HAI TÊN THẲNG NAM NGỐC NGHẾCH

Dụ Văn Xuyên không ngăn cản Lâm Lạc Bạch chạy đi, chờ đến khi cậu mua cà phê trở về đã thấy hai người ngây ngốc trong phòng chờ cậu. Bầu không khí đã dịu xuống, không hề giương cung bạt kiếm, chỉ là hai người cách nhau hơi xa, một người ở cửa chờ cậu, một người khác chờ ở bàn.

Dụ Văn Xuyên nói: “Cậu ta nói đêm nay muốn ngủ ở chỗ anh.”

Lâm Lạc Bạch: “Hở? Sao lại thế?”

Dụ Văn Xuyên: “Anh nói em ngủ thích xoay người, sẽ đè lên cậu ta.”

Wavri cất quần áo vào trong hành lí, tức giận khịt mũi nói: “Tôi với anh Lâm đã nói với nhau rồi! Dụ Văn Xuyên….Anh nói cái gì đấy?”

Dụ Văn Xuyên không thèm để ý tới cậu nhóc, ánh mắt đảo qua trên người Lâm Lạc Bạch: “Em nghĩ sao?”

Lâm Lạc Bạch tự dưng cảm thấy có một cảm giác áp bách bao phủ, cậu kinh hãi, lông mi hơi run: “Anh nói đúng.”

Dụ Văn Xuyên nghe xong, kéo Wavri đi: “Đi thôi. Đừng ở lại quấy rầy Lâm Lạc Bạch.”

Wavri không chống lại được sức lực của Dụ Văn Xuyên, không tình nguyện mà bị túm ra khỏi phòng cậu.

Lâm Lạc Bạch đột nhiên nhớ tới buổi tối Dụ Văn Xuyên còn có một buổi phát sóng trực tiếp: “Chờ anh livestream xong rồi bảo cậu ấy qua cũng được.”

Dụ Văn Xuyên đã đóng sầm cửa lại, âm thanh truyền qua cách một cánh cửa: “Không sao, chỉ cần cậu ta không lộ mặt là được.”

Lâm Lạc Bạch xách theo ba ly cà phê, đứng đơ tại chỗ không biết nói gì.

9 giờ tối, Dụ Văn Xuyên mở phát sóng trực tiếp.

Lâm Lạc Bạch tiếp tục hành trình một bên đan ổ gà, một bên dùng máy tính mở livestream. Tên màn hình Dụ Văn Xuyên xuất hiện, nước da ửng hồng vì ánh sáng trong phòng, anh nhìn vào ống kính và mỉm cười, mỗi khi nói chuyện lộ ra hàm răng trắng như tuyết, nhưng lông mày nhíu lại, mang theo một phần sát khí.

“Anh à, nếu anh không thích cười thì đừng cười. Hôm nay anh cười ghê quá ㅋㅋㅋㅋㅋㅋ”

“Đúng vậy anh à, bọn em đều biết anh là người hệ cao lãnh, không cười không ai dám nói anh đâu!”

“Đúng đúng, chị đây không trách Xuyên Xuyên đâu. Bọn chị sẽ cố gắng nỗ lực chứng minh Xuyên Xuyên rất cố gắng chào hàng mà…..”

Mặc dù fan có ý nhưng nghệ sĩ cũng không dám thật sự dám ở trước máy quay tỏ thái độ. Dụ Văn Xuyên vẫn tiếp tục duy trì nụ cười.

Nói cũng thật kì lạ nhưng Lâm Lạc Bạch đặc biệt thích nhìn Dụ Văn Xuyên không có biểu cảm gì ở trước máy quay. Ở cái giới giải trí đầy rẫy đạo đức giả như thế này, Dụ Văn Xuyên là người khiến cậu cảm thấy chân thực và đáng tin cậy.

Màn hình của buổi phát sóng trực tiếp được chia thành hai nửa, một nửa là Dụ Văn Xuyên, một nửa kia là người dẫn chương trình của nhãn hàng. Người dẫn chương trình khuôn mặt béo tròn, ăn to nói lớn thể hiện sự vui mừng: “Xin chào, hiện tại tham gia cùng chúng tôi có thần tượng siêu hot đến từ một nhóm nhạc siêu nổi tiếng – Dụ Văn Xuyên!! Buổi tối hôm nay cậu ấy sẽ tham gia vào dự án hỗ trợ nông nghiệp do chúng tôi tổ chức. Mọi người vỗ tay nào!!! Bấm vô biểu tượng tên lửa ở dưới thanh menu để có thể tặng quà cho cậu ấy nhaaa!”

Dụ Văn Xuyên vẫn duy trì nụ cười mười phần mị lực: “Tôi cảm thấy rất may mắn khi có thể tham gia một hoạt động ý nghĩa như vậy.”

Fan lập tức tặng vài cái tên lửa.

Người chủ trì: “Cảm ơn Dụ Văn Xuyên đáng iu đã phát tên lửa, cảm ơn Dụ Văn Xuyên là vợ tui…..Haha, còn có fan đặt tên này cơ à? Cảm ơn Dụ Văn Xuyên là vợ tui đã phát tên lửa, cảm ơn Pháo hôi Lâm Lạc Bạch đã phát tên lửa.”

Tên ID người dùng khiến cúc hoa của Lâm Lạc Bạch hơi căng thẳng. Ổ gà trong tay lại bắt đầu bị rối đường may.

Người dẫn chương trình cảm ơn fan tặng quà xong, tiếp tục hắng giọng nói: “Kế tiếp là sản phẩm đầu tiên của chúng tôi, thức ăn cho heo Lục Lục Thuận! Chỉ 10.000 sản phẩm, ai đến trước được phục vụ trước, 1.000 sản phẩm đầu tiên sẽ được tặng voucher của phòng khám thú y, giảm 50% giá thành!”

“Ba hai một….. Bắt đầu!”

Lâm Lạc Bạch trơ măt nhìn các fan cuồng nhiệt của Dụ Văn Xuyên tranh giành 10.000 sản phẩm thức ăn cho heo trong vòng 5 giây, lời nhắc nhở bán hết hiện lên trong nháy mắt.

Người dẫn chương trình cười không ngậm được miệng: “Sức mạnh mua hàng thật mạnh mẽ. Chúc các vị mua được sảm phẩm năm sau sẽ có một đàn heo trắng trẻo mập mạp. Chúng ta hãy cùng xem sản phẩm thứ hai là gì. Ngô phương Bắc. Sản phẩm này cũng chỉ có 20.000 ——”

“Anh Xuyên ơi, khăn trong phòng tắm đâu rồi ạ?”

Người chủ trì lời còn chưa dứt, đã có một giọng nam quen thuộc lọt vào micro truyền đến khán giả.

Comment lập tức bùng nổ, tốc độ nhanh tới mức phòng live còn có hiện tượng lag.

“Đệt mợ, đệt mợ, đó là giọng của Wavri à????”

“Phòng tắm? Khăn lông? Hai người ở chung sao? A a a!”

“Đệt mợ cậu ấy kêu anh Xuyên. Tôi điên rồi, tôi điên rồi. Há há há, cứu tôi đi!!! Mau đem thuốc trợ tim tới.”

“Hoa Văn CP là reallll!! Realllll!” 

Lâm Lạc Bạch không hiểu tại sao tự nhiên Wavri lại làm như vậy. Bình thường cậu nhóc vẫn luôn gọi Dụ Văn Xuyên là Dụ Văn Xuyên, đại danh một chữ cũng không rơi, hiện tại lại nổi hứng gọi “anh Xuyên”, chẳng dễ nghe chút nào.

Rõ ràng cậu nhóc biết là đang phát sóng trực tiếp, đây là cố ý khiến Dụ Văn Xuyên gặp phiền phức à?

Dụ Văn Xuyên phản ứng nhanh chóng, mặt không đổi sắc mà đáp: “Tôi để nó ở trong phòng anh Lâm.”

Người xem nghe được những lời này, cảm xúc mãnh liệt đã bị dập tắt rất nhiều:

“À, nhớ rồi, Xuyên Xuyên vẫn đang còn ở trong kí túc xá của công ty, Lâm Lạc Bạch cũng ở đó. Quan hệ đồng nghiệp bình thường thui các bác ơi.”

“Cho nên Wavri chỉ trở về thăm bọn họ rồi đi phải hong ~? Nếu thực sự Hoa Văn CP real thì không dám lộ âm thanh trên livestream thế này đâu, phải tránh nghi ngờ chứ ~”

“Này mấy bác trên kia nói năng đàng hoàng đi nha? Anh của tui độc thân, độc thân đó có hiểu không?”

Fan only bắt đầu tràn vào nói: “Chính chủ trước mặt không cần kéo cp, làm ơn high một mình, tôn trọng anh Xuyên, xin cảm ơn.”

Lâm Lạc Bạch rất không phục.

Dựa vào cái gì mà Wavri kêu một câu anh thì bọn họ có thể sướng phát điên, đến khi Dụ Văn Xuyên nói khăn tắm để ở phòng cậu thì lại là “quan hệ đồng nghiệp bình thường”?!

Thật không công bằng. Tiêu chuẩn kép quá mà!

Lâm Lạc Bạch nhíu mày nhìn máy tính, đem cái khăn quàng chưa đan xong dẹp qua mệt bên, nổi giận đùng đùng tắt đèn lên giường ngủ sớm.

Nửa đêm, cửa phòng cậu bị mở ra.

Trong cơn mơ, mép giường có cảm giác bị lún xuống, có người bò lên người Lâm Lạc Bạch, nằng nề đè lên.

“Ai….?” Trực giác của Lâm Lạc Bạch nhanh hơn não, cậu ngửi được mùi hương quen thuộc bèn quay người lại, ôm lấy người đó.

Người nọ bắt đầu cởi quần áo.

“Anh đây.” Dụ Văn Xuyên thì thầm vào tai cậu, “Wavri ngủ rồi. Anh nhớ em.”

“Được rồi. Ưm…”

Lưu luyến triền miên.

Một đêm mộng đẹp. 

_Hết chương 5_

Bình luận

Truyện đang đọc