HÀNH TINH HOA HỒNG

Một món quà mang tên Tạ Dịch An, em có cần không?

Kiều Tinh Ngôn ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, đôi môi hồng hào hơi hé mở.

Lời tỏ tình đến quá đột ngột, quả thật là làm cô có hơi luông cuống.

“Em không cần à?” Tạ Dịch An rũ mắt, đè nén giọng rồi hỏi.

“Không phải.” Kiều Tinh Ngôn vội vàng lắc đầu. Khi nhìn thấy nụ cười trong mắt người đàn ông, cô lại cảm thấy mình hành động quá sốt ruột.

“Em…..” Cô ấp a ấp úng như muốn tìm gì đó để che đậy.

“Vậy là….cần?”

Lần này Kiều Tinh Ngôn không lắc đầu cũng không gật đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Dịch An khẽ thở dài: “Xem ra là do anh sốt ruột quá rồi.”

Nhưng ai bảo cô bé trước mặt này lại được nhiều người yêu thích đến thế chứ? Nếu anh không vội, nói không chừng càng có nhiều người mơ mộng tới cô hơn nữa.

Kiều Tinh Ngôn đỏ mặt, không lên tiếng.

Tạ Dịch An đoán chừng là cô vẫn chưa chuẩn bị tốt, vì thế nên anh cũng không tiếp tục gặng hỏi về vấn đề này nữa.

“Vậy em có muốn đi xem bộ phim nói về hành tinh lùn kia nữa không?”

“Dạ đi!” Kiều Tinh Ngôn gần như không cần suy nghĩ gì mà thốt lên.

Nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cô, ý cười dần hiện lên trên mắt Tạ Dịch An. Anh vờ giả mù pha mưa(1): “Quả nhiên, chỉ cần không so sánh thì sẽ không thấy đau thương”

Kiều Tinh Ngôn: “…….”

“Hai chuyện này có gì giống nhau sao…..” Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Thế nhưng cô nào biết, người đàn ông đối diện giờ đây lại đang nở một nụ cười cưng chiều.

*

Sau một tháng, cuối cùng Kiều Tinh Ngôn cũng có thể xem được bộ phim mà mình đã bỏ lỡ đợt rồi.

Có lẽ là vì hình ảnh quá mức sống động, khi ra khỏi sảnh Thiên văn, cô vẫn liên tục nhắc về nó: “Em không nghĩ đến đằng sau quá trình khám phá ra Ceres(2) lại có một câu chuyện thú vị đến thế luôn. Anh nói xem, liệu ở một tương lai gần nào đó, con người có thể sẽ di cư lên đấy không? Còn nếu như đó thật sự là một lỗ đen, thế có khi nào em sẽ nhìn thấy em của hai mươi tuổi khi em đang tám mươi tuổi không anh nhỉ?”

Trong quá trình khám phá cũng như quan sát thêm về Ceres, nhà toán học Gauss(3) đã có đóng góp rất lớn.

“Toán học là nền tảng của mọi khoa học, bởi vì tất cả các nghiên cứu khoa học đều không thể tách rời khỏi những tính toán chính xác đến từng ngóc ngách. Về phần con người sẽ di cư lên một hành tinh, lỗ đen thời gian(4) và không gian đa chiều(5)…..” Tạ Dịch An ngẩng đầu, anh ngắm nhìn bầu trời sao trong đêm thu rộng lớn và bao la.

“Có lẽ một ngày nào đó, tất cả sẽ trở thành hiện thực.”

“Thật vậy sao?” Kiều Tinh Ngôn nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt đen sáng lấp lánh.

“Ừm.”

Tiếng chuông điện thoại của Kiều Tinh Ngôn vang lên, người gọi đến là bố Kiều.

Cô nhận điện thoại, trong ống nghe vang lên giọng nói yêu thương của một người đàn ông: “Tinh Tinh à, dịp Tết này con có về được không? Nếu được thì khoảng hai ngày nữa bố về quê mua hoa quế khô cho con. Sẵn tiện bố nhờ mẹ ướp muối chua cho con luôn, để khi Tết dương lịch con về sẽ kịp có ăn ngay.”

“Bố ơi, bây giờ chỉ mới là tháng mười một thôi, vẫn còn sớm mà.”

“Vậy không cần phải chuẩn bị sớm một chút sao?”

Cả hai bố con đang nói về chuyện gia đình. Giọng của bố Kiều rất lớn, Tạ Dịch An đang tựa vào lan can bên cạnh, gần như có thể nghe được khá rõ.

Tinh Tinh, hoá ra tên ở nhà của cô là “Tinh Tinh”(6).

Tạ Dịch An nhớ lại câu mà Hàn Tiếu Phân từng nói với mình —- Mẹ thấy là cả đời này con cứ sống chung với ngôi sao của con đi.

Ngôi sao của anh, suốt cả đời.

“Anh đang cười gì thế?” Kiều Tinh Ngôn đã cúp điện thoại, giương mắt lên thì thấy Tạ Dịch An đang chống lan can, khoé môi khẽ cong lên một đường.

“Không có gì cả.” Tạ Dịch An ngưng cười: “Em gọi điện thoại xong rồi à?”

“Dạ vâng. Bố bảo em về nhà vào Tết dương lịch này ạ.”

“Em là người Tô Châu(7) à?”

“Dạ phải.”

“Tên ở nhà của em là Tinh Tinh sao?”

“Dạ…..?” Kiều Tinh Ngôn giương mắt nhìn anh, vẻ mặt nghiêm lại: “Anh nghe lén em nói chuyện điện thoại?”

Tạ Dịch An cụp mắt xuống, mỉm cười: “Tinh Tinh.”

Kiểu Tinh Ngôn: “……”

Tại sao cô lại có cảm giác tai mình có hơi tê vậy nhỉ?

Tạ Dịch An không tiếp tục trêu chọc cô nữa: “Đi thôi, cũng đã muộn lắm rồi, để anh đưa em về trường.”

*

Chiều hôm sau, câu lạc bộ phóng viên của trường cùng họp với Hiệp hội ngoài trời để thảo luận về sự kiện ngắm sao băng Leonids(8) sắp tới.

Bởi vì có cuộc phỏng vấn của Tạ Nghiêm trước đó, sự kiện ngắm sao thực tế lần này cũng rất được mọi người quan tâm. Lãnh đạo nhà trường đã giao nhiệm vụ cho các phóng viên, họ cần phải đưa ra những luận điểm nổi bật và đặc sắc nhất. 

“Tôi đề nghị livestream.” Trịnh Mẫn đưa ra ý tưởng của riêng mình: “Hiện nay Livestream rất phổ biến, thế tại sao chúng ta cũng không thử làm một lần? Livestream trận mưa sao băng lần này. Đợi đến lúc đó, có thể sẽ không chỉ có mỗi sinh viên trường Đại học Nam chúng ta thấy thôi đâu.”

“Nếu muốn livestream, trước tiên phải liên lạc với các giáo sư bên Viện nghiên cứu đã.” Hội trưởng của Hiệp hội ngoài trời lên tiếng nhắc nhở.

Các thành viên chủ chốt vẫn đang bàn luận sôi nổi, nhưng cả đám cán sự nhỏ ngồi sau chỉ biết im lặng như gà.

“Tinh Ngôn.”

“Dạ.” Lần này Kiều Tinh Ngôn không bị mất tập trung. Khi Trịnh Mẫn vừa gọi tên, cô đã phản ứng lại ngay.

“Buổi livestream lần này em sẽ là người đứng ra làm hết đấy. Em có thắc mắc gì không?”

“Em sao ạ?” Kiều Tinh Ngôn có hơi ngoài ý muốn, cô chưa từng học qua phát thanh: “Em nghĩ mình nên tìm một người có chuyên môn về mảng phát thanh đứng ra làm thì sẽ chuyên nghiệp hơn ấy ạ?”

“Không sao đâu mà. Em cũng đã phỏng vấn Tạ Nghiêm rồi, còn sợ gì nữa chứ?” Trịnh Mẫn vô cùng coi trọng cô: “Nếu em không có ý kiến gì, vậy cứ quyết định như vậy đi. Đợi lát nữa buổi hội nghị kết thúc, em ở lại đây một chút để mình thảo luận chi tiết thêm.”

Kiều Tinh Ngôn: “……”

Điều này đồng nghĩa với việc, họ không cho cô bất kì cơ hội để phát biểu ý kiến gì. 

Tiền Khả Khả cũng là một trong những cán sự của câu lạc bộ phóng viên, ngay khi vừa nhận được tin đã gửi ngay vào trong group chat của phòng ký túc xá về buổi livestream của Kiều Tinh Ngôn.

[Với nhan sắc của Tinh Bảo nhà mình, buổi livestream lần này sẽ hot lắm đây.]

[Giờ tất cả bọn mình cùng tìm cách nào để có thể tận dụng độ hot này, tạo ra một làn sóng lớn. Chẳng hạn như……]

[Không biết những người tham gia nghiên cứu thiên văn có phản ứng gì không nhỉ (cười đểu).]

Lương Linh: [Tớ đề nghị tối nay về đến ký túc xá, cả đám phải đến bắt cậu ấy ký tên lên hai mươi trang giấy trước. Nói không chừng, sau này có thể sẽ fan sẽ thu mua lại với giá cao đó.]

Lương Linh: [Bọn mình có thể kiếm được bộn tiền chỉ nhờ một cú trở tay.]

Thư Ngọc:[Ý tưởng này chỉ mất vài giây]

Kiều Tinh Ngôn: “…….”

Đây đều là một đám bạn xấu xa.

*

Vì nhà trường rất coi trọng dự án này, câu lạc bộ phóng viên và Hiệp hội ngoài trời đã phân chia ra thành hai nhóm. Bên câu lạc bộ phóng viên sẽ chịu trách nhiệm về xây dựng chi tiết về việc phát sóng cụ thể, còn Hiệp hội ngoài trời sẽ phụ trách mảng liên lạc với các giáo sư ở Viện Thiên văn.

Buổi sáng Kiều Tinh Ngôn vẫn lên lớp, đêm đến lại cùng với Trịnh Mẫn và mọi người trong câu lạc bộ tìm hiểu thêm về chi tiết cũng như là lời dẫn, bọn họ bận rộn đến mức chân không chạm được xuống đất. Dạo gần đây Tạ Dịch An cũng bận, kể từ sau buổi xem phim hôm đó, cả hai người họ không gặp lại nhau, liên lạc với nhau cũng chỉ giới hạn trong wechat.

Về việc phát sóng trực tiếp này, Kiều Tinh Ngôn cũng chưa nói qua với Tạ Dịch An.

Mãi cho đến tối thứ sáu, Kiều Tinh Ngôn mới nhận được bảng kế hoạch hoàn chỉnh cho buổi livestream do Trịnh Mẫn gửi đến, thấy được tên của khách mời livestream – Tạ Dịch An.

Anh thế mà lại là khách mời cho buổi livestream hôm ấy?

Kiều Tinh Ngôn nhấp vào khung chat của Tạ Dịch An trong wechat, vừa định gõ chữ thì lại như có tâm linh tương thông, trên màn hình hiện lên một bong bóng nhỏ màu xanh lá.

Tạ Dịch An: [Ngày 17 này livestream, người dẫn chương trình là em phải không?]

Đầu ngón tay của Kiều Tinh Ngôn hơi khựng lại.

[Dạ.]

Tạ Dịch An: [Không giấu được đâu.]

Kiều Tinh Ngôn không hiểu.

[ Giấu cái gì không được cơ?]

Tạ Dịch An: [Xinh đẹp như vậy…..Ừm, đối tượng mà anh đang theo đuổi ấy.]

Tạ Dịch An: [Không giấu được.]

Kiều Tinh Ngôn: “……”

Kiều Tinh Ngôn cố đè nén lại nụ cười đang muốn cong lên, cô trả lời Tạ Dịch An với vẻ mặt ‘có chút đắc ý’.

Đó là nhãn dán hình một con thỏ màu trắng, cằm ngẩng cao và đôi tai phe phẩy đầy kiêu hãnh.

Một lúc sau, Tạ Dịch An cũng gửi lại cho cô một nhãn dán khác, hình củ cà rốt.

Kiều Tinh Ngôn: [?]

Tạ Dịch An: [Cho thỏ ăn.]

Kiều Tinh Ngôn: “……”

Thật là trẻ con.

Cô mím môi, hồi lâu sau, cuối cùng vẫn cong mắt cười.

*

Nhưng Kiều Tinh Ngôn còn chưa kịp giấu, Tạ Dịch An lại một lần nữa nổi tiếng.

Vào giữa năm nay, ngay sau khi trở về Trung Quốc không lâu, Tạ Dịch An có tham gia vào buổi ghi hình cho một video quảng cáo chính thức về thiên văn. Đoạn video quảng cáo không quá dài, những cảnh có Tạ Dịch An chỉ kéo dài chừng vài chục giây. Nhưng vài chục giây đó đã bị cư dân mạng cắt ra, đăng riêng lên mạng.

Trong video, người đàn ông đeo cặp kính gọng bạc, bận áo blouse trắng vừa hay tôn lên vóc dáng cao ngất. Ở phân cảnh này, anh đang khom lưng, điều chỉnh thiết bị trong phòng thí nghiệm.

“Góc Tây Bắc, 1.7345.”

Cách một ống kính mỏng manh, đôi mắt của người đàn ông tập trung, giọng nói trầm thấp đọc ra một số liệu cực kì chính xác.

Các bình luận bên dưới ngập tràn tiếng la hét.

[Tôi nói này, có phải mấy người đẹp trai đều bị giao cho nhà nước hết rồi không thế?]

[Mị cứ mặc kệ mà ngồi yên ở đây, chờ nhà nước phân phối cho mị một người bạn trai như vậy.]

[Lúc đầu tôi cứ nghĩ chồng mình sẽ trông rất đẹp trai trong bộ vest, nhưng mà cái áo blouse trắng cấm dục này…..chân tôi mềm nhũn hết trơn (che mặt).]

[Còn cả cái giọng siêu trầm này nữa, a a a mị không quyết định được (che mặt).]

[Mấy bà nói làm tui nhục quá đi!]

……

Khi Kiều Tinh Ngôn xem đoạn video này, cô đang ở trong phòng họp lớn trên tầng ba của tòa hành chính của trường học. Giáo viên chịu trách nhiệm điều phối sự kiện ngắm mưa sao băng ngoài trời đã triệu tập hết tất cả các nhân viên công tác của câu lạc bộ phóng viên, Hiệp hội ngoài trời và Viện nghiên cứu Thiên văn lại với nhau, nói là họ muốn tổ chức một cuộc họp thông tin đầu tiên trước khi tổ chức hoạt động.

Còn mười phút nữa cuộc họp mới bắt đầu, hầu hết mọi người đều đã ngồi đợi sẵn trong phòng họp. Phùng Nhã Hiên đang ngồi vây quanh cùng với các cô gái khác, họ cùng bàn tán về đoạn video quảng cáo này.

“Nhã Nhã, câu thật sự có quen biết Tạ Dịch An sao?”

“Vậy trước đó có bài post trên diễn đàn của trường nói rằng, bạn gái của anh ấy đang học ở Đại học Nam. Chẳng lẽ……”

“Tớ biết rồi, là cậu phải không?”

“Trời ạ, Nhã Nhã, cậu giấu kĩ quá đấy.”

…….

Cả đám bọn họ ngồi nói chuyện rôm rả. Kiều Tinh Ngôn ngồi cách họ chừng hai chiếc ghế trống, bởi thế nên có thể nghe thấy rõ hết từng câu từng chữ mà họ nói.

Phùng Nhã Hiên không giải thích, chỉ mỉm cười. Cô ta càng như vậy, càng khiến cho mọi cô gái vây quanh hiểu nhầm rằng, đây ắt hẳn là người bạn gái trong truyền thuyết của Tạ Dịch An.

“Thầy Tạ, mời đi bên này.” Ngoài cửa truyền đến tiếng động, giáo sư Tưởng điều phối sự kiện bước vào, theo sau là Tạ Dịch An.

Tạ Dịch An ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Kiều Tinh Ngôn. Trong phòng họp vang lên tiếng hít thở, Kiều Tinh Ngôn đột nhiên rũ mắt, né tránh ánh mắt của anh.

Buổi họp còn chưa bắt đầu, mọi ngừoi vẫn liên tục hang thuyên với nhau. Kiều Tinh Ngôn cúi đầu, ngồi chơi điện thoại.

“Tinh Ngôn, lại đây ngồi nè em.” Trịnh Mẫn gọi cô.

Kiều Tinh Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy Trịnh Mẫn chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh cô ấy, mà chỗ đó lại đối diện với Tạ Dịch An.

Kiều Tinh Ngôn lề mề đi tới, nghe Trịnh Mẫn và một người không quen biết cô giới thiệu: “Đây chính là ngừoi dẫn chương trình cho sự kiện sắp tới của chúng ta. Em ấy rất xinh có phải không ạ?”

“Rất xinh!”

Kiều Tinh Ngôn lễ phép mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống. Màn hình điện thoại chợt sáng lên, là Tạ Dịch An gửi tin nhắn đến.

Tạ Dịch An: [Em không vui sao?]

Kiều Tinh Ngôn không trả lời.

Cô ngước lên nhìn Tạ Dịch An, phồng má lên tựa như một con cá vàng nhỏ.

Tạ Dịch An cụp mắt, bên môi khẽ hiện lên nụ cười.

Cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, mãi đến gần giờ ăn tối mới kết thúc. Giáo sư Tưởng phụ trách điều phối vốn định mời Tạ Dịch An ở lại cùng ăn tối, lại bị Tạ Dịch An khéo léo từ chối.

“Xin lỗi, tôi có hẹn rồi. Lần sau nhé.”

Kiều Tinh Ngôn đã rời khỏi phòng họp, Tạ Dịch An vội vàng đuổi theo. Vừa rồi ở chỗ rẽ có thoáng nhìn thấy bóng lưng của cô, nào ngờ bị Phùng Nhã Hiên gọi lại.

“Anh Dịch An!” Phùng Nhã Hiên vội vàng chạy đến.

Tạ Dịch An nhìn về phía Kiều Tinh Ngôn ở góc đường. Cô dừng bước, cũng ngẩng đầu lên nhìn anh và Phùng Nhã Hiên.

“Anh Dịch An, cuối tuần này em cũng sẽ tham gia vào hoạt động ngắm sao ngoài trời đó, nhưng em không biết phải đem theo gì cả. Em muốn……”

Ở sau Phùng Nhã Hiên, có vài cô gái đang nhìn về phía họ, trong mắt mang theo nụ cười hóng hớt.

Tạ Dịch An khẽ nhíu mày, ánh mắt trầm xuống.

“Trong buổi họp, giáo sư Tưởng đã nói rất rõ ràng về những món cần phải đem theo. Nếu như em vẫn không biết, thì có thể hỏi lại thầy ấy. Những vấn đề này tôi không có trách nhiệm phải trả lời em. Hơn nữa……”

Anh hơi dừng lại, lạnh lùng nói thêm: “Ở đây là trường học, em nên gọi tôi là thầy Tạ thì đúng hơn.”

Nói xong, Tạ Dịch An nhanh chóng đuổi theo xuống lầu mà không thèm quay đầu, bỏ lại Phùng Nhã Hiên đứng đó với đôi mắt đỏ hoe.

Kiều Tinh Ngôn bước ra khỏi toà nhà hành chính, nhiệt độ của thành phố Nam vào tháng mười một đã lạnh hơn rất nhiều. Cô rụt cổ lại, tự nhủ ngày mai trước khi rằng ngày mai mình phải quàng thêm một lớp khăn quàng cổ mới được. 

“Kiều Tinh Ngôn.”

Phía sau truyền đến giọng nói của một người đàn ông. Kiều Tinh Ngôn dừng bước, rồi lại bước về phía trước. Tiếng bước chân quen thuộc mỗi lúc một gần, cho đến khi Tạ Dịch An nắm chặt lấy cánh tay cô.

Kiều Tinh Ngôn không vùng ra, cô chỉ dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn lên với vẻ mặt bình tĩnh. 

“Thầy Tạ, có chuyện gì thế ạ?”

“……” Tạ Dịch An cụp mắt nhìn cô. Anh hơi cau mày nhìn cô một lúc, hỏi lại: “Em giận à?”

Anh không dám chắc.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của anh, Kiều Tinh Ngôn không nhịn được nữa mà bật cười.

Cô cong mắt, đôi mắt trong sáng kia nở một nụ cười lấp lánh. 

Tạ Dịch An thở phào nhẹ nhõm.

“Còn tưởng là em……”

“Anh tưởng là em đang giận đúng không?” Kiều Tinh Ngôn khẽ hừ: “Ban nãy em đúng là có giận, nhưng rất nhanh em đã nghĩ thông suốt.”

Ngón tay của Tạ Dịch An siết chặt lấy cánh tay cô: “Em nghĩ thông chuyện gì?”

“Nghĩ thông chuyện…..” Kiều Tinh Ngôn cố ý kéo dài câu chữ.

“Sao em?”

“Vậy…… thầy Tạ bây giờ đã là người nổi tiếng rồi. Có nhiều người mến mộ và theo đuổi, không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Khi cô bé nói chuyện, giọng điệu kéo dài. Sau jho phân tích cẩm thận, anh còn thấy cách nói đó có lẫn vài phần ghen tị.

Tạ Dịch An nghe không được tự nhiên, cái gì mà người mến mộ và theo đuổi. Hơn nữa, cô bé còn gọi anh là “thầy Tạ” nữa chứ.

Người khác gọi thì anh thấy không sao cả, nhưng khi cô gọi như thế thì lại có loại cảm giác xa lạ và khoảng cách. Tạ Dịch An cũng không quên, lần trước khi cô bé này tức giận, miệng không ngừng nói “thầy Tạ”, khuôn mặt đó tươi cười nhưng lộ rõ vẻ căng thẳng, nói năng thì hùng hồn đầy lý lẽ.

“Em vừa gọi anh là gì?” Tạ Dịch An rũ mắt hỏi.

“Thầy Tạ ạ.”

“Không được gọi anh như thế.”

“Sao thế ạ? Không phải vừa nãy anh nói muốn gọi vậy sao?” Kiều Tinh Ngôn bỗng dưng ngẩng mặt lên, bắt chước cách nói lúc nãy của Tạ Dịch An: “Ở đây là trường học, em vẫn nên gọi anh là thầy Tạ thì phù hợp hơn.”

Tạ Dịch An: “……”

“Không giống nhau.”

“Không giống nhau sao?” Kiều Tinh Ngôn nghiêng đầu, mặt tươi cười, dù biết rất rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: “Có chỗ nào không giống vậy ạ? Em thấy cũng gần như nhau mà. Hơn nữa, em cũng chưa từng gọi anh…..”

Anh Dịch An.

Kiều Tinh Ngôn không hiểu sao cách xưng hô này có hơi ngượng ngùng, vì thế nên không thể nói ra hẳn thành lời.

“Có gì khác nhau hả? Cái gì cũng khác hết.” Tạ Dochj An úp lòng bàn tay xuống nắm chặt lấy cổ tay cô: “Về phần khác nhau chỗ nào, em là người biết rõ nhất còn gì? Còn cần anh giải thích thêm không?”

Giọng nói của anh trầm thấp, truyền vào tai một cảm giác tê dại. Kiều Tinh Ngôn nhớ lại những bình luận mà mình vừa xem trên Weibo – cái loa siêu trầm này, ahhhhhhhhhh, cô không muốn nhớ tới nữa.

Não đen tối thì đều hiểu họ đang nói gì.

Trong đầu đột nhiên có rất nhiều ý nghĩ đen tối. Tạ Dịch An cứ nhìn cô mãi, khiến cho hai bên tai của Kiều Tinh Ngôn cảm thấy hơi nóng.

“Em biết.” Cô thì thầm, cố gắng rút cổ tay ra.

Tạ Dịch An không chịu buông ra: “Em biết nhưng vẫn muốn tránh anh hả?”

“Vậy thì…..” Kiều Tinh Ngôn rên rỉ: “Anh không biết bây giừo mình bị chú ý đến mức nào hay sao? Fan bạn gái, fan vợ cảu anh nhiều như vậy…..Em….Em không muốn bị dính vào.”

“Fan vợ?”

“Đúng thế.” Kiều Tinh Ngôn né tránh ánh mắt đang nhìn xuống của Tạ Dịch An, mặc kệ anh nắm lấy cổ tay của mình.

“Đừng nói với em là anh không biết. Lần trước em có giải thích với anh rồi mà.”

“Anh biết.” Tạ Dịch An nhìn thẳng vào cô: “Nhưng anh cần fan vợ làm gì? Anh chỉ cần…..”

Người đàn ông hơi khựng lại.

Trong phút chốc, Kiều Tinh Ngôn quay đầu, chạm vào đôi mắt chăm chú mà nghiêm túc của Tạ Dịch An.

Có hai từ đã sẵn sàng để nói ra.

Thấy cuối cùng cô cũng chịu nhìn mình, trong đáy mắt của Tạ Dịch An hiện lên nụ cười.

“Ừ, anh biết, em không thể vội được.” Anh giơ tay chỉnh lại kính: “Trước tiên phải là bạn gái đã.”

Đây là lần thứ hai cả hai nói chuyện thẳng thắn về chủ đề như thế này.

Kiều Tinh Ngôn rũ mắt xuống, hàng mi thon dài khẽ run.

“Dù sao thì chúng ta cũng đã bị nhìn thấy hết cả rồi. Thế thì…..” Tạ Dịch An dừng lại, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Kiều Tinh Ngôn: “Cân nhắc cho anh lên thành chính thức nhé?”

Kiều Tinh Ngôn: “……”

Chạng vạng tối, những áng mây màu hồng cam tầng tầng lớp lớp trải dài trên bầu trời. Trong sân trường nhóm năm nhóm ba người đi qua, tầm mắt của họ không khỏi bị thu hút bởi cặp nam nữ trông vô cùng ưu tú này.

Kiều Tinh Ngôn nhận thấy tất cả mọi người đang nhìn chăm chú vào hai người họ. Cô theo bản năng muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích trên cổ tay, nhưng Tạ Dịch An lại càng siết chặt hơn.

Người đàn ông cúi đầu, nhìn mái tóc mềm mại cùng với đôi hàng mi thon dài, cả vành tai còn hơi đỏ của cô.

Tạ Dịch An buông cổ tay Kiều Tinh Ngôn ra, giơ tay xoa lên đỉnh đầu cô: “Quên đi…..”

“Giáo sư Trần!” Kiều Tinh Ngôn đột nhiên ngước mắt, nhìn sang một bên.

Tạ Dịch An cũng nương theo tầm mắt cô mà nhìn sang, nhưng lại chẳng thấy giáo sư Trần đâu…..Bất chợt vó một thứ gì đó mềm mại chạm nhẹ lên gò má anh. Thứ đó chỉ vừa chạm phải đã vội vàng rời đi, Tạ Dịch An không khỏi giật mình.

Anh từ từ quay đầu lại, một lần nữa nhìn về phía cô bé trước mặt.

Kiều Tinh Ngôn đã hạ gót chân xuống. Cô hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên, hàng mi dài khẽ run.

Tạ Dịch An mím đôi môi mỏng lại. Cái cảm giác mềm mại trên gò má ban nãy dường như vẫn đọng lại nơi đó, anh ngơ ngác nhìn bờ môi hồng hào của cô.

Anh biết là nơi đó rất mềm, nhưng không ngờ là nó lại mềm đến thế.

Yết hầu của anh hơi động đậy.

Kiều Tinh Ngôn đứng nhìn chăm chú vào mũi giày của mình, giọng nói đã nhỏ đến mức không thể nào nhỏ hơn được nữa.

“Chuyển….chuyển thành chính thức…..” Cô hơi dừng lại, giọng nói kéo dài: “Không phải là nên đóng dấu sao…..”

Bình luận

Truyện đang đọc