GẢ CHO MA ỐM CA CA CỦA NAM CHÍNH

Được nắm tay thê tử Hạ Văn Chương cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Hắn không giống với đệ đệ. Vừa nhìn đã biết hôn sự của đệ đệ cũng không suôn sẻ rồi, hắn nhưng không như vậy. Hôn sự của hắn rất thuận lợi, nói là trời cao chiếu cố cũng không nói quá.

“May mắn là nàng.” Hắn quay đầu đi, thấp giọng nói.

May mắn nàng trở thành An Tri Nhan. Hai nhà môn đăng hộ đối, nàng mới có thể thuận lợi gả cho hắn.

Nếu nàng là nữ tử bình dân, căn bản sẽ không được Hầu phu nhân nhìn trúng rồi cưới về làm vợ cho hắn. Mà sức khỏe của hắn không tốt, không có cơ hội ra phủ, ngay cả hy vọng làm quen với nàng cũng rất xa vời. Nếu ngay cả cơ hội quen nhau  cũng không có, làm sao trở thành vợ chồng?

Nghĩ đến đây, Hạ Văn Chương nhịn không được siết chặt tay thê tử, cảm thấy đoạn duyên phận thật sự do trời sắp đặt, hắn thật sự may mắn.

“Ừm.” Vu Hàn Châu gật đầu, cũng nắm tay hắn.

Hắn còn chưa biết, nếu nàng không phải An Tri Nhan, lúc này hắn đã thành làm một bộ xương khô, nói cái gì cưới với không cưới thê tử, mạng của mình hắn còn chưa giữ xong.

Hai người tay trong tay trở về Trường Thanh viện. Bên kia, cuối cùng Hạ Văn Cảnh cũng lấy hết dũng khí ngả bài với Hầu phu nhân.

“Ta không đồng ý.” Hầu phu nhân thản nhiên nói, mí mắt bà cũng không buồn nâng lên, đừng nói đến tức giận, ngay cả một chút kinh ngạc cũng không có.

Từ trước, Hầu phu nhân đã biết tiểu nhi tử giúp đỡ Lục Tuyết Dung sau đó còn thường đến cửa hàng của Lục Tuyết Dung mua điểm tâm, bà liền đoán được tâm ý của tiểu nhi tử. Nhưng chuyện này không có khả năng, bà sẽ không cho phép con mình với một nữ tử bình dân.

“Mẫu thân, nàng rất tốt!” Nghĩ mẫu thân không biết chỗ tốt của Dung Dung, Hạ Văn Cảnh vội vàng kể Lục Tuyết Dung tốt như thế nào.

Hầu phu nhân vẫn không ngăn cản hắn, sắc mặt bình tĩnh uống trà, mặc kệ hắn nói.

Gia cảnh và nhân phẩm của Lục tiểu thư kia bà đã sớm cho người thăm dò qua. Một thiếu nữ vì gánh vác cái ăn cái mặt của cả một gia đình mà không màn buôn ba buôn bán, chịu rất nhiều bất bình và ủy khuất, là một cô nương kiên cường có trách nhiệm.

Hầu phu nhân không chỉ có không có thành kiến với Lục Tuyết Dung, ngược lại bà còn có chút tán thưởng. Nhưng mà, tán thưởng thì tán thưởng, bà sẽ không cho phép con mình cưới một nữ tử như vậy làm vợ.

Nếu sau này đại nhi tử kế vị, như vậy nhị nhi tử cần có một thê tử môn đăng hộ đối, có người chống lưng cho nó, hỗ trợ việc kinh doanh với nó.

Mà nếu như tiểu nhi tử kế vị, vậy nó lại càng cần một thê tử môn đăng hộ đối.

“Nói xong rồi?” Bà buông tách trà xuống, nhìn về phía tiểu nhi tử nói: “Nói xong rồi thì về đi.”

Hạ Văn Cảnh ngạc nhiên nhìn bà, trong mắt hắn ta tràn đầy khó hiểu: “Mẫu thân?”

“Ta không đồng ý.” Hầu phu nhân đáp ngắn gọn, “Con không cần nói nữa, về đi.”

Hạ Văn Cảnh mở to hai mắt, khó tin nói: “Vì sao?” Hắn không hiểu, vì sao mẫu thân lại không đồng ý? Hắn muốn thành thân, hắn sẽ cưới nữ tử mà mình thích, tại sao mẫu thân lại không đồng ý?

Chẳng lẽ thật sự bởi vì thân phận của Dung Dung? Nhưng Dung Dung rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, cho nên sẽ không đã đánh mất thể diện của Hầu phủ!

“Mẫu thân, ta thích nàng.” Hạ Văn Cảnh kinh ngạc, hắn chạy tới quấn lấy Hầu phu nhân nói: “Ta thật sự rất thích nàng, người đáp ứng ta đi, ta cam đoan về sau sẽ không làm mẫu thân tức giận nữa, cũng không chạy loạn nữa!”

Hầu phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Con dám chọc giận ta, roi của phụ thân con sẽ cho con thấy hậu quả. Về phần con chạy loạn… thích chạy đâu thì chạy!” Bà phất tay áo một cái, “Đi ra ngoài!”

“Mẫu thân…” Hạ Văn Cảnh còn muốn nói, nhưng Hầu phu nhân đã không chịu nói chuyện cùng hắn, hắn đành đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ Văn Cảnh không có cách nào nữa dành gãi gãi đầu, ủ rũ ra khỏi phòng.

Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương ở Trường Thanh viện dùng cơm tối.

Vốn dĩ sau khi sức khỏe của hắn tốt lên mỗi ngày sẽ đến chính viện dùng cơm tối. Nhưng hôm nay đến An gia, còn uống chút rượu, Hạ Văn Chương cảm thấy mệt chết đi được nên cho người đến chính viện nói một tiếng, sau đó không đi.

“Chàng không thoải mái à?” Ăn cơm xong, cho nhóm nha hoàn lui ra, hai người ngồi ở gian ngoài nói chuyện, Vu Hàn Châu ngồi trên ở gối mềm, cười nhìn về phía hắn nói: “Nhưng trước kia sức khỏe chàng không tốt lăn lộn một ngày, cũng luôn nói rất ổn, chưa từng than mệt.”

Hạ Văn Chương nhìn khuôn mặt mang theo ý cười của nàng, cảm thấy tâm tư mình cần thận dấu diếm đều bị nhìn thấu, trên mặt hắn có chút nóng lên.

Lúc không khỏe hắn luôn nghĩ cách để tẫn hiếu với phụ mẫu. Kết quả khỏe lên rồi, hắn không còn ân cần tẫn hiếu với phụ mẫu để bù lại những thiếu sót lúc trước mà là nghĩ biện pháp tránh thoát, thầm muốn cùng thê tử ở tiểu viện dùng cơm.

“Có lẽ là vì uống rượu.” Hắn nói rồi nâng tay đỡ trán, “Đến bây giờ vẫn còn có chút choáng váng.”

Vu Hàn Châu khẽ hừ một tiếng: “Phải không?”

Cũng không phải nàng không thấy. Hắn uống chưa đến hai chung rượu mà chung rượu lại rất nhỏ, còn chưa to bằng một ngón tay, cho dù tửu lượng không tốt đi nữa, lúc này cũng nên tỉnh rượu rồi. Hắn cư nhiên còn đau đầu? Thật sự là khó tin.

“Vậy có ta ấn cho chàng một chút không?” Vu Hàn Châu lại hỏi.

Hai mắt Hạ Văn Chương sáng lên, không ngờ thê tử thương hắn như vậy, vội gật đầu nói: “Muốn.”

Vu Hàn Châu khẽ cười một tiếng, đứng dậy đi về phía hắn ngồi xuống, nói: “Lại đây, nằm trên đùi ta.”

Hạ Văn Chương lập tức nằm xuống, hai tay vô cùng ngay ngắn đặt ở trước ngực.

Chân của thê tử thật mềm, hắn gối lên cả người như đắm chìm trong đám mây, cảm thấy bay bay, thỏa mái.

Cũng không phải Vu Hàn Châu muốn dỗ hắn, nàng thực sự xoa bóp cho hắn, còn nói: “Về sau không cần thể hiện, hiện tại sức khỏe của chàng chưa tốt, không nên uống rượu.”

“Ta biết sai rồi.” Hạ Văn Chương ngoan ngoãn nhận sai.

Vu Hàn Châu lại nói: “Tình huống hôm nay có chút đặc thù, ta cũng biết, trước mặt nhà mẹ chàng luôn cần thể diện, ta không trách chàng, chỉ lo lắng ngươi nhất thời thể hiện thái quá sẽ tổn hại sức khỏe. Ta muốn chàng sớm khỏe lên, chàng đừng lại làm cho ta lo lắng.”

Nàng nói như vậy, Hạ Văn Chương nhịn không được áy náy. Hắn nhớ tới lời thê tử nói lúc trước, chờ hắn khỏe lên rồi, bọn họ có thể làm rất nhiều chuyện.

Nàng gả cho hắn nửa năm, đều cô quạnh một mình, lẽ nào bọn đầy tớ lắm chuyện bị nàng nghe thấy, nên nàng sốt ruột?

Hắn không khỏi tự trách mình lỗ m.ãng, lúc này hiểu ra mới nghiêm túc nói: “Ta sẽ không uống nữa.”

“Ta tin chàng.” Vu Hàn Châu lập tức cười nói, cúi đầu hôn mạnh một cái lên trán hắn, “Chương ca nói sẽ giữ lời, ta biết.”

Hạ Văn Chương bị nụ hôn của nàng làm cho trong đầu trắng xóa, sau đó hắn nhớ tới lời nàng đã nói lúc ở An gia. Vì thế hắn nâng mắt lên, nhìn về phía nàng nói: “Trước đó nàng đã nói, sau khi trở về sẽ cùng ta.”

Ở bên cạnh hắn, là làm như thế nào đây? Trong đầu Hạ Văn Chương đã bắt đầu nhảy ra liên tiếp vài hình ảnh, đáy mắt hắn sáng rực, chờ mong nhìn nàng.

“Hiện tại không phải đang ở cùng chàng sao?” Vu Hàn Châu nhíu mày, nhẹ nhàng ấn lên đầu hắn, “Ta còn hôn chàng một cái đó! Chàng thấy chưa đủ? Nói đi, chàng muốn thế nào?”

Hạ Văn Chương hé môi, muốn nói hắn nghĩ như vậy, còn muốn như vậy. Nhưng nhìn ánh mắt hơi uy hiếp của nàng, hắn ngậm miệng. Lắc lắc đầu, hắn nói: “Ta thật thỏa mãn.”

Đúng vậy, thê tử mát xa cho hắn, còn hôn hắn một cái, còn cái gì không thỏa mãn nữa?

Hắn nắm chặt hai bàn tay đặt trên ngực lại, tự nhủ trong lòng, biết đủ đi, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, những chuyện khác đều phải đợi cho đến lúc hắn thật sự khỏe dậy.

Chỉ là đến lúc khỏe lại còn cần hai năm nữa, bỗng dưng trong lòng Hạ Văn Chương thấy tuyệt vọng. Còn phải chờ hai năm, nhưng một ngày hắn cũng không muốn đợi.

Lúc đi ngủ, hai người tự chui vào ổ chăn của mình.

Những gì Hạ Văn Chương tự cổ vũ trong lòng, nháy mắt sụp đổ, hắn lăn qua đối diện với nàng, nói: “Ta muốn ôm nàng một chút.”

Nếu không thể ôm nàng ngủ… Ôm một chút cũng được mà phải không?

“Được.” Vu Hàn Châu lập tức chui vào trong chắn nằm gối lên ngực hắn.

Ngực của Hạ Văn Chương bắt đầu nóng hừng hực, cổ họng hắn của hơi căng ra. Hắn cảm thấy yêu của mình thật quá đáng nhưng mỗi lần nàng đều vô cùng dung túng hắn.

Hắn chậm rãi vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thật cẩn thận vây nàng trong lòng mình.

Đây là của quý, là bảo bối của hắn, là toàn bộ thế giới hắn không thể đánh mất.

Hắn ôm nàng, nơi chóp mũi đều là hơi thở thơm ngát của nàng, thân hình mềm mại, cảm động trong lòng biến mất, ngược lại hóa thành thứ khác.

Hắn âm thầm phỉ nhổ chính mình, dịch thân về phía sau đồng thời buông lỏng nàng ra, giọng hắn trầm đi: “Ta tốt rồi. Ta mệt lắm, chúng ta nghỉ ngơi đi?”

Vu Hàn Châu vẫn chưa ôm đủ, nàng chồm qua ôm hắn thêm một chút mới buông ra, sau đó lui về ổ chăn của mình. Nằm an ổn, nàng nói: “Ngủ nha.”

Nàng ngủ rồi, chỉ còn Hạ Văn Chương bị cái ôm chặt vừa rồi của nàng dọa tới mức mở to mắt, vẫn chưa khôi phục tinh thần.

Tim hắn đập như trống làm cho trước mắt đều chói lóa. Cuối cùng, nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng, hắn mới bình tĩnh lại đôi chút.

Vén góc chăn, nằm an ổn hắn mới cảm thụ được sự chua xót trong lòng.

Thê tử đều sắp nhịn không được, chỉ bởi vì mình không khỏe nên không thể không cố nén. Hắn thực sự không phải một trượng phu đủ tư cách!

Bình luận

Truyện đang đọc