Edit: Gà
“Cô nói xong chưa? Xong rồi thì mời cô ra ngoài.” Thanh âm Triệu Thính Khê rất lạnh lùng, Vệ Ưu Tuyền dâng lên nỗi sợ hãi. Dù sao những gì nên nói thì cô ta cũng đã nói hết nên vội quay về phòng mình.
Triệu Thính Khê ngồi xuống giường, hai tai ù đi, trong đầu liên tục hiện lên những lời nói vừa rồi của Vệ Ưu Tuyền.
Thì ra thầy Từ mâu thuẫn với gia đình, ngay cả ngày bố ông qua đời cũng không về.
Khó trách sao năm đó ai cũng cảm thấy thầy Từ không giống với những giáo viên khác, ông nho nhã hiền từ, sủng nhục bất kinh*, trên người tỏa ra khí chất quý phái, không giống với ai trong huyện. Hóa ra là được giáo dưỡng nhiều năm ở nhà.
*Sủng nhục bất kinh: Dù trong hoàn cảnh khó khăn con người vẫn có thể bình tĩnh tiếp nhận..
Nhớ lại một người ôn hòa lễ độ như ông lại dùng phương thức biểu đạt quyết liệt như vậy để biểu đạt mong muốn của mình. Triệu Thính Khê vừa bất ngờ vừa thương xót, đồng thời sự hâm mộ với tấm chân tình ấy của ông.
Vậy còn anh thì sao, nếu đổi lại là Từ Thanh Xuyên thì anh sẽ làm gì? Triệu Thính Khê nghĩ ngợi.
Nhưng vừa nghĩ đến cô đã bật cười, tại sao phải gắn sự lựa chọn khổ sở này lên người anh? Người tốt như anh nên có một cuộc đời hoàn mỹ không phải sao?
Nếu đúng là như thế, vợ của thầy Từ nhất định cũng không mong ông sống như tình cảnh hiện tại.
Triệu Thính Khê ngủ thiếp đi trong mớ suy nghĩ rối bời, cảnh trong mơ không ngừng thay đổi, từ năm học cấp ba đến kỳ nghỉ hè năm nhất đại học, còn cả hình ảnh ở trường đại học C…
Buổi giới thiệu diễn ra ở Dần Thành vào hai ngày sau, đạo diễn dẫn theo các diễn viên chính và nhân viên trong đoàn tham gia. Tổ chức một buổi ra mắt phim Tia Sáng Rực Rỡ.
Tia Sáng Rực Rỡ luôn được khán giả đón chờ, vả lại vai nam nữ chính đều nổi tiếng, đoàn chế tác tài giỏi, khán giả đến xem rất khó tìm được vé vào. Trước khi chương trình bắt đầu đã có nhiều người ngồi chờ dưới khán đài.
Sau khi show Khai Giảng phát sóng, fan trong nước của Triệu Thính Khê tăng lên rất nhiều, các nhân viên chế tác chính cùng với vai chính lên sân khấu, khi đến lượt Triệu Thính Khê thì fan tung hô nồng nhiệt nhất.
MC xúc động bày tỏ Tia Sáng Rực Rỡ chọn diễn viên siêu tài giỏi, thậm chí làm dậy sóng nền điện ảnh. Bộ phim này sẽ được công chiếu vào dịp lễ quốc khánh, truyền tải câu chuyện cảm động của các nhà khoa học trong nước một đời cống hiến cho nước nhà. Từ nguyên tác đến phim ảnh đều mang năng lượng tích cực, bên ngoài tình yêu đôi lứa là cả một tình yêu nước nồng nàn.
Trên sân khấu chiếu vài đoạn phim nhỏ, người xem bị bầu không khí tác động, ai cũng nghiêm túc chờ mong.
Nửa phần sau của chương trình dành cho khán giả đặt câu hỏi, bầu không khí dần sôi nổi lên.
Một cô gái trông như sinh viên giơ tay lên, MC bèn đưa micro cho cô bé.
Cô gái hơi cúi người, “Xin chào mọi người ạ, em là fan của truyện Tia Sáng Rực Rỡ, trước đây trên mạng có người tung tin kịch bản Tia Sáng Rực Rỡ bị thay đổi khác hoàn toàn với nguyên tác, em hy vọng bộ phim này có thể diễn tả giống nguyên tác nhất có thể ạ, nên em muốn hỏi chuyện thay đổi kịch bản là có thật không?”
Vệ Ưu Tuyền nhìn đạo diễn một cái, chột dạ cúi thấp đầu.
Biên kịch giơ tay lên tỏ ý mọi người tập trung, “Tôi rất vinh hạnh được đảm nhiệm vai trò biên kịch cho bộ phim Tia Sáng Rực Rỡ này, cũng chân thành cảm ơn mọi người đã quan tâm. Đúng là trong lúc biên soạn kịch bản chúng tôi có chỉnh sửa vài lần, nhưng tôi đảm bảo khi bộ phim hoàn thành sẽ bám sát nguyên tác nhất có thể.”
Đạo diễn bổ sung thêm: “Đúng vậy, trong quá trình soạn kịch bản chúng tôi cũng có tham khảo ý kiến của tác giả, tuyệt đối sẽ không phá hủy nguyên tác của các bạn.”
Mọi người cười ồ lên.
Cô gái vừa đặt câu hỏi nghe đạo diễn nhắc đến tác giả thì hai mắt phát sáng, “Tia Sáng Rực Rỡ thật đáng mong chờ, mọi người cố gắng lên ạ!”
Các khán giả khác rối rít vỗ tay.
Vấn đề được quan tâm nhất đã được giải quyết, những người còn lại đặt câu hỏi đều nhằm vào vai chính, nhất là Triệu Thính Khê. Có người hỏi cô hiểu gì về nhân vật, cũng có người hỏi cô hợp tác với các diễn viên các thế nào, quan tâm đến cả dự định tiếp theo của cô.
Minh Ân cười nhỏ giọng nói: “Không hổ là vai chính của chúng ta, quá hot.”
Vệ Ưu Tuyền khinh thường hừ nhẹ một tiếng.
Một người đàn ông trung niên đội nón ngồi ở hàng sau cùng giơ tay lên, giọng nói ông ta hơi khàn: “Tôi muốn hỏi cô Triệu Thính Khê.”
Triệu Thính Khê cười nghiêng đầu lắng nghe.
Người đàn ông trung niên: “Xin hỏi cô Triệu có quốc tịch nước nào?”
Triệu Thính Khê cau mày, không trả lời.
Thời gian đầu tham gia show sau đó bận rộn vào đoàn phim nên chuyện đi làm lại quốc tịch bị gác qua một bên.
Bộ phim Tia Sáng Rực Rỡ ca ngợi khoa học nước nhà nếu để một người ngoại tịch diễn hiển nhiên không thích hợp. Người này biết rõ thân phận của cô, lựa chọn dịp này để hỏi là muốn cô không có cơ hội chuẩn bị.
Triệu Thính Khê biết lúc này mình không thể nói sai, cô nhìn MC, sau đó mở chai nước ung dung uống một ngụm.
MC dù không biết tình hình cụ thể thế nào nhưng rất nhanh trí ngắt lời người dó: “Chương trình của chúng tôi đã kết thúc, các câu hỏi khác về Triệu Thính Khê hỏi vào dịp khác nhé.”
Triệu Thính Khê ôn hòa gật đầu.
Người đàn ông đó không chịu bỏ qua, ông ta tiếp tục hỏi: “Trả lời mình quốc tịch gì không mất mấy giây đâu nhỉ? Có phải trong lòng cô Triệu sợ không? Mọi người hãy nghe tôi nói, theo như tôi được biết thì cô Triệu vừa sang Mỹ đã đổi quốc tịch, vậy bộ phim điện ảnh Tia Sáng Rực Rỡ không phải do người Trung Quốc diễn sao?”
Các khán giả dưới khán đài nhỏ giọng nghị luận, bảo vệ nhanh chóng kéo người đàn ông đó ra khỏi hội trường.
MC lặp lại buổi ra mắt đã kết thúc. Nhưng câu hỏi đã đặt ra không tài nào phớt lờ được, hoặc là thừa nhận hoặc cầm chứng cứ để thanh minh. Muốn lừa người xem là việc không thể.
Sắc mặt Triệu Thính Khê rất kém, cô không thèm để ý đến ánh mắt khiêu khích của Vệ Ưu Tuyền.
Dự định ban đầu sau khi về nước sẽ đổi lại quốc tịch. Cô thật sự không lo việc này, bây giờ lại liên lụy đến đoàn phim.
Đạo diễn gọi Triệu Thính Khê qua một bên hỏi: “Khê Khê ơi, đã có chuyện gì xảy ra? Ban đầu khi ký hợp đồng tôi không để ý vấn đề này, cô thật sự mang quốc tịch Mỹ sao?”
Triệu Thính Khê áy náy nhìn ông.
Đạo diễn xoa trán, “Cô nên biết Tia Sáng Rực Rỡ không giống với những bộ phim điện ảnh khác, nếu thân phận này của cô bị lộ thì chúng tôi làm sao để cô diễn nữ chính được nữa?”
Triệu Thính Khê khẽ thở dài, “Xin lỗi đạo diễn. Thế này nhé, ông cho tôi ba ngày, trong ba ngày này tôi sẽ giải quyết chuyện này, nếu không tôi sẽ bồi thường theo hợp đồng, ông thấy sao?”
Đạo diễn bất lực vung tay, “Cô đi đi, tôi cho cô nghỉ ba ngày, giải quyết mau còn về quay phim.”
**
Thang Nghê rất nhanh biết được chuyện xảy ra trong buổi ra mắt, Triệu Thính Khê vừa vào đến sảnh khách sạn đã gặp anh ấy.
Thang Nghê hung hăng, “Mẹ nó ngày mai anh phải đến chùa hành lễ, sẵn tiện xem năm nay em gặp vận hạn gì. Chuyện gì cũng xảy ra được?!”
Triệu Thính Khê ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, “Em đã nói với đạo diễn sẽ giải quyết trong vòng ba ngày, không giải quyết được thì xem như em vi phạm hợp đồng.”
Hai mắt Thang Nghê trừng lớn, “Ba ngày?! Em có bị ngốc không mà cho rằng trong ba ngày anh có thể biến em về quốc tịch Trung Quốc!” Anh ấy đi vòng vòng, một lúc lâu mới nói: “Tìm một người đi đăng ký kết hôn, đây là cách nhanh nhất.”
Triệu Thính Khê đã chuẩn bị xong tư tưởng tâm lý, nhưng lúc nghe Thang Nghê nói vẫn thấy bực.
Cuối cùng vẫn chọn cách này, bây giờ cô không muốn nhiều hơn cả lúc mới về nước. Cô có chút tình cảm nhỏ, luôn nhớ đến người nào đó. Cô không muốn tùy tiện kết hôn với người khác.
“Vốn định tìm một người hợp ý, nhưng giờ không còn cơ hội nữa. Anh đã chọn được một ứng cử viên, sáng mai em mang theo chứng minh thư đến cục dân chính nhé.” Thang Nghê cẩn thận tính toán, “Anh và Kim Kỳ đều không thể, nếu bị đào ra một lần nữa là em toang luôn…”
Triệu Thính Khê gật đầu, ngón tay lạnh băng vô thức siết chặt lại.
Màn đêm dần buông xuống, bầu trời Dần Thành bắt đầu có tuyết rơi. Triệu Thính Khê đứng trước cửa sổ đang mở một nửa nhưng không cảm nhận được cái lạnh thấu xương ở bên ngoài.
Cô đứng một lúc lâu rồi tìm áo khoác dài mặc vào, rời khỏi khách sạn.
Đây là lần đầu cô vào quán bar sau khi về nước, Triệu Thính Khê ngồi trong góc. Tiếng nói cười hòa lẫn với tiếng nhạc vang lên bên tai, phía trước có một đám người đang đùa giỡn.
Đâu ai biết ngày mai cô phải kết hôn rồi.
Cô uống một ngụm đồ uống, do sáng mai có việc nên cô không dám uống rượu.
Cô phải có trách nhiệm với công ty và cả đoàn phim. Cô không còn ở cái tuổi tự do muốn làm gì thì làm nữa rồi, cô phải gánh vác.
Đầu ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại, sau ngày mẹ Từ đến thăm đoàn phim, cô tựa như đã rất lâu không liên lạc với Từ Thanh Xuyên.
Cô cười một nụ cười thật ấm áp. Anh là ông chủ nha, đoán chừng anh có thể ra tay giúp đỡ lần này nhỉ? Hoặc anh cũng có thể cùng cô…
Triệu Thính Khê cất điện thoại đi, ngăn ảo tưởng không thực tế của mình.
Lời nói Vệ Ưu Tuyền lại vang lên bên tai, mẹ Từ đã vừa ý một cô gái môn đăng hộ đối. Cô không muốn anh dây vào, càng không muốn anh có mâu thuẫn với gia đình, cô muốn anh sống một cuộc sống hạnh phúc vô lo.
Nước trái cây quả nhiên không say được.
Triệu Thính Khê bất chấp trời tuyết đi về khách sạn.
Năng suất làm việc của Thang Nghê rất cao, cao đến mức khiến Triệu Thính Khê đau đầu.
Anh ấy gửi tin nhắn đến: Đã tìm được người, là chuyên gia hiệu ứng, rất đáng tin cậy. Sáng mai hai người đi đăng ký kết hôn, chuyện sau này cũng đã bàn xong.
Kèm theo đó Thang Nghe gửi thêm một tấm hình: Cậu ta tên là Lệ Tuế Dương, nhớ nhìn kỹ, đừng nhận lầm người.
Triệu Thính Khê cảm thấy hoang đường đến mức buồn cười, cô trả lời: Ngày mai anh có đi cùng em không?
Thang Nghê: Chẳng phải đã nói mai anh phải đi chùa sao!
Triệu Thính Khê: “…”
Thang Nghê: Vả lại em kết hôn anh theo làm gì? Chẳng lẽ theo giúp em mặc cả?!
Triệu Thính Khê tắt máy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Thính Khê dậy từ sớm, cô không có tâm trạng ăn mặc như thường ngày. Cô rửa mặt rồi cầm áo khoác tối qua ra, đi xuống xe để đến cục dân chính.
Trên đường đi Triệu Thính Khê lấy điện thoại ra nhìn tin nhắn trong điện thoại, nhớ kỹ mặt mũi và họ tên người ta, để tránh nhân viên ở cục ngộ nhận cô bị lừa cưới.
Lệ Tuế Dương.
Người thế thân??
(Tên Lệ Tuế Dương đọc là Lìsuìyang. Cách đọc gần giống với người thế thâ: tìzuìyáng)
Cái tên quỷ quái gì vậy!!!
Triệu Thính Khê nhìn vào tấm ảnh thêm chút nữa, có hơi già.
Cô tức giận dẹp điện thoại, không vui đi về phía cục dân chính. Cố gắng tìm khuôn mặt hơi già của người thế thân.
Không tìm được người thế thân nhưng có một bóng dáng cao ráo thu hút sự chú ý của cô.
Từ Thanh Xuyên mặc âu phục được may vừa vặn, anh đứng trước cổng cục dân chính, những cặp đôi đến đây đều nhìn anh lâu hơn chút.
Anh nhìn đồng hồ trên tay, rồi vẫy tay với Triệu Thính Khê, nhẹ giọng thúc giục: “Nhanh lên nào, sắp đến lượt chúng ta rồi.”