HAI HOÀNG ĐẾ YÊU NHAU THẾ NÀO?

Lúc hoàng hôn của mười ngày sau, xe ngựa của Thái tử Điện hạ chạy trên con đường sầm uất nhất Thượng Kinh, hướng thẳng đến cổng lớn của hoàng cung.

Chu Hoài Nhượng cùng ngồi với ngồi Thái tử Điện hạ trên xe ngựa, vén rèm lên nhìn dòng ngựa xe quen thuộc ở bên ngoài, rưng rưng nước mắt, cảm khái vô cùng: "Điện hạ, chúng ta cuối cùng đã trở về rồi!"

Tiếng ồn ào của phố chợ sầm uất truyền vào tai Triệu Miên, Thái tử Điện hạ không khỏi cong khoé môi lên: "Ừ, cuối cùng đã trở về."

Kế hoạch ban đầu cải trang đi du lịch trong nửa năm, vì chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra nên kéo dài thành một năm. Trong một năm này, hắn đi qua Đông Lăng cổ độc hoành hành, đi qua đại mạc không dấu chân người, đi qua Thịnh Kinh khí thế rào rạt, cũng đi qua Dự Châu địa linh nhân kiệt..... Ở bên ngoài trải qua nhiều chuyện như thế, khi quay trở lại, hắn vẫn cảm thấy Thượng Kinh là một sự tồn tại mà không có bất kỳ nơi nào so sánh được.

Nó phồn vinh hơn Kinh Đô của Đông Lăng gấp nhiều lần, nhưng vẫn không mất đi vẻ uy nghiêm hùng vĩ mà một kinh đô nên có. Những con đường rộng rãi rợp bóng cây, đa dạng đủ loại cửa hàng nhiều như sao trời. Trên đường phố, thường có thể nhìn thấy những người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, mặc trang phục kỳ lạ và những thiếu nữ trẻ tuổi chưa xuất giá, không đội mũ có rèm che, đây là cảnh tượng không thể nào nhìn thấy ở hai quốc gia kia.

Ở Thượng Kinh, ngươi có thể ăn hết những món ngon của Nam Tĩnh, có thể mua được những loại sa tanh đắt tiền và lộng lẫy nhất; Bình dân bá tánh có thể đến "Thượng Kinh thư cục" để mượn xem bất kỳ cuốn sách nào trong đó, cũng có thể thưởng thức những buổi biểu diễn mới nhất của nhóm nhạc nữ cung đình trong các tửu lâu.

Thượng Kinh cũng là một toà thành tự do. Hai trong số bốn học phủ lớn trong thiên hạ nằm ở Thượng Kinh, trong thành chỗ nào cũng có thể thấy những người có lý tưởng cao đẹp đang lên án các tệ nạn hiện nay. Dưới sự khai trí của bọn họ, ngay cả người bán hàng rong ở chợ không biết một chữ nào cũng có thể phát biểu quan điểm của mình một cách đàng hoàng về những điều lệ mới nhất do triều đình ban hành.

"Nói mới nhớ, năm nay Thái tử sẽ đăng cơ đúng không, thế mà còn chưa cưới Thái tử phi, đây là muốn trực tiếp cưới luôn Hoàng hậu ha."

"Úi chà, lời này không thể nói lung tung đâu! Điện hạ đang độ tuổi thanh xuân, Thái tử còn lâu mới lên đăng cơ ấy chứ."

"Chậc, nhìn một cái biết ngay ngươi là loại người không quan tâm đến đại sự triều đình. Bệ hạ đã nói từ sớm, khi Thái tử thành niên ngài ấy sẽ thoái vị nhường ngôi. Năm nay Thái tử đã mười chín tuổi, hai mươi tuổi mụ, hai mươi mốt hoảng tuế (晃岁 không biết là cách tính tuổi gì)......"

Xe ngựa của Thái tử hai mươi mốt hoảng tuế đã đến cổng Thái Hoa, cửa chính của hoàng cung. Chín cánh cửa cung điện nặng nề lần lượt mở ra trước mặt hắn, đập vào mắt là hàng cột sơn đỏ và xà nhà chạm khắc, bậc thềm rồng trầm lắng nhìn không thấy điểm cuối.

Cấm quân xếp hàng đi đều, thân mang bội kiếm, cung nữ giám sứ, trật tự nề nếp.

Nơi này, chính là nhà của Thái tử Điện hạ.

Chiếu theo lễ nghi, Thái tử Điện hạ rời kinh một năm quay trở về, trước tiên cần phải về Đông Cung tắm gội rửa mặt chải đầu, thay long bào của trữ quân rồi mới diện thánh. Tuy nhiên đương kim thánh thượng chưa bao giờ coi trọng lễ nghi, kéo theo Thái tử Điện hạ cũng có lúc không tuân thủ quy củ cho lắm, vừa trở về cung liền cùng Tiêu thừa tướng một đường đi thẳng đến tẩm cung của Thiên tử.

Một năm không gặp phụ hoàng, nỗi nhớ nhung của Triệu Miên biến thành những bước đi vội vã dưới chân. Nếu không phải sẽ bị cung nữ thái giám nhìn thấy, hắn cần phải để ý đến dáng vẻ của Thái tử, thì hắn ước mình có thể chạy.

Tâm tình của Tiêu thừa tướng cũng không chịu thua kém. May mà hai cha con chân dài, sau khi xuống xe ngựa chẳng bao lâu đã đến tẩm cung của Thiên tử.

Giang Đức Hải, thái giám bên người của Tĩnh Đế, từ xa nhìn thấy hai người, trên mặt cười tươi như hoa: "Thái tử Điện hạ, Thừa tướng đại nhân, các ngài cuối cùng đã về rồi!"

Triệu Miên gấp không chờ nổi hỏi: "Phụ hoàng đâu?"

Giang Đức Hải nói: "Hoàng thượng đang phê tấu chương."

Tiêu Thế Khanh hỏi: "Bệ hạ mọi việc vẫn ổn chứ?"

"Rất tốt, rất tốt," Giang Đức Hải vừa dẫn hai người đi vào tẩm cung vừa nói, "Trình Viện Phán nói, nửa tháng nữa, Hoàng thượng có lẽ sẽ lâm bồn."

Triệu Miên thở phào nhẹ nhõm, may mắn đuổi kịp.

Chân trái Triệu Miên vừa bước vào tẩm cung, đã nghe thấy một giọng nói cực kỳ quen thuộc: "Miên Miên!"

Trên thế gian này, chỉ duy nhất một người có thể gọi như vậy ngay mặt hắn.

Chỉ thấy một nam tử mặt mày sáng trưng, làn da trắng nõn nửa nằm nửa ngồi trên long sàng màu vàng rực. Ông mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, mái tóc đen dài xoã ra trước ngực, phần bụng của ông đã nhô lên một vòng cung rõ ràng.

Không biết có phải thời gian đặc biệt đối xử tốt với ông ấy hay không, hay là vì ông ấy luôn lạc quan rộng lượng, có việc buồn bực gì cũng không để trong lòng, nên trông ông ấy vẫn trẻ trung như khi Triệu Miên còn nhỏ, trong mắt tràn đầy sức sống và hoạt bát.

Người này chính là phụ hoàng của Triệu Miên, Thiên tử Nam Tĩnh, Triệu Kỳ.

Giang Đức Hải không nói sai, Triệu Kỳ thực sự đang xem tấu chương. Ông kê một chiếc bàn dài trên long sàng, trên bàn ngoại trừ bút mực và ngọc tỷ, còn có một đống đồ ăn vặt yêu thích của ông ấy, xem tấu chương đói bụng sẽ ăn vài miếng.

Lúc này, Triệu Kỳ không còn tâm trạng xem tấu chương, cũng không thèm ăn nữa, trong mắt trong tim đều là Miên Miên đã một năm không gặp, khi cười lên đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm trên bầu trời.

Triệu Miên lộ ra vẻ mặt tươi cười rạng rỡ: "Phụ hoàng."

Giang Đức Hải ở một bên cười tủm tỉm nói: "Thái tử Điện hạ cười như vậy, thật sự rất giống bệ hạ."

Tiêu Thế Khanh nhìn cảnh hai cha con đoàn tụ, đôi mắt lông mày luôn nghiêm nghị hiện lên vẻ ấm áp: "Ừm."

Bữa tối đầu tiên sau khi Triệu Miên về nhà là được phục vụ trong tẩm cung của phụ hoàng. Phụ hoàng tỉ mỉ hỏi hắn một lượt hành trình một năm này, hỏi đến cuối cùng, trọng điểm tất nhiên chuyển đến một người Bắc Uyên nào đó.

"Những chuyện khác đều không có gì, chỉ là cứu ngươi khỏi cơn bão cát và xả thân bảo vệ ngươi trong địa cung ở đại mạc....." Triệu Kỳ tặc lưỡi khen ngợi: "Hai cơn sóng gió này đã cho y phần lớn điểm nha."

Cuốn sổ tay của Phù Tư đã được giao vào trong tay ông, Triệu Kỳ cẩn thận nghiêm túc xem từng mục một, lông mày lúc thì nhíu lại lúc thì giãn ra, thỉnh thoảng còn trao đổi quan điểm với Tiêu thừa tướng một chút.

Triệu Kỳ vẻ mặt tò mò: "Ca, tiểu Vương gia Bắc Uyên ngoại hình như thế nào? Phù Tư nói y có "tướng mạo xuất sắc", "xuất sắc" đến mức nào? Chỉ xét về tướng mạo, y có xứng với Miên Miên không?"

Tiêu Thế Khanh không chút do dự nói: "Không xứng."

Triệu Miên: "......"

Triệu Kỳ cau mày lại: "Ngụy Chẩm Phong không bằng lòng ở lại Nam Tĩnh là có ý gì? Y muốn Miên Miên và y yêu xa sao?"

Tiêu Thế Khanh giọng điệu nhàn nhạt: "Si tâm vọng tưởng."

Triệu Miên không đồng tình với quan điểm của hai vị phụ thân: ""Tình cảm hai bên nếu là lâu dài, chẳng lẽ cứ phải sớm sớm chiều chiều", yêu xa khá tốt."

Triệu Kỳ nhìn con trai: "Miên Miên, con là thật sự nghĩ như vậy, hay là đang mạnh miệng?"

Triệu Miên mạnh miệng nói: "Thật sự nghĩ như vậy. Nhi thần rất bận, y ở bên cạnh nhi thần cũng không thể ở cùng với y, chẳng bằng xa cách hai nơi, ai bận việc của người nấy, đợi đôi bên có thời gian rảnh thì gặp mặt là được."

Trên mặt Triệu Kỳ viết in hoa năm chữ "Trẫm còn lâu mới tin", còn muốn hỏi nữa, nhưng bị Triệu Miên đổi chủ đề.

"Không nói Ngụy Chẩm Phong nữa, nói về người đi, phụ hoàng." Ánh mắt Triệu Miên rơi vào cái bụng căng phồng của Triệu Kỳ, khóe miệng hơi nhếch lên, "Phụ hoàng sẽ sinh cho nhi thần một muội muội phải không."

Triệu Kỳ nhún nhún vai: "Ai biết được, nhưng chín tháng này trẫm đúng là rất thích ăn cay."

Triệu Miên có chút tò mò: "Phụ hoàng lại uống bí dược sao?"

Hắn khao khát muội muội từ rất lâu. Lúc nhỏ không hiểu chuyện còn quấn lấy đòi phụ hoàng sinh cho hắn muội muội, phụ hoàng nói: Không thể, tuyệt đối không thể.

"Không thể, tuyệt đối không thể." Triệu Kỳ buồn bã nhìn xuống bụng mình, "Trình bá suy đoán, có lẽ là năm ấy viên thuốc đó đã hoàn toàn thay đổi thể chất của Trẫm. Xác suất xảy ra chuyện như vậy cực kỳ nhỏ, thế mà có thể bị Trẫm gặp phải, Trẫm đành phải chấp nhận thôi."

Nói như vậy, tiểu muội muội của hắn cũng không nằm trong sự mong đợi của phụ hoàng và phụ thân, giống như hắn năm ấy.

Triệu Miên nghĩ đến chuyện cũ mà Bạch Du từng nhắc tới trước đó, đặc biệt muốn hỏi phụ hoàng tình huống chi tiết trước khi hắn chào đời. Nhưng phụ thân vẫn còn ở đây, hắn không tiện mở miệng lắm.

Triệu Kỳ nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên ngồi dậy: "Miên Miên, Ngụy Chẩm Phong không ăn thứ này đúng không?"

Triệu Miên khó hiểu: "Thứ gì?"

"Bí dược của Đông Lăng á."

Sau khi hiểu được phụ hoàng đang lo lắng cái gì, vẻ mặt của Triệu Miên biển đổi cực kỳ vi diệu: "Không có, chúng con không ai ăn cả."

Triệu Kỳ lại nằm trở về: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, Trẫm còn lo lắng y mang huyết mạch của Nam Tĩnh chúng ta chạy về Bắc Uyên không trở lại nữa."

Triệu Miên: "....... Phụ hoàng không cần lo lắng."

Tiêu Thế Khanh đỡ Triệu Kỳ nằm xuống, rồi nói với Triệu Miên: "Bôn ba cả một đường, ngươi cũng mệt rồi, trước tiên về Đông cung nghỉ ngơi đi. Hoàng thượng lên triều sớm không tiện, sau này cần Thái tử giám quốc rồi."

Triệu Miên từ cạnh giường đứng dậy: "Dạ, phụ thân. Phụ hoàng, sáng sớm mai nhi thần sẽ quay lại thỉnh an người."

Triệu Kỳ cười nói: "Thỉnh an hay giám quốc đều không gấp, Miên Miên trước tiên cứ ngủ nướng vài bữa rồi nói tiếp."

Hai phu phu đưa mắt tiễn con trai lớn rời đi. Tiêu Thế Khanh đột nhiên nói: "Tại sao hoàng thượng không hỏi xem Ngụy Chẩm Phong cao bao nhiêu?"

Triệu Kỳ vỗ trán một cái: "Đúng ha, Trẫm quên hỏi cái này —— Vậy hắn cao bao nhiêu?"

Tiêu Thế Khanh nói: "Cao hơn Miên Miên rất nhiều."

Triệu Kỳ sững người: ""Nhiều" là bao nhiêu?"

Tiêu Thế Khanh nói: "Nguỵ Chẩm Phong cao hơn Thẩm Bất Từ, thân thủ có lẽ ngang tài ngang sức với Thẩm Bất Từ."

Triệu Kỳ im lặng hồi lâu, chậm rì rì nói: "Ca, có phải ca đang ám chỉ điều gì đó với Trẫm phải không?"

Tiêu Thế Khanh nói: "Hoàng thượng cảm thấy thế nào?"

Vẻ mặt Triệu Kỳ dần dần mất kiểm soát: "Không thể nào, Miên Miên nó háo thắng như vậy!"

Tiêu Thế Khanh cười lạnh một tiếng: "Cho nên mới nói, Ngụy Chẩm Phong có bản lĩnh."

Triệu Kỳ cảm giác mình sắp nghẹt thở: "Đệt, Miên Miên bảo bối của Trẫm....."

***

Triệu Miên về đến Đông Cung, một đám người quỳ trước cửa, đứng đầu chính là nhóm ba người của Đông cung: "Cung nghênh Điện hạ hồi cung."

Toàn bộ hoàng cung Nam Tĩnh đã là vô cùng xa hoa, mà Đông Cung còn là xa hoa trong xa hoa. Thái tử từ nhỏ đã phải học hành khổ cực, học cách trở thành một trữ quân mà bất kể lúc nào ở đâu cũng phải giữ được phong thái của một nước lớn, điều này khiến Thiên tử rất đau lòng, bao nhiêu năm nay hễ có thứ gì tốt đều sẽ gửi sang Đông Cung.

Có thể nói chiếc giường mà Thái tử Điện hạ ngủ, là dùng gỗ cẩm lai tốt nhất Nam Tĩnh để làm ra, thu lấy linh khí của trời đất, gom tinh hoa của thời gian, được chế tác tinh mỹ, thuỷ hoả bất xâm. Ngủ trên đó, có thể an thần định phách, tập trung hơi thở.

Khi xa nhà, Triệu Miên đã ngủ trên vô số cái giường, bao gồm cả chiếc long sàng mà Hoàng đế Tây Hạ tự chuẩn bị cho mình trong địa cung, không có chiếc giường nào có thể sánh được một góc nhỏ của chiếc giường này. Triệu Miên vừa nằm xuống, ngay lập tức cảm thấy một năm qua mình đã phải ăn khổ quá nhiều.

Chiếc giường này được làm vừa rộng vừa dài, có thể ngủ được ba nam tử trưởng thành. Trước kia Triệu Miên ngủ một mình không cảm thấy có gì, nhưng bây giờ lại nhịn không được nghĩ, nếu Ngụy Chẩm Phong có thể ngủ cùng hắn, sẽ có thể khiến Ngụy Chẩm Phong cảm nhận rõ ràng được sự khác biệt giữa Nam Tĩnh và Bắc Uyên.

Sau khi cảm nhận được rồi, Ngụy Chẩm Phong nhất định hổ thẹn vì bản thân không bằng, nói không chừng sẽ ra sức nỗ lực ở trên giường, để bù đắp.

Triệu Miên không vui khi phát hiện ra, hắn đã bắt đầu nhớ Ngụy Chẩm Phong rồi, mà đây mới chỉ là ngày thứ mười sau khi chia tay Ngụy Chẩm Phong.

Ngụy Chẩm Phong lúc này hẳn là đã trở về Thịnh Kinh, bắt đầu từng bước thâm nhập vào cấm quân Bắc Uyên rồi nhỉ.

Triệu Miên một mình nằm trên giường, thân thể rất mệt nhưng không buồn ngủ. Hắn đứng dậy khỏi giường khoác áo vào, đến trước thư án, mở ra một cuốn sổ con trống trơn, dự định viết ra những trải nghiệm của mình trong năm nay dưới hình thức tấu chương để nộp cho phụ thân.

Bạch Du đi ngang qua thấy tẩm cung Thái tử đèn sáng, đi tới gõ cửa, sau khi nhận được sự cho phép liền bước vào. "Điện hạ tại sao khuya thế này vẫn chưa ngủ?"

Triệu Miên một tay cầm bút, mắt nhìn xuống nói: "Viết chút gì đó."

Bạch Du bước đến bên cạnh Triệu Miên, rồi khoác cho hắn một chiếc áo khoác lông cáo, khóe mắt nhìn thấy nét bút của Thái tử Điện hạ —— là hai chữ "正" ngay ngắn thẳng thớm.

Đây là ý gì?

Bạch Du cũng không hỏi thêm, cười nói: "Điện hạ có phải là ở bên ngoài lâu rồi, trái lại cảm thấy không quen với Đông Cung của chúng ta không?"

"Không có." Triệu Miên khép quyển tấu chương lại, "Cô chỉ là đang nghĩ, Ngụy Chẩm Phong bây giờ đang làm gì."

Bạch Du không khỏi thầm thở dài, Điện hạ còn trẻ tuổi, tình cảm mới chớm nở cho rằng mình có thể khống chế được nỗi khổ tương tư, chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện tương tư, xưa nay là vừa khuất mắt đã vấn vương.

"Nếu Điện hạ nhớ tiểu Vương gia, không bằng viết thư cho y?"

Triệu Miên hơi ngẩn ra: "Viết thư?"

"Đúng." Bạch Du nói: "Nếu ra roi thúc ngựa đưa đến Thịnh Kinh, Điện hạ rất nhanh sẽ có thể nhận được hồi âm của tiểu Vương gia."

Đây ngược lại là một biện pháp. Ba tháng gặp mặt một lần, nhưng viết thư thì có thể mỗi tháng đều viết.

Chỉ là......

"Vậy tại sao y không viết thư cho Cô?" Triệu Miên giọng điệu cao ngạo, "Cô muốn y viết trước."


——————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Miên Miên: Mẹ kiếp quá nhớ ngươi rồi, cái đồ chó thật là khó quên, nhưng Cô sẽ không tìm ngươi, lão tử muốn thắng.

Bình luận

Truyện đang đọc