“Tam tiểu thư, nô tỳ có việc cần bẩm báo.” Vừa vào cửa, Thiên Thu liền quỳ xuống đất, nói với Gia Cát Linh Ẩn.
Gia Cát Linh Ẩn đứng đậy, nói: “Có chuyện gì, ngươi cứ từ từ mà nói.”
“Vừa rồi Tiêu quản gia tới tìm Đại phu nhân, có lẽ vẫn là chuyện
khôi phục chức quản gia cho hắn. Không biết Đại phu nhân nói gì,
Tiêu quản gia khen kế hay, còn nói một mũi tên trúng hai đích.
Sau đó, Đại phu nhân liền giao cho nô tỳ một bức thư, nói nô tỳ
phải giao bức thư này tới tay Vương chưởng quầy ở hiệu dệt.”
“Thư đâu?”
Từ trong ngực Thiên Thu lấy ra một bức thư, đưa cho Gia Cát Linh Ẩn: “Nô tỳ không biết chữ, cũng không biết trên thư viết gì. Nhưng
nô tỳ cảm thấy chuyện này không đơn giản, nên đến đây bẩm báo
cho Tam tiểu thư biết.”
Gia Cát Linh Ẩn mở thư, đọc nội dung xong không khỏi nhíu mày, quả là kế hay. Gia Cát Linh Ẩn gập bức thư lại, nói với Thiên Thu: “Bức thư này để ta xử lý, ngươi không cần phải để ý tới.”
“Dạ, tiểu thư. Vậy còn Đại phu nhân?”
“Ta sẽ nghĩ cách, ngươi làm theo những gì ta nói, hôm nay rời
phủ.” Gia Cát Linh Ẩn phân phó Mộc Tê lấy ít bạc, “Chỗ này
cũng đủ cho ngươi sống hơn nửa đời. Ngươi cứ làm như vậy…” Gia
Cát Linh Ẩn thì thầm vào tai Thiên Thu.
“Nô tỳ hiểu, đa tạ Tam tiểu thư! Cả đời này nô tỳ luôn ghi nhớ đại ân đại đức của tiểu thư!”
Gia Cát Linh Ẩn cầm lấy bức thư, đi tới phòng Tứ di nương.
Qua một hành lang gấp khúc, xa xa đã thấy Gia Cát Vũ đang thong
thả bước lại. Gia Cát Linh Ẩn cúi chào, tiếp tục đi về phía
trước.
“Gượm đã!” Gia Cát Vũ khó chịu với thái độ của Gia Cát Linh Ẩn:
“Mắt ngươi để đâu, nhìn thấy bản tướng quân mà không biết hành
lễ!”
“Linh nhi tham kiến Nhị thúc.” Gia Cát Linh Ẩn quay lại, cung kính nói.
“Nguyên lai là nha đầu thối.” Gia Cát Vũ nhìn thấy vẻ đẹp động lòng
người của Gia Cát Linh Ẩn, nhất thời quên mất thân phận của
mình, “Quả nhiên rất đẹp, trông rất giống mẹ ngươi. Đại ca thật
là có phúc, cưới một người vợ xinh đẹp như vậy khiến ta thèm
nhỏ dãi, lại sinh được một đứa con gái động lòng người thế
này. Nếu mẹ ngươi lấy ta, nói không chừng sẽ không phải chết
sớm như vậy.”
“Nhị thúc xin hãy chú ý tới thân phận, mẹ của Linh Nhi đã qua đời, xin Nhị thúc hãy tôn trọng vong linh.” Gia Cát Linh Ẩn sớm biết Gia Cát Vũ là một kẻ háo sắc, nhưng không nghĩ tới hắn ngay
cả một người đã mất, còn muốn gièm pha.
“Hừ! Nha đầu thối! Mau cút đi!” Gia Cát Vũ tức giận nói.
Tại chỗ rẽ, trong mắt Gia Cát Linh Ẩn hiện lên một tia xảo quyệt,
cầm lấy bức thư của Thiên Thu đưa tới, nói với Mộc Tê: “Đưa bức thư này cho Nhị thúc.”
“Vâng, tiểu thư.”
“Từ từ.” Gia Cát Linh Ẩn cầm bức thư, dặn dò bên tai Mộc Tê.
“Nô tỳ hiểu!” Mộc Tê mỉm cười gật đầu.
Đêm khuya, Đại phu nhân cùng Tiêu Chính vô cùng hưng phấn chờ kịch hay sắp diễn ra, vì muốn có nhiều người xem, Đại phu nhân tổ chức
tiệc, ngay cả Gia Cát Linh Ẩn cũng được mời.
“Tứ di nương đâu, sao còn chưa tới? Không biết tất cả mọi người đang đợi bà ấy sao?” Nhìn thấy chỗ ngồi của Tứ di nương còn trống,
Gia Cát Chiêm hỏi.
“Cha, mẹ nói mẹ phải chăm sóc Như Sương, sẽ không tới.” Như Nguyệt nói.
“Không phải Như Sương đã khỏe rồi sao, ngay cả thời gian ăn một bữa cơm cũng không có à? Lời nói của Đại phu nhân mà bà ấy cũng không
để vào mắt à?” Gia Cát Chiêm tiếp tục nói.
“Lão gia, thiếp hiểu trong lòng Tứ muội rất đau lòng cho con gái.
Chúng ta không chờ muội ấy nữa, ăn cơm xong, thiếp sẽ tới thăm Như Sương, đừng để nói, ta là mẹ mà không chăm sóc chu đáo.” Đại
phu nhân rộng lượng nói.
“Nếu mấy di nương cũng giống khoan dung độ lượng Mẫn nhi như vậy, ta
cũng không hối.” Gia Cát Chiêm dịu dàng nhìn Đại phu nhân, bất
đắc dĩ nói.
Nghe Gia Cát Chiêm nói như vậy, trong lòng Nhị di nương tức giận
liếc Đại phu nhân, lời của Gia Cát Chiêm, không phải là nói cho
bà nghe chứ?
“Lão gia, ngày thường Nhị muội cùng Tứ muội giúp thiếp không ít
việc. Được rồi, chúng ta ăn cơm đi.” Đại phu nhân nói.
Khi dùng xong bữa cơm, liền thấy Tiêu Chính căng thẳng đi vào,
trước mặt Đại phu nhân khẽ thì thầm, sắc mặt Đại phu nhân u ám:
“Ngươi nói rõ xem nào? Đây không phải là chuyện nhỏ?”
“Nô tài khẳng định mới tới nói với phu nhân, chuyện lớn như vậy,
làm sao nô tài dám nói linh tinh.” Vẻ mặt Tiêu Chính chắc chắn.
“Các ngươi đang nói gì? Đã xảy ra chuyện gì?” Gia Cát Chiêm nhìn
sắc mặt Đại phu nhân và Tiêu Chính, nghi hoặc hỏi.
“Lão gia…” Đại phu nhân khó nói, “Thiếp không biết phải nói thế nào, lão gia cùng thiếp đi nhìn xem, xem xong sẽ rõ.”
“Chuyện gì mà thần thần bí bí.” Gia Cát Chiêm bình tĩnh nói, “Tiêu Chính, còn không mau dẫn đường!”
“Đi nhanh đi!” Đại phu nhân gọi người từ trên xuống dưới trong phủ,
cùng đi tới phòng Tứ di nương. Gia Cát Linh Ẩn cũng ở trong đám người, ngẫm lại đây chắc chắn sẽ là một vở kịch hay, không
nén nổi nụ cười.