GIÓ XUÂN CÕI NGƯỜI

Đối với Ngô Duệ, mừng sinh nhật cùng bọn Từ Tri Dã chẳng khác mấy bữa tụ tập bình thường là bao, nhấm nháp chút đồ ăn, chơi vài ba ván game, uống tí rượu, ngày thường cậu ngồi yên một chỗ lười nhúc nhích, nay cậu làm chủ tiệc càng thêm chảy thây, nhưng cúp máy xong, Ngô Duệ bỗng dưng nhổm phắt dậy khỏi sô pha, gom hết khách khứa tụ trong phòng khách lầu hai lại một chỗ, trịnh trọng mở cuộc họp nhỏ.

“Tối nay chị sẽ tới đây.” Ngô Duệ ra chiều nghiêm túc.

Cả đám Từ Tri Dã hãy còn ngây đơ.

Ngô Duệ lại quăng ra một câu, “Tối tụi bây diễn kịch cho đàng hoàng, coi như không biết chuyện của tao với chị, chớ có tơ hớ trước mắt Quan Trình đó.”

Lộc Phong kiệm lời khỏi phải lo, Từ Tri Dã và Thẩm Ngọc cùng lúc ra dấu dán kín miệng, bảo đảm mình làm được. Ngô Duệ nhìn Thẩm Ngọc, đặc biệt chiếu cố chỉ số thông minh của nó, cố ý dặn dò thêm mấy câu.

Năm giờ chiều, Quan Trình mang theo Quan Ninh gõ cửa biệt thự.

Ngô Duệ đích thân ra đón, cậu mới thay bộ đồ, chải tóc hất ngược, toát ra vẻ sang quý áp đảo, tầm mắt đảo qua vẻ mặt bình tĩnh của Quan Ninh rồi tự nhiên rơi xuống mặt Quan Trình, mừng rỡ hỏi, “Quan Trình, ông đi đào quặng hả?”

“Đi công tác với thầy hướng dẫn.”

“Ở xích đạo hả?” Ngô Duệ hỏi.

Quan Trình nhìn Quan Ninh, “Ông phán y chang chị tôi thế, đúng rồi, hai người chưa gặp nhau nhỉ? Đây là chị tôi, Quan Ninh. Chị ơi, đây là Ngô Duệ.”

“Chào cậu, Ngô Duệ.” Quan Ninh khẽ cười duỗi tay ra.

“Chào chị ạ.” Ngô Duệ nắm chặt tay cô, ngón tay Quan Ninh cọ mu bàn tay cậu, thần kinh Ngô Duệ nhảy dựng, vụng trộm dưới mí mắt cậu em vợ thật là kích thích quá.

Ba người vào nhà, những người đang nghe lén sau cửa lập tức đứng thẳng, từng người bắt chuyện Quan Trình và chào hỏi Quan Ninh, Quan Trình thấy quái quái, bình thường có thấy đám này lễ phép thế đâu, hôm nay sao vậy, chẳng lẽ do Quan Ninh góp mặt ư?

Quan Trình đưa quà cho Ngô Duệ, Ngô Duệ xé vỏ hộp, không cần thầy dạy cũng biết cách điều khiển xe thể thao lượn một vòng trong phòng khách, biểu diễn kha khá thao tác khó.

Từ Tri Dã nhìn mắc ham, “Quan Trình, lần tới sinh nhật tôi, ông cũng tặng tôi cái đi?”

Quan Trình gật đầu đáp được.

Sau đó đám người xếp hàng chờ tới lượt điều khiển xe, thanh âm nhao nhao ồn ã tràn ngập toàn bộ căn nhà. Quan Trình mỉm cười nhìn mọi người, cảm thấy quan hệ giữa họ có thể khôi phục như thường thật hay quá.

Ngô Duệ lặng lẽ giật lùi đứng sóng vai cùng Quan Ninh.

Liếc nhìn nhau, Ngô Duệ thì thầm hỏi, “Chị nhớ em mới qua đây hả?”

Quan Ninh thành thật lắc đầu, “Tôi lo Quan Trình uống nhiều, sáng mai nó bay rồi.”

“Chị không thể gạt em chút à?”

Quan Ninh bật cười, cô không trả lời nhưng đưa tay ra sau lưng lẳng lặng ôm eo Ngô Duệ, mình mẩy cậu căng cứng, trái tim nháy mắt tọt lên cuống họng, giây tiếp theo chìa tay nắm lấy tay Quan Ninh.

Quan Trình lo Quan Ninh ngại người lạ, trong lúc mọi người ầm ĩ nhớ tới việc kiếm chị, quay đầu đã thấy cô đứng cùng Ngô Duệ, hai người cách nhau gần tới độ vượt qua khoảng cách xã giao thông thường, trong lòng cậu dâng lên cảm giác quái dị khó tả, vội vàng bước tới kéo Quan Ninh ra, nhỏ giọng bảo cô, “Chị, Ngô Duệ có thói ở sạch, không thích dựa gần người khác đâu.”

“Ừm, biết rồi.” Quan Ninh né qua một bên.

Tức khắc Ngô Duệ nheo mắt, thằng nhóc Quan Trình này nói bậy bạ gì cậu đấy?

“Bữa tối nấu xong chưa? Có gì cần tôi giúp không?” Quan Ninh vén tóc, quay đầu hỏi Ngô Duệ.

Ngô Duệ nhìn cô từ xa, nay Quan Ninh đeo một đôi khuyên tai be bé tinh xảo, lòng dạ ngứa ngáy, cậu muốn nhìn kĩ hơn, thong thả đi đến trước mặt cô, Ngô Duệ thoáng rũ mắt hỏi, “Đầu bếp trong nhà nấu xong mới đem qua, chị đói à?”

Quan Ninh nhìn Quan Trình đứng kế bên, lắc đầu.

“Không đói, mấy đứa các cậu tự chơi đi.”

Ngô Duệ phân tâm dời mắt qua hướng bọn Từ Tri Dã, “Bọn nó chơi xíu là ngừng, chị chơi trò chơi với tụi em đi.”

Cậu vừa dứt lời, Từ Tri Dã ôm lên chiếc xe dưới chân, Lục Tri Nhiễm phối hợp lấy cái hộp, hai người cất xe xong rồi cùng mấy người khác lần lượt đi tới đây.

Lục Tri Nhiễm hỏi, “Chúng ta chơi cái gì?”

Thẩm Ngọc buột mồm, “Chỉ cần đừng chơi ba cái trò như xem chân đoán người như lần trước là được.”

“Xem chân đoán người gì?” Quan Trình thắc mắc.

Ngô Duệ lườm Thẩm Ngọc, Từ Tri Dã lập tức túm Thẩm Ngọc, giải thích, “Chính là lấy một xấp hình chụp chân minh tinh rồi đoán là chân ai đó.”

“Ồ.” Đụng tới điểm mù tri thức của Quan Trình nên cậu dễ dàng gạt bỏ trò này.

Lộc Phong dựa tường giao mắt cùng Ngô Duệ, thản nhiên đề nghị, “Còn không…… chơi thú thật hay thử thách đi?”

Từ Tri Dã lập tức cự nự, “Có gì mới mới hơn không, trò này cũ rích, mấy đứa tụi bây có chuyện gì mà tao không biết sao? Không có, thế chơi trò này còn có nghĩa địa gì nữa.”

Lộc Phong tằng hắng, tầm mắt nhẹ nhàng đảo từ Ngô Duệ sang Quan Ninh, Từ Tri Dã lập tức giác ngộ, “…… Nhưng, miệng Quan Trình kín bưng, hôm nay có chị nó ở đây, tao không tin đào không ra bí mật trên người nó.”

Quan Ninh mơ màng bị cuốn vào trò chơi mình chưa từng chơi lại kể từ sau khi tốt nghiệp đại học. Tay phải cô là Quan Trình, bên trái là Lục Tri Nhiễm. Trên bàn đầy ắp đồ ăn nhẹ và bữa tối, còn có mấy chai bia lạnh tỏa hơi mát.

Trước khi trò chơi bắt đầu, từng người viết vào bốn tờ giấy trong đó hai tờ viết vấn đề “thú thật” và hai hạng mục “thử thách”. Viết xong, Từ Tri Dã gom hết vào hai hộp nhựa.

Ván đầu tiên, Thẩm Ngọc bóc bài Tây được lá Vua, cậu chọn lời thiệt tình, bị Từ Tri Dã và Lộc Phong liên thủ đè lên bàn, “Không được, tụi tao không muốn nghe, mau chọn thử thách đi.”

“……” Thẩm Ngọc nhẫn nhục chịu đựng, “Tao chọn thử thách.”

Thẩm Ngọc ấm ức với tay vào hộp, sờ soạng lạo xạo rồi bóc trúng một cục giấy nhỏ nhất, cậu chàng lấy ra gỡ đọc, nháy mắt hít hà.

“Hãy chọn một người ngay tại chỗ, thơm mặt người đó.” Từ Tri Dã ở kế bên đọc ra tiếng.

Quan Trình nghe xong lập tức ngồi thẳng sống lưng, tầm mắt lia một loạt mấy thằng cu ở đây, có ý gì vậy, nơi này chỉ có hai cô gái là Lục Tri Nhiễm và Quan Ninh, Lục Tri Nhiễm là bạn gái Từ Tri Dã, chắc chắn không ai dám có ý đồ với cô nàng, hay trong bọn họ có người muốn hôn Quan Ninh?! Cái méo gì thế?!

Ngô Duệ nhấc mắt nhìn về phía Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc thu được ý cảnh cáo trong mắt cậu, thều thào hỏi, “Hôn con trai có được không?”

Ngô Duệ cười như không cười, “Được.”

Tầm mắt Thẩm Ngọc quét một vòng, ở đây cũng chỉ có Quan Trình và Lộc Phong độc thân, cậu cắn răng quay đầu nhìn Lộc Phong, “Người anh em, xin lỗi nha.”

Lộc Phong: “……”

Lợi dụng lúc Lộc Phong giật mình, Thẩm Ngọc lẹ làng chồm tới hôn lên má cậu. Thật ra bảo hôn cũng không đúng, chính xác hơn là ịn cả khuôn mặt lên, Lộc Phong thấy mình bị ô uế, vừa trừng Thẩm Ngọc vừa chà lau mặt. Đệch, moẹ nó ghê vãi.

Quan Ninh không ngờ mới mở màn đã chơi lớn tới vậy, con tôm hùm đất mới bỏ vào miệng đã mắc nghẹn, cô uống liên tục mấy hớp nước trái cây, trong lúc chờ chia bài, cô vô thức quen thói lột một con tôm đút cho Quan Trình. Lúc thoáng nghiêng đầu thì thấy ánh mắt hâm mộ của Ngô Duệ, cô mềm lòng, lột cho mỗi người một con, cuối cùng tới phiên Ngô Duệ.

Ngô Duệ ăn con tôm được Quan Ninh tự tay lột cho, ngọt ngào bảo, “Cảm ơn chị ạ.”

Quan Trình liếc mắt nhìn cậu, cảm thấy cách nói năng của Ngô Duệ hôm nay cứ khang khác, tựa như ớt cay nhúng bơ, làm bộ thảo mai. Có điều nghĩ đi nghĩ lại, lần này thời gian Ngô Duệ độc thân lâu hơn bình thường, nói không chừng trống vắng lâu ngày nên đầu óc bất thường, Quan Trình chẳng để trong lòng.

Ván thứ hai, Từ Tri Dã bóc trúng lá Vua chọn nói thật. Cậu lấy ra vấn đề là ——

Thẩm Ngọc kế bên thì thầm, “Mời kể một chút về một cuộc tình đáng nhớ nhất, không bao gồm mối tình hiện tại.”

Ngô Duệ khoanh chân, ngón tay gõ nhịp trên đùi.

Từ Tri Dã nhìn Lục Tri Nhiễm, tức khắc có phần quẫn bách, cậu khẽ nói, “Cũng không có ấn tượng khắc sâu gì, đều xêm xêm nhau thôi, trân trọng người hiện tại mới quan trọng nhất.”

“Bớt xạo sự đi Từ Tri Dã, mày đã quên lần thất tình kia kiếm tụi tao khóc lóc ỉ ôi à?” Thẩm Ngọc nơi nào chịu yên thân, cậu ta đã hôn con trai đó.

Lục Tri Nhiễm nhìn chằm chằm Từ Tri Dã, “Anh khóc vì bạn gái cũ luôn hả?”

“Cũng không phải,” Da đầu Từ Tri Dã căng chặt, “Đó là tại anh trẻ người non dạ bị người ta lường gạt, anh khóc không phải vì tình, mà là do tiền mua xe ba cho bị cô đó khoắng sạch, anh xót tiền thôi.”

Anh chàng xót thương cái chi, Lục Tri Nhiễm đều chẳng vui nổi, cô bé cúi đầu uống hớp bia.

Quan Ninh dịu dàng vỗ lưng Lục Tri Nhiễm.

Từ Tri Dã mau chóng gạt đề tài này đi, “Nói nhiều mất cảm tình, bắt đầu ván tiếp theo đi.”

Ván thứ ba trúng Lục Tri Nhiễm, cô nàng giận lẫy chọn thử thách.

Chỉ thấy trên tờ giấy nguệch ngoạc viết, “Hôn kiểu Pháp trong hai phút”.

Lục Tri Nhiễm đọc xong, Ngô Duệ có phần nhấp nhổm, bàng môn tà đạo gì vậy, cậu viết tổng cộng bốn tờ đã bị bóc ba tờ, cậu không tin tờ cuối cùng còn né được Quan Ninh.

Từ Tri Dã nghe xong bèn mỉm cười nhìn chằm chặp Lục Tri Nhiễm, ai dè người ta chẳng thèm nhìn cậu, Lục Tri Nhiễm lướt một vòng, ngó Quan Trình lăm lăm hỏi, “Hôn cậu được chứ?”

Vốn Quan Trình cho rằng việc này chả có nửa xu dính líu tới cậu,  mới uống xong hớp bia đá thì bị những lời này của Lục Tri Nhiễm hù tới ho sặc sụa. Quan Ninh không muốn xen vào chuyện mấy đứa nhỏ, cô vỗ lưng Quan Trình, cúi đầu không lên tiếng.

Quan Trình tự chỉ chính mình, còn chưa nói gì thì Từ Tri Dã đã chua loét thấu trời “à” một tiếng, “Nhiễm Nhiễm nhà ta sáng mắt thật, Quan Trình đúng là đứa hút gái nhất trong đám này, nếu không phải ai nó cũng chướng mắt, nói không chừng còn có nhiều bồ hơn Ngô Duệ ấy.”

Ngô Duệ tặng Từ Tri Dã một cú  đá dưới gầm bàn, “Nói Quan Trình thì nói Quan Trình, mắc mớ gì lôi tao vô?” Cậu liếc mắt nhìn Quan Ninh, Quan Ninh khẽ gật đầu, như đang ra hiệu không sao cả. Ngô Duệ thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Ngọc gật gù với lời Từ Tri Dã, “Thời buổi này bọn con gái hay mê tuýp đeo mắt kính dịu dàng nho nhã như Quan Trình vậy, các cô hay gọi là gì ấy nhờ? Hình như là lưu manh giả danh tri thức?”

“Ừa đúng đó,” Lục Tri Nhiễm cố ý bảo, “Bọn tôi thích người như Quan Trình vậy.”

Từ Tri Dã siết chặt chai bia, “Em thích có ích gì, em đang cặp với anh đấy, muốn đổi người cũng phải chờ anh đồng ý đã. Còn không em hỏi Quan Trình xem, coi nó có bằng lòng cáp đôi với bồ của anh em không? Kì trước đã bị dạy dỗ mà nó còn ——”

“Từ Tri Dã.” Ngô Duệ gắt giọng.

Từ Tri Dã hơi sôi gan, nhưng nghĩ tới Quan Ninh đang ở đây, cậu đành nuốt ngược lời toan nói. Quan Ninh nghe ra lời Từ Tri Dã có vấn đề, kì trước dạy dỗ gì cơ? Cô cân nhắc một hồi, chẳng lẽ Quan Trình đã từng dính với bạn gái ai sao?

Cô nhìn Quan Trình, nhỏ giọng hỏi, “Lời Từ Tri Dã nói có ý gì?”

Ngô Duệ cướp lời Quan Trình, “Tri Dã nói nhảm đó, vậy mà chị cũng tin hả?”

Từ Tri Dã vuốt mặt, “Chị ơi, tại uống nhiều nói bậy, không có liên quan gì tới Quan Trình hết, tao vào nhà vệ sinh tí.”

Lục Tri Nhiễm thấy cảm xúc Từ Tri Dã dở tệ, phát giác ban nãy bản thân hơi quá đà, vì vậy đi theo cậu ra ngoài. Chẳng mấy chốc, hai người êm thấm dắt tay trở về.

Mọi người thở dài nhẹ nhõm.

Ván thứ tư, Quan Trình mãi im thin thít bóc được lá Vua. Cậu chọn lời nói thật. Ngô Duệ nhìn chằm chằm tay cậu, chờ Quan Trình đọc hết chữ trên giấy, tảng đá trong lòng mới được cởi bỏ, may quá không phải do cậu viết.

Song vấn đề đã vượt quá chừng mực.

“Bạn ưa dùng đồ tránh thai hiệu gì?”

Tai Quan Trình đỏ bừng, xem xét Quan Ninh, cậu liệng cục giấy đi, “Tôi uống, vấn đề này tôi không trả lời được.”

Quan Ninh ngẫm lại, hồi sinh nhật Quan Trình mười tám tuổi, cô phát hiện một cái trong túi quần cậu, lúc ấy cảm thấy đứa nhỏ mình nuôi lớn rốt cuộc cũng trưởng thành rồi, nhưng chờ Quan Trình về nhà, Quan Ninh vẫn tìm cậu tâm sự. Cô bảo Quan Trình rằng, “Mặc kệ em thích bạn gái tới đâu, trước khi đủ năng lực rước người về dinh thì chớ có đụng vào người ta.”

Quan Trình chậm rãi uống hết chai bia lạnh, cậu giống Quan Ninh, độ rượu thấp tè, uống xong là mệt mỏi rã rời nhưng vẫn cố chống mắt chơi theo bọn họ. Qua thêm mấy ván lại tới phiên cậu trúng, lần này cậu chọn thử thách.

—— Hãy chọn một người, kể ra số lần NGƯỜI ĐÓ yêu đương.

Cái này Quan Trình quá rành, cậu chỉ Ngô Duệ, híp mắt ngó anh chàng, “Tôi biết của Ngô Duệ nè, kể từ hồi tôi quen cậu ta, cứ trung bình ba tháng đổi một người, tới giờ đã bốn năm nhỉ? Đây tổng cộng bao nhiêu ta, để tôi đếm xem.” Đầu óc Quan Trình bị cồn gây lú, có phần mơ màng, cậu đếm đầu ngón tay nửa ngày cũng chưa đưa ra được con số chuẩn xác, cuối cùng ngả lên sô pha chưa tới năm giây đã lăn ra ngủ.

Mọi người thấy nhiều quen rồi, Quan Ninh lấy thảm lông đắp cho Quan Trình rồi nhìn sang Ngô Duệ. Quan Trình say bất tỉnh làm những người còn lại đều thả lỏng, thậm chí Từ Tri Dã còn có tâm tình chọc Ngô Duệ, “Mày thảm thật, bị bóc phốt ngay tại chỗ, chờ no đòn nha con.”

Ngô Duệ nhìn Quan Ninh, tự tin chất ngất, “Chị tốt với tao như thế, nào nỡ đánh tao chứ, đúng không chị?”

Quan Ninh mỉm cười, chồm qua người Quan Trình nhéo tay anh chàng.

Ngô Duệ làm màu che lại cánh tay, “Tụi mày thấy gì chưa? Đây là gì? Đây là bạo hành gia đình.”

Lục Tri Nhiễm cổ vũ Quan Ninh, “Chị chớ tiếc lực, mấy tờ giấy đầu đều do cậu ta viết hết đó, theo em thấy, cậu ta đáng tin nỗi gì?”

Lộc Phong đánh giá đúng trọng tâm, “Hết sức rõ ràng, đây là lấy việc công ủ mưu làm việc tư.”

“Phải không Ngô Duệ?” Quan Ninh cười hỏi.

Ngô Duệ biện minh, “Là em viết thật nhưng em nào có ý khác, Quan Trình ở đây thì em làm được gì chứ? Em chỉ nghĩ thế thôi.” Giọng điệu ra chiều oan lắm, dừng một chút rồi nói, “Lẹ nào, ván tiếp theo.”

Tới ván này, Quan Ninh mãi đứng ngoài cuộc chơi đã bóc trúng Vua. Nhìn thoáng qua Quan Trình đang ngủ say, Quan Ninh lựa chọn thử thách.

“Hãy chọn một người không phải bạn trai/gái rồi ôm một chút.” Lục Tri Nhiễm đọc ra lời.

Thẩm Ngọc uống say đứ đừ, không quên ý kiến ý cò, “Không thể ôm Lục Tri Nhiễm được, thử thách cái quỷ, chị mau lựa một đứa trong đám tụi em đi.”

Lục Tri Nhiễm rất rộng lượng, “Em cho chị ôm Từ Tri Dã đó.”

“Ôm cái gì mà ôm,” Ngô Duệ bảo, “Chị uống bia đi.”

Lục Tri Nhiễm chỉ hơi lạnh trên chai bia, “Buốt thế mà ông nỡ lòng nào để chị ý uống hả?”

Nhớ tới bộ dáng Quan Ninh đau bụng kinh mấy bữa trước, lúc ấy cậu đau lòng muốn chết nên đột nhiên chần chờ. Bấy giờ Thẩm Ngọc chống cằm cười, “Chị ôm Từ Tri Dã một chút cũng được, lần trước Quan Trình ôm bồ cũ Ngô Duệ, tụi em chưa nhìn thấy, kì này ——”

Lộc Phong hoàn hồn đầu tiên, bưng kín miệng Thẩm Ngọc.

Quan Ninh có lẽ là người tỉnh táo nhất trong số họ, thế mà lúc này cũng đơ ra nửa ngày, cô nhìn một vòng sắc mặt mọi người, liên tưởng đến lời khó hiểu khi Từ Tri Dã ghen ban nãy, cuối cùng nhìn về phía Ngô Duệ.

“Quan Trình…… đã ôm Trình Nhụy ư?” Quan Ninh chậm rãi nặn ra từng chữ.

Mọi người chưa ai lên tiếng nhưng phản ứng của họ và thái độ Ngô Duệ lúc này đã thuyết minh hết thảy.

Chẳng trách khi hỏi Ngô Duệ lý do chia tay bạn gái cũ, cậu sẽ cau chặt mày ậm ừ, chẳng trách bọn Từ Tri Dã lộ ra phản ứng tế nhị khi biết cô là chị Quan Trình, cũng khó trách cậu thấy Từ Tri Dã đưa ra ảnh chụp chân Trình Nhụy sẽ gay gắt đến thế, hoá ra nguyên nhân Ngô Duệ và Trình Nhụy chia tay có liên quan đến Quan Trình.

Pass wifi nơi này còn dùng tên Trình Nhụy, hiển nhiên chứng tỏ Ngô Duệ hãy chưa dứt tình mới có biểu hiện tránh nhắc tới cô gái kia, trong lòng Ngô Duệ không thể không có khúc mắc nào với Quan Trình, thế hẹn hò cô hoạ chăng……

Quan Ninh thoáng cau mày, “Ngô Duệ, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu.”

Bình luận

Truyện đang đọc