng chết.”

“Tội của hắn không đáng chết, người bị hắn hủy hoại là đáng đời. Hắn sẽ không biết lỗi, nhốt hai ba năm ra tù, người bị hại được xem là gì chứ? Mối đày đọa họ phải chịu đựng là trò cười sao?” Mặt Tống Y không chút cảm xúc, đôi mắt to trống rỗng lại nhuốm một lớp hơi nước. “Hình phạt đấy là cái bạt tai các người dành cho những kẻ bị hại vô tội tin tưởng pháp chế! Lúc nhặt xác Đường Thường, các người có dám nhìn vào mắt cô ấy không? Nếu các người không bảo vệ tội, cũng đừng yêu cầu xa vời rằng tôi sẽ tuân thủ quy tắc của các người.”

Cô ta gằn từng câu từng chữ nặng nề, móng tay bấu chặt lấy mép bàn. Khóe môi cô ta cô giật, khuôn mặt hiện lên ý cười ác liệt mà điên cuồng: “Tôi không nói một chữ nào hết. Tôi không giết người, sợ gì chứ. Muốn uy hiếp tôi thì nhanh đi. Nếu tôi xin tha thứ, nếu tôi nói một chữ sợ, vậy năm đó tôi bị cưỡng hiếp là đáng đời!!!”

Đỉnh đầu Tư Côi nổ tung, gai ốc khắp người sởn hết cả lên; cảnh sát Lâm trĩu nặng và im lìm, sắc mặt trắng bệch.

Lời lên án quyết liệt và bi thương của Tống Y vang vọng trong phòng thẩm vấn chật hẹp. Không ai lên tiếng, tĩnh lặng và buồn thương hệt cái chết.

Một lúc lâu sau, Tống Y buông tay, chậm rãi dựa vào ghế, khuôn mặt vô cảm, rất bình tĩnh, chỉ có nước mắt lăn dài trên gò má.

Màn thẩm vấn kết thúc như vậy.

Chân Ý vẫn không nói gì, cuối cùng chỉ nói một câu: “Người ủy thác của tôi xin được bảo lãnh chờ xét xử.”

Lúc rời đi, Chân Ý hỏi Tư Côi: “Các cậu có...”

“Tuyệt đối không. Tớ bảo đảm không hề ngụy tạo nhân chứng và vật chứng!”

“Tớ tin. Vì vậy gặp trên tòa nhé.”

Chân Ý mím môi, chuẩn bị rời đi, Tư Côi gọi cô lại: “Chân!”

“Gì thế?”

“Cậu dặn Tống Y nói vậy à?”

“Ừ.”

“Như vậy, cậu...”

“Tớ dốc hết tất cả đứng về phía cô ấy.”

Tư Côi bỗng buồn thương khó hiểu: “Chân, cậu chắc chắn cậu không phải đang trút giận chứ?”

“Trút giận gì cơ?”

“Đường Thường. Cậu thật sự đã thoát khỏi vụ án của Đường Thường chưa?” Tư Côi nhíu mày nhìn cô, rất đau lòng. “Sớm chiều ở bên cô ấy suốt bốn tháng trời, bao nỗi thảm thương, căm hận và tuyệt vọng của cô ấy đều trút lên đầu cậu, và cả cái chết của cô ấy nữa. Cậu đã nói chuyện với chuyên gia tư vấn tâm lý chưa?”

“Tớ không cần!” Chân Ý xoay người. “Tớ kiên gan hơn cậu tưởng, cũng không tốt bụng như cậu nghĩ đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc