GÀ RỪNG ĐẠP NGÃ PHƯỢNG HOÀNG

Trả thù, tuyệt đối là trả thù.

Giờ phút này tư thế Lâm Hoa cực kỳ bất nhã nằm dưới chân mỹ nam, thật khiến người ta bi phẫn không dứt.

Không phải chỉ là phun nước miếng thôi sao. Không phải chỉ đúng lúc phun trên mặt ngươi thôi sao. Không phải trước đó ta chỉ nuốt phải vật gì đó màu đỏ thôi sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao đối với ta như vậy?

Ưmh...... Ta thật choáng váng...... Đại não đầy máu...... Ta sắp ngu rồi, ta tuyệt đối không tha

cho ngươi...... Ngươi chờ đó......

Trước mắt Lâm Hoa sao bay đầy trời, đầu to lên một vòng. Khó chịu, muốn ói, cả người vô lực...... Ta không được......

"Ngươi còn dám nôn, có tin ta treo ngươi trên cây ba ngày ba đêm hay không?" Âm thanh đáng ghét thành công chặn cơn buồn nôn của Lâm Hoa, nàng cả kinh, đem nước chua sắp tới miệng nuốt xuống.

Éc...... Thật buồn nôn. Lâm Hoa che môi, chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ tuyệt thế mỹ nam hỉ nộ vô thường này vứt nàng xuống. Từ độ cao vạn mét mà rơi xuống, chắc chắn nàng chỉ còn một mảnh thịt nát...... Thôi, thà bị treo ngược còn hơn.

Bầu trời bắt đầu mưa bụi, mưa rơi không lớn, tí tách rơi trên người, chỉ là...... Lâm Hoa cố gắng nâng người, dõi mắt nhìn kỹ, chỉ thấy tay trái mỹ nam giơ lên, ngón giữa chỉ vào Lâm Hoa, từng tia nước bay ra,  rơi trên người nàng.

"Ngươi đang làm gì?" Lâm Hoa run giọng hỏi thăm.

"Tắm."

"Nước đều rơi trên người ta."

" Là tắm cho ngươi."

"Cám ơn, ta không......"

Mỹ nam nhíu mày, Lâm Hoa lập tức im lặng, khuất nhục nhắm hai mắt, hưởng thụ phục vụ của mỹ nam. Cho dù ngươi tắm cho ta, ngươi cũng không cần khiến ta ướt sũng, ai ai, nước chảy vào mũi ta rồi.

Không biết qua bao lâu, cảm giác man mát lành lạnh giảm đi, Lâm Hoa lén lút mở hai mắt, chỉ thấy trong tay nam nhân kia toát ra sắc lửa, nhẹ nhàng dập dờn theo gió, hóa thành bức tường lửa cao ngang người, vây quanh Lâm Hoa.

Khói trắng từ người Lâm Hoa toát ra, mờ mịt che đi thân hình nhếch nhác, mỹ nam phất tay thu hồi tường lửa.

Trong bức sương trắng thần bí, cô gái kia bất động, không còn sức sống nằm nơi đó.

Hình như đã hôn mê bất tỉnh.

Mỹ nam khẽ mỉm cười, quang mang trong mắt lưu chuyển, xinh đẹp vô cùng.

Khẽ ngoắc một cái, cô gái bất tỉnh liền xuất hiện trong ngực hắn. Cúi đầu tỉ mỉ quan sát cô gái ngủ mê man trong ngực. Khoảng cách càng gần khiến hắn càng cảm giác hơi thở trên người nàng rất quen thuộc. Hắn khẳng định đây là lần đầu tiên hắn gặp nàng, đáng chết, cảm giác quen thuộc này rốt cuộc từ đâu tới?

Mặt trái xoan, lông mày lá liễu, miệng anh đào nhỏ nhắn, mắt to trong sáng đang nhắm chặt, ưmh, chết tiệt, nét mặt này đúng là không tệ..... Ngón tay thon dài nhéo nhéo hai gò má của nàng, ân, cảm xúc thật tốt.

Ôm Lâm Hoa bay hồi lâu, đến khi trước mắt xuất hiện một tầng sương mù màu vàng dày đặc, mỹ nam cũng không dừng lại, xông thẳng vào khu vực này.

Sương mù ướt át phất qua mặt, Lâm Hoa tỉnh dậy.

Xuyên qua từng lớp sương mù, gương mặt tuyệt mỹ có chút mông lung, như gần như xa không thể chạm tới, chỉ có cảm giác ấm áp là thật khiến người ta muốn tới gần. Cảm giác này mềm mại như tơ, từng sợi trong suốt bao bọc quanh Lâm Hoa, len lỏi vào nơi sâu nhất, trói chặt linh hồn nàng, nhưng không phải khó thở hay đau khổ, nó giống như chút ấm áp cuối cùng, giống như trước kia hai người bọn họ là một.

Cảm thấy ánh mắt sáng quắc, mỹ nam cúi xuống nhìn cô gái trong ngực, nhếch miệng lên một nụ cười nhẹ, khẽ mở miệng, âm thanh như mềm mại như nước: "Ngươi đã tỉnh."

Ngây ngốc nhìn chằm chằm nụ cười bừng sáng như ánh mặt trời, bên tai truyền đến âm thanh tự nhiên, Lâm Hoa ngây dại, hai mắt mê mang.

"Ừ."

Ngượng ngùng gật đầu, nhẹ giọng đáp một tiếng, gương mặt nóng như lửa đốt, đỏ đến mức sắp bốc khói.

"Vậy ngươi xuống đi, nặng quá."

"À?"

Không đợi Lâm Hoa hiểu ý, đôi tay xinh đẹp không hề báo trước thả ra, Lâm Hoa chỉ cảm thấy phía dưới trống không, cảm giác ấm áp trong nháy mắt biến mất, nghênh đón nàng là tiếng o o rơi xuống.

Ai ai, trên chân ta có sợi dây?

Tuyệt vọng trợn trừng mắt, này khuôn mặt mỹ lệ xuất trần vẫn bình tĩnh, nhìn nàng không ngừng rơi xa, dần dần biến mất trong sương mù dày đặc. Trước mắt Lâm Hoa chỉ còn cảm giác va chạm vào từng lớp sương mù.

Muốn chết sao?

Khi sợ hãi đạt tới cực hạn, ngược lại Lâm Hoa chẳng còn sợ nữa, lúc này trong lòng nàng chỉ nghĩ tới sợi dây, cho dù máu dồn xuống não cũng còn hơn tan xương nát thịt......

Suy nghĩ miên man, Lâm Hoa liền cảm giác mình chạm vào một vật mềm mại, ah? Không rơi nữa? Lâm Hoa không dám tin cúi đầu, phía dưới vẫn là sương mù màu vàng, hình như không còn thứ gì khác, đưa tay chạm vào, sương mù dày đặc xẹt qua, ẩm ướt lạnh lẽo, man mát lành lạnh.

Chuyện gì xảy ra?

Lâm Hoa vắt hết óc cũng nghĩ không thông tại sao giờ phút này mình có thể lơ lửng giữa không trung, thân thể còn không tự chủ nhanh chóng bay về phía trước.

Theo bản năng sờ sờ cổ, chẳng lẽ sợ quá nên choáng váng sinh ra ảo giác?

Cẩn thận rờ rẫm, Lâm Hoa sờ thấy một vật trên chiếc cổ mảnh khảnh, trắng nõn, sờ tới sờ lui hồi lâu, xúc cảm này, hình dáng này, chẳng lẽ là......

Vòng chó? (Ta xin thề đây là nguyên văn của tác giả ( _ _!))

Tay cứng ngắc ở trên cổ, chính mình cũng không thể tin cái vật này, rốt cuộc lúc nàng hôn mê, hắn đã làm bao nhiêu chuyện tàn ác khiến người ta phẫn nộ với nàng?

"Đây là vòng tương tư, mang theo nó ngươi không thể cách ta quá ba trượng."

Lâm Hoa ngửa đầu, nam tử xinh đẹp không biết tới trước mặt Lâm Hoa lúc nào, tròng mắt đen láy không thể hiện tâm tình nhìn chằm chằm vào nàng.

Vòng tương tư?

Khóe miệng Lâm Hoa khẽ co quắp, không phải ngươi có ý gì với ta đấy chứ?

Bên này trong đầu Lâm Hoa như đang suy nghĩ xa xôi như thiên mã phi nước đại, hắn yêu nàng, hắn không yêu nàng, yêu mà không yêu......

Mỹ nam nhìn Lâm Hoa không ngừng biến hóa sắc mặt, mày kiếm nhíu lại, mang theo nụ cười giễu cợt, lạnh nhạt mở miệng: "Ngươi suy nghĩ nhiều quá."

Dứt lời liền xoay người đi mất.

Sắc mặt Lâm Hoa cứng đờ, vẻ mặt suy sụp, đau khổ vuốt vòng chó trên cổ, đúng là nàng suy nghĩ quá nhiều.

Tự giễu lắc đầu một cái, loại nam tử như tiên giáng trần, phiêu diêu xuất trần, làm sao sẽ nhìn trúng nàng?

Tâm tình bất tri bất giác chìm xuống thấp.

Lâm Hoa chỉ cảm thấy trái tim giống như bị người nắm chặt, đau đớn vô cùng, ngay cả thở cũng giống như bị dao cắt.

Ta lại bị người khác chê đấy.

Lâm Hoa không thích loại cảm giác này, nàng không tự chủ muốn được đến gần hắn, linh hồn kêu gào muốn hắn, thế nhưng hắn lại chẳng thèm ngó tới nàng.

Đến tột cùng là tại sao?

Bình luận

Truyện đang đọc