HAI LÃO YÊU QUÁI

Dạo này gà mái càng ngày càng mập, Tạ Trường An thích chí nhìn chằm chằm suốt ngày, tai và đuôi cũng sắp hiện ra phe phẩy. Phó Vọng Chi đứng bên cạnh đánh giá, ân, cũng sắp đẻ trứng rồi.

Chưa đến hai ngày, gà mái đã cho ra một ổ trứng, Tạ Trường An ăn gà, Phó Vọng Chi ăn trứng, cảm thấy thập toàn mỹ mãn, sảng khoái vô cùng.

Bất giác trời đã rét đậm, gió bắc thổi rì rào. Lúc này không thích hợp để hái thuốc, hai người cũng không thiếu tiền nên xem như là tranh thủ nghỉ ngơi.

Chỉ là Tạ Trường An không ngờ khoảng thời gian này thỉnh thoảng Phó Vọng Chi lại có thể ngủ hơn hai ngày, làm chuyện gì cũng chậm chạp, nhãn thần đờ đẫn. Sinh hoạt cơ bản rút gọn lại chỉ còn ăn ăn ngủ ngủ rồi ‘làm’, có khi ‘làm’ được một nửa đã ngủ khì.

Tạ Trường An cho rằng Phó Vọng Chi bị bệnh, lo lắng không thôi, nghe nói thân thể phàm nhân yếu ớt, chỉ cần bệnh nhẹ một chút đã chịu không nổi. Vì vậy Tạ Trường An vụng trộm cõng Phó Vọng Chi trên vai đến hỏi lang trung, lang trung bảo đây là khí huyết không đủ, còn tích nội hỏa, thao thao bất tuyệt một hồi rồi kê cho Phó Vọng Chi một chồng thuốc tẩm bổ. Tạ Trường An chăm chú nghe cực kỳ, chỉ sợ thân thể Phó Vọng Chi xảy ra chuyện.

Phó Vọng Chi những ngày gần đây cũng đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng ngủ đông là bản tính của xà mà bản tính thì không cách nào thay đổi. Vừa mở mắt đã thấy Tạ Trường An mang một chồng thuốc trở về, hắn chỉ biết dở khóc dở cười.

Hôm nay, một vị đạo sĩ đạo hạnh thâm sâu đi vào thành, chỉ tay về hướng Tây bảo yêu khí mịt mù.

Tạ Trường An đang ngồi bắt chéo chân cắn hạt dưa trong quầy, nghe người đi đường cãi nhau về vị đạo sĩ kia, lập tức căng thẳng, nắm hạt dưa vừa bỏ vào miệng đã biến thành bột phấn, vội vàng phun ra.

Quả nhiên,

Ngay trong đêm, khi trăng vừa treo đầu cành, đạo sĩ đã tới, nói với hàng xóm xung quanh, “Dạ thành âm, yêu khí nồng nặc, cao ngút trời.”

(*) dạ thành âm: chắc ý chỉ đêm khuya có nhiều âm khí

Đôi tai hồ ly cực thính của Tạ Trường An nghe thấy tiếng người ồn ào là đã biết có chuyện chẳng lành. Loáng thoáng như có người bày trận, xem chừng là muốn tróc yêu.

Tạ Trường An thầm nghĩ, chỉ là một phàm nhân mà lại dám mạo phạm đến hồ gia gia, nếu như còn ở bên ngoài, y nhất định sẽ đùa nghịch cho hắn khóc cha đòi mẹ. Càng nghĩ càng giận Tạ Trường An hạ chân đạp đạp Phó Vọng Chi.

Tiếng người nhỏ dần nhưng Tạ Trường An biết sẽ không chỉ đơn giản như vậy.

Y không ngại đấu pháp với đạo sĩ, y chỉ sợ đạo sĩ đứng trước mặt Phó Vọng Chi chỉ vào mình bảo là nghiệt yêu, y sợ phải đối mặt với ánh mắt lúc đó của Phó Vọng Chi.

Đạo sĩ quyết định ngày thứ hai sẽ đi hỏi thăm ngôi nhà này, không nghĩ tới mọi người đều đi vắng, cả ngày cũng không quay về.

Từ lúc đạo sĩ vào thành, Phó Vọng Chi đã phát hiện ra luồng nội tức, đêm qua lại càng nồng nặc, nên hắn càng tin tưởng.

Đạo sĩ đóng cửa, nghe ngóng từ bốn phía biết được trong viện tử này có hai nam nhân, mấy năm nay sống an ổn không gây quái sự, xung quanh cũng không phát sinh án mạng, trong nội tâm mơ hồ suy đoán được bảy tám phần.

Tạ Trường An đảo quanh vài vòng trong thành, vốn định tìm chỗ nghỉ chân nhưng nghĩ đến việc mắt thường có thể thấy được yêu khí của mình, sợ càng thêm sợ, đành không thể dừng bước, còn đụng phải cước bộ của Phó Vọng Chi.

Hai người đối mặt nhau, không ai nói một lời, ôm tâm sự riêng mình mà bước đi.

Bình luận

Truyện đang đọc