GẢ CHO MA ỐM CA CA CỦA NAM CHÍNH

Nha hoàn đồng hành gồm bốn người là Thúy Châu, Tiểu Liên và hai người khác, còn có phu xe và thêm bốn gia đinh.

Tổng cộng có hai chiếc xe ngựa, là kết quả sau khi mọi người giảm rồi lại giảm.

Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương ngồi một xe, những người con lại ngồi trên chiếc xe ngựa phía sau. Đây là thói quen của hai người, từ lúc vừa thành thân đã quyết định như vậy rồi, hai người tự mình bưng trà rót nước mà không cần người hầu hạ.

Theo quan điểm của Hạ Văn Chương, hắn có tay có chân, có thể tự mình rót nước mà không thấy mệt, còn người khác ở trước mặt thì đều chướng mắt cả. Ví dụ như hắn muốn ôm tức phụ ngồi lên đùi, nếu có người khác ở đây thì sao hắn có thể động thủ đây?

Có lúc Vu Hàn Châu thấy hắn phiền nên đẩy hắn ra mà ngồi một mình.

Lúc mới ra khỏi phủ, Vu Hàn Châu vẫn còn là nữ tử ăn mặc quy củ. Nhưng sau khi nghỉ ngơi một ngày, lúc ra khỏi khách điế.m thì nàng ăn mặc như thiếu niên.

Ống tay áo được cột lại thật chặt, tóc cột cao lên, vạt váy phiền phức biến thành trường sam gọn gàng, trông rất nhanh nhẹn.

Nàng phiền Hạ Văn Chương một trận nên vén rèm đi ra ngoài rồi ngồi bên cạnh phu xe.

“Đây là, đây là…” Phu xe thấy nàng ngồi bên cạnh thì kinh sợ đến mức cả người cứng ngắc, yết hầu lăn lên lăn xuống.

Vu Hàn Châu nói: “Sau này đi ra ngoài thì cứ gọi ta là Tam gia.”

Hạ Văn Cảnh là Nhị gia, nàng chính là Tam gia.

“Vâng ạ, thưa Tam gia.” Phu xe vâng theo mà sửa lại.

Một lúc sau, xe ngựa chạy qua một gốc liễu lớn, Vu Hàn Châu đứng dậy, một tay vịn lấy thùng xe, tay còn lại bẻ một cành liễu.

Phu xe giật mình một cái, vội vàng siết dây cương: “Ô—”

“Tam gia, người muốn bẻ cành liễu thì hãy nói trước với nô tài ạ.” Phu xe bị dọa.

Vu Hàn Châu xoa dịu: “Đừng lo lắng, Tam gia là người tự có tính toán, chuyện không làm được thì không bao giờ cậy mạnh, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.”

Khóe miệng phu xe giật một cái.

Hắn ta có thể không lo sợ được sao? Nàng cũng không phải là Tam gia thật sự!

Đây là người trên đầu trái tim của Đại gia, lỡ như nghiêng mình một cái thì bọn họ cũng gánh không nổi!

“Sau này những chuyện như vậy còn rất nhiều.” Vu Hàn Châu báo cho hắn biết trước, “Ngươi luôn lo lắng sợ hãi như vậy, ta thì không sao nhưng chỉ sợ ngươi mệt mỏi mà thôi.”

Phu xe: “…”

Vu Hàn Châu không để ý phu xe nghĩ thế nào, nàng bẻ cành liễu xong thì ngồi xuống, phe phẩy cành liễu, gió thổi vi vu, ngắm nhìn thiên địa bao la, vẻ mặt thảnh thơi.

Nàng không có ý định thay đổi bản thân. Nếu đi chơi, đương nhiên là phải làm sao để tự do tự tại. Đám đầy phập phồng lo sợ? Đó là thói quen tốt.

Bởi vì nàng không vào thùng xe, Hạ Văn Chương chờ không được nữa nên cũng đi ra.

“Đại gia.” Phu xe vội vàng nói rồi né sang bên cạnh, tránh chỗ cho hắn ngồi vào.

Hạ Văn Chương nhìn roi ngựa trong tay hắn ta rồi nói: “Dạy ta đánh xe.”

Phu xe kinh hãi trợn to mắt, tay không tự chủ được mà nắm chặt roi ngựa. Miệng mở ra lại khép lại mấy lần mới nói: “Đại gia, đây là…”

“Dạy ta đánh xe đi.” Hạ Văn Chương lặp lại một lần nữa.

Phu xe hết cách, đành phải dạy cho hắn một vài kỹ xảo đánh xe.

Chỉ trong chốc lát mà Hạ Văn Chương đã nhớ được, hắn hất cằm với phu xe: “Đi lên xe phía sau đi.”

Phu xe: “…”

Phu xe đi xuống.

Hạ Văn Chương ngồi ở vị trí của phu xe, một tay cầm roi ngựa, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, hắn khẽ mỉm cười: “Muốn chơi gì?”

Vu Hàn Châu vốn tưởng hắn học đánh xe là hứng khởi nhất thời, lúc này nghe hắn nói vậy thì nàng bỗng nhiên dịch lại gần hắn mà hỏi: “Muốn chơi cái gì thì chơi cái đó phải không?”

“Ừm.” Hạ Văn Chương gật đầu một cái.

Phu xe ngồi bên cạnh nàng không giống như vậy. Hơn nữa nàng lại là người mềm lòng, nếu quan tâm phu xe thì không nàng không thể tránh được việc phải câu nệ bản thân.

Hạ Văn Chương không thể câu nệ nàng.

Vu Hàn Châu nhìn vào ánh mắt đột nhiên trở nên cực kỳ sáng ngời của hắn. Nàng cũng không nói gì mà cứ nhìn hắn như vậy.

Nàng ngồi quỳ ở đó mà ngửa đầu nhìn hắn, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa tươi sáng.

“Có muốn ngồi chỗ này không?” Hạ Văn Chương thấp giọng hỏi.

Vu Hàn Châu gật đầu một cái, đổi thành ngồi thẳng, còn hắn thì dịch sang bên kia một chút. Hạ Văn Chương không đợi nàng di chuyển mà duỗi cánh tay ra vòng qua eo của nàng rồi ôm nàng lại gần.

Hai người ngồi sát nhau.

Cánh tay không thu tay về mà vẫn vòng qua eo của nàng, hai người sát bên nhau mà đón gió đi về phía trước.

Phía trước là con đường quanh co, phong cảnh bao la và tuyệt đẹp. Nếu nhìn lâu thì sẽ cảm thấy nhất thành bất biến, nhưng hai người lại nhìn mãi cũng không đủ.

“Mang sáo tới cho ta.” Hạ Văn Chương bỗng nghiêng đầu nói.

Vu Hàn Châu đi vào thùng xe, lấy sáo của hắn từ trong bọc ra rồi đưa cho hắn.

Hạ Văn Chương để roi ngựa bên canh, một tay nhận lấy sáo, tay còn lại thì vẫn kéo lấy nàng như cũ, hắn nhìn về phía trước rồi thổi sáo.

Tiếng sáo du dương.

Khiến cho phong cảnh càng tăng thêm mấy phần rực rỡ.

Tâm trạng lúc này của Hạ Văn Chương cũng như tiếng sáo này, trong suốt du dương, không gò bó không trói buộc.

Hắn chưa bao giờ có cảm thụ tốt như vậy. Mỗi lần cảm thấy mình đã đủ hạnh phúc, nhưng sẽ luôn có thời khắc còn hạnh phúc hơn.

Thời khắc như vậy. Hắn không chỉ thực hiện được ước muốn du ngoạn, còn có thê tử mà hắn yêu sâu đậm, mà lúc này ái thê đang bầu bạn cùng hắn, cùng hắn ra ngoài du ngoạn.

Tiếng sáo càng trong veo du dương hơn.

Trong xe ngựa chạy phía sau, đám đầy tớ hâm mộ rốt rít: “Đại gia và nãi nãi cực kỳ ân ái.”

“Đúng thế.” Đám nha hoàn đồng loạt gật đầu.

Ngày nào bọn họ cũng hầu hạ bên cạnh nên biết rõ ràng hơn mấy gia đinh này, Đại gia và nãi nãi chắc chắn là cặp đôi trời bạn, chưa từng nổi giận cũng chưa từng ầm ĩ.

“Đại nãi nãi gả vào được hai năm rồi nhỉ?” Một nha hoàn nói.

Nha hoàn khác đáp: “Đúng rồi, tròn hai năm.”

“Suốt hai năm nay, chưa bao giờ thấy Đại gia giận nãi nãi.” Nha hoàn cảm khái nói.

Tiểu Liên ngồi một bên mà im lặng lắng nghe. Tính tình nàng ta nội liễm, không thích nói chuyện, lúc này nàng ta đang ngồi ôm đầu gối, khóe miệng hơi cong lên. Đại nãi nãi là người tốt, cần phải sống tốt mới được.

Thúy Châu thì đang tựa trên vách thùng xe ngựa mà nhắm mắt dưỡng thần, không hề tham gia vào tiếng thảo luận của mọi người. Nàng ta là nha hoàn quản sự, hiện giờ trên đường chính là tổng quản sự, tất cả mọi người đều phải nghe theo sự sắp xếp và quản lý của nàng ta. Vì vậy nàng ta không nói lời nào thì mọi người cũng không ồn ào với nàng ta, vô hình trung mà kính trọng nàng ta thêm một chút.

Tiếng sáo du dương vừa nghỉ lại vang lên, thổi hết mấy ca khúc rồi mới dần dần trở nên im lìm.

Ba ngày sau, đoàn người chạy vào địa giới của Lương Châu, bọn họ ở trong một hộ nông gia bên cạnh Ngọc Hồ. 

Thúy Châu dẫn người đến thu xếp trước, dùng thêm chút bạc, thế nên đối phương cho bọn họ thuê sân trong.

Bởi vì đã chạng vạng tối và đường đi lắc lư, Hạ Văn Chương lo Vu Hàn Châu mệt nhọc nên nói: “Ngày mai ta mang nàng đi ngắm hoa sen.”

“Ta muốn ngắm bây giờ.” Vu Hàn Châu nói, nàng ngửa đầu nhìn hắn rồi kéo tay áo của hắn, “Chàng có mệt không? Ta không mệt lắm, nếu chàng mệt rồi thì chúng ta nghỉ một khắc rồi hãy ra ngoài?”

Hạ Văn Chương buồn cười, hắn búng trán nàng một cái: “Chỉ cho ta nghỉ một khắc? Sao không để cho ta nghỉ một đêm?”

“Thân thể của chàng rất khỏe!” Vu Hàn Châu che trán nói.

Thân thể của hắn khỏe rồi, là thanh niên cường tráng, chắc là khỏe mạnh hơn nữ tử mảnh mai yểu điệu điệu này chứ?

Nàng cũng có thể chịu được thì dù sao hắn cũng không đến mức không bằng nàng chứ?

“Uống chút trà rồi chúng ta ra ngoài.” Hạ Văn Chương xoa chỗ vừa bị búng đau cho nàng. Trên da thịt trắng nõn chẳng hề có chút vệt đỏ nào, Hạ Văn Chương xoa mấy cái thì lại búng nàng một cái.

Lần này Vu Hàn Châu nổi giận nên nhấc chân đá vào bắp chân của hắn.

Hạ Văn Chương vội vàng rụt chân nên nàng chỉ đá được vào vạt áo, hắn còn cười nói: “May mà bình thường nàng lấy ta để luyện tập nên giờ ta mới có thể tránh được.”

Vu Hàn Châu đuổi đánh hắn khắp viện.

Tiểu Liên pha trà xong thì đi gọi hai vị chủ tử: “Đại gia, nãi nãi, đi vào nghỉ một chút đi ạ.”

Giọng nói của nàng ta rất nhỏ nên kêu ba lần mà Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu đang trêu đùa cũng không thể nghe thấy. Thúy Châu vừa ra khỏi cửa thấy vậy thì cười gập cả người.

Tiểu Liên bị cười thì mặt đỏ bừng, nàng ta nắm chặt tay rồi hô to lên: “Đại gia! Nãi nãi! Đi vào nghỉ một chút đi ạ.”

Lần này hai người nghe được.

Vu Hàn Châu rụt tay lại rồi lườm hắn một cái: “Chàng cứ chờ xem! Tối nay chàng sẽ biết tay ta!”

Nàng đang nói về chuyện ngắm sen về thì trời đã tối rồi, lúc đó nàng sẽ qua cầu rút ván mà khiến hắn mất mặt.

Nhưng Hạ Văn Chương lại mỉm cười, gật đầu một cái: “Ta đợi nàng.”

Vu Hàn Châu kịp phản ứng ngay lập tức, hừ một tiếng, không để ý tới hắn nữa mà đi vào nhà.

Hạ Văn Chương cũng theo sau nàng mà đi vào.

Tiểu Liên đang đứng cạnh cửa, màu đỏ trên mặt đã dần nhạt đi, nàng ta khẽ vuốt ngực.

Thúy Châu nhìn nàng ta cười nói: “Chủ tử của chúng ta thường như vậy, lâu dần thì ngươi sẽ quen thôi.”

Tiểu Liên gật đầu một cái: “Cảm ơn Thúy Châu tỷ tỷ.”

Thúy Châu gật đầu một cái rồi đi vào.

Uống trà xong, nghỉ ngơi một chút thì mặt trời cũng đã lặn. Phía dưới là những đám mây mềm mại xếp chồng lên, màu cam của mặt trời đã bị vùi lấp trong đó, tạo thành ráng chiều khổng lồ.

Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương sóng vai nhau đứng bên cạnh Ngọc Hồ mà ngắm nhìn lá sen xanh biếc không thấy bờ, ngắm nhìn những đóa hoa sen bị gió  đêm thổi đung đưa, cảm thấy thoải mái thanh thản.

“Thật hy vọng mẫu thân cũng có thể tới ngắm hoa.” Vu Hàn Châu khẽ nói, “Nếu mẫu thân thấy thì chắc chắn sẽ không ngăn cản chúng ta ra ngoài.”

Phong cảnh tuyệt đẹp như vậy ai mà không muốn xem?

“Vậy thì để ta vẽ cho mẫu thân một bức tranh.” Hạ Văn Chương nói.

Sau khi trở lại sân trong mướn của nông gia, hắn kêu nha hoàn chuẩn bị giấy và bút mực xong thì bắt đầu vẽ tranh.

Bởi vì nếu vẽ cho mẫu thân, hơn nữa còn muốn làm cho mẫu thân hết giận nên Hạ Văn Chương rất nghiêm túc. Bức tranh này được hắn vẽ liên tiếp ba ngày mới hoàn thành.

“Đây là bức tranh ta dụng tâm vẽ nhất.” Lúc cuốn bức tranh lại, Hạ Văn Chương còn có chút không nỡ, hắn kêu một gia đinh rồi nói: “Tuyệt đối không thể đánh rơi, càng không thể để hư hại, biết chưa?”

Đầy tớ nói: “Nô tài nhớ rồi ạ.”

Gia đình cầm bức tranh bỏ vào ống trúc rồi lại dùng quần áo bọc mấy lớp, sau đó mới chạy về kinh.

Lúc Hầu phu nhân nhận được bức tranh còn có chút bất ngờ: “Đại gia và nãi nãi đến đâu rồi? Sao lại sai ngươi chạy về trước?”

Chỉ là một bức tranh mà thôi, sau khi bọn họ quay về thì đưa cho bà cũng được, đã nhiều ngày trôi qua rồi, hai người nên quay về rồi.

Lại còn đặc biệt sai đầy tớ chạy về trước đưa cho bà. Hầu phu nhân trong bức tranh này có huyền cơ nên mở tranh ra để kiểm tra.

Trong tranh cũng không có huyền cơ, chỉ là bức vẽ mà thôi.

“Rất dụng tâm.” Hầu phu nhân nhìn nét vẽ rồi lẩm bẩm, “Chẳng lẽ đã làm chuyện gì khiến ta tức giận sao?”

Đại nhi tử rất ít khi lấy lòng bà như vậy. Hầu phu nhân thầm nghĩ một cách tự nhiên, chắc chắn là làm chuyện gì đó sợ bà tức giận nên mới lấy lòng bà như vậy.

“Lúc nô tài tới thì Đại gia và nãi nãi chưa lên đường.” Lúc này gia đinh trả lời như vậy.

Hạ Văn Chương không nói với ai chuyện đi ra ngoài nửa năm, hắn chỉ nói với một mình Vu Hàn Châu mà thôi.

Chuyện này trong lòng hai vợ chồng bọn họ đều rõ ràng, còn đám đầy tớ thì không biết.

Bình luận

Truyện đang đọc