HÀO MÔN: LÀM CON DÂU CẢ THẬT LÀ KHÓ!

Đêm đã rất sâu rồi.

Kiều Tịch Hoàn thật sự không muốn đánh thức mọi người trong nhà dậy.

Thế nhưng…

Cô thật sự không chịu nổi tật xấu của Cố Tử Thần, rõ rang anh ta biết phòng cô không có toilet lại đi khóa cửa phòng lại, tính tình của cô bỗng ương bướng lên

“Cộc, cộc”

Cô mạnh mẽ gõ cửa phòng

Cô cũng không tin, Cố Tử Thần có thể ngủ được khi ồn ào như vậy

Cô cắn môi, hung hăng gõ ít nhất cũng 5 phút, Cố Tử Thần đầu tóc rối bời ngồi ở trên xe lăn, sắc mặt kém đến mức muốn đòi mạng người khác, trong ánh mắt cơ hồ toát ra lửa giận, dáng vẻ như muốn thiêu chết cô.

Kiều Tịch Hoàn cũng không nói gì, không nói hai lời, vượt qua anh, đi thẳng vào trong toilet.

Nếu như không phải tường được cách âm rất tốt, có lẽ tiếng gõ của cô đã đánh thức mọi người trong nhà.

Cô đi vào phòng tắm, đóng cửa phòng lại, bắt đầu tẩy trang.

Kéo dài suốt một tiếng đồng hồ, Kiều Tịch Hoàn mới chậm rãi mở cửa phòng tắm ra.

Cố Tử Thần giờ phút này vẫn chưa nằm trên giường mà tỉnh táo ngồi ở trên xe lăn, mắt lạnh nhìn nhất cử nhất động của cô.

“Xong rồi?.” Mày của anh căng thẳng, môi mỏng khẽ nhúc nhích.

Mặc dù tính tình của người đàn ông này rất xấu, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy làn môi của anh ta rất gợi cảm.

Khuôn mặt không hiểu sao hơi đỏ lên, cô bỗng nhiên nghĩ đến nụ hôn tối hôm nay.

Cô không tự giác cắn cắn môi, nhướng mày: “Nếu không, anh còn chờ đợi cái gì?”

Sắc mặt của Cố Tử Thần lạnh hơn.

“Đêm nay, nụ hôn ấy… như thế nào?” Khóe miệng của Kiều Tịch Hoàn nhếch lên, cô cố tình

Sắc mặt Cố Tử Thần càng trầm, nếu như tỉ mỉ quan sát, sẽ thấy bên tai có chút ửng đỏ.

“Hay là?. Hai chúng ta lần đầu tiên thân thiết?” Kiều Tịch Hoàn như phát hiện một bí mật động trời, không tin được hỏi.

Ý là, Kiều Tịch Hoàn gả cho Cố Tử Thần nhiều năm như vậy, cũng không chạm qua người đàn ông này?.

Chỗ ấy không đụng, không phải còn có những chỗ khác sao?.

“Kiều Tịch Hoàn, cô thật sự bị người ta đập hỏng đầu rồi sao?” Cố Tử Thần hung hăng nhìn cô.

Người đàn ông này hiếm khi nói một câu hoàn chỉnh như thế, cho nên Kiều Tịch Hoàn trả lời hết sức nghiêm túc:

“Đúng, bị đập rất nghiêm trọng, cho nên vẫn còn tụ máu bầm chưa tan hết, ảnh hưởng đến thần kinh, vì thế có một số chuyện tôi cũng không nhớ rõ lắm. nhưng mà bác sĩ đã nói có lẽ chờ máu bầm chậm rãi tan hết thì có thể khôi phục lại bình thường”

“Được rồi, tôi muốn ngủ”. Cố Tử Thần hình như không có hứng thú với chuyện của cô.

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy người đàn ông này thật không hiểu phong tình, cô quả thực đã đưa mặt dựa vào cái mông anh ta mất rồi.

Cô xoay người định rời khỏi, bỗng nhiên như chợt nhớ tới cái gì đó, cô nhanh chân chạy về phòng của mình lấy đồ, rồi trở về phòng của Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần đang muốn lên giường ngủ, nhưng nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn quay lại thì sắc mặt trở nên rất khó coi.

Kiều Tịch Hoàn cũng không quan tâm đến nét mặt của Cố Tử Thần, dù sao cô cũng đã quen với tính tình kì lạ của anh ta rồi, vì thế cô trực tiếp nằm lên giường của Cố Tử Thần, rồi nhắm mắt lại ngủ.

Thời gian trôi qua một giây, hai giây, ba giây….

“Kiều, Tịch, Hoàn” Cố Tử Thần gằn từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi giận dữ.

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy nếu như cô nhát gan một chút nhất định sẽ bị thanh âm âm trầm giống như tiếng phát ra từ địa ngục này dọa chết mất.

Cô cau mày, mở to mắt, có vẻ như không chút để ý nói:

“Có chuyện gì?”

“Cô đừng được đằng chân lại lân đằng đầu”. Đối với sự bình tĩnh của Kiều Tịch Hoàn, Cố Tử Thần nổi trận lôi đinh nói.

Đương nhiên với điều kiện tiên quyết là anh ấy có thể đập cô!.

“Chúng ta không phải là vợ chồng sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi anh.

Cố Tử Thần nhíu mày.

“Vợ chồng với nhau không phải nên ngủ chung một cái giường sao?” Kiều Tịch Hoàn tiếp tục hỏi, còn nói rõ rang rành mạch như thể đương nhiên.

Mày của Cố Tử Thần càng nhíu chặt hơn.

“Không cần mắc cỡ, nào, lên đây, ngủ ở đây nè”. Kiều Tịch Hoàn vỗ vỗ vị trí bên người mình, ngáp một cái thật to, xoay người tiếp tục đi ngủ.

Cố Tử Thần xiết chặt ngón tay, hung hăng nhìn người phụ nữ đang chiếm giường của anh.

Sau khi Kiều Tịch Hoàn xoay người thì len lén lấy bình tinh dầu ra nhìn một chút, có một số nhiệm vụ nên làm vẫn phải làm.

Khóe miệng của cô cười tà ác, đem chai tinh dầu cất dưới gối của mình rồi tiếp ngủ.

Bóng đêm càng lúc càng sâu.

Cố Tử Thần trèo lên giường lúc nào cô cũng không có ấn tượng, cô nghĩ lúc ấy chắc là cô ngủ như chết, một ngày mệt mỏi thế này, sức khỏe của Kiều Tịch Hoàn không tốt lắm, như vậy đã là cực hạn rồi.

Cô hơi giật giật thân thể, màn đêm ngoài cửa sổ vẫn đen nhánh, xuyên thấu qua màn cửa sổ, tựa hồ có thể nhìn thấy ánh đèn đường thấp thoáng chiếu vào trong phòng.

Cô nhẹ nhàng lấy di động của mình ra nhìn thời gian.

Rạng sáng 4h30.

Người bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, không tồi, thời gian ở trong ngục cô đã luyện thành thói quen nửa đêm tỉnh lại một lần, nếu không bị ai đó làm ngạt chết cũng không biết.

Cô hơi ngồi thẳng người, tìm chai tinh dầu để ở một bên, ngón tay mảnh khảnh bắt đầu dò tìm đến hạ thân của người bên cạnh.

Chết tiệt!.

Tay cô dừng lại ở mép của đũng quần, làm thế nào cũng không sờ tiếp xuống được.

Cô rất sợ tay của mình sẽ bị Cố Tử Thần phế mất, đêm nay cô chỉ muốn hôn anh ta một cái mà nét anh của anh ta như muốn giết chết cô. Nếu như thật sự chạm vào nơi trong sạch của anh ta, cô cảm thấy ở cổ đột nhiên lạnh lẽo, phát ra cảm giac rung mình.

Chần chừ như vậy khoảng 5 phút, cũng có lẽ là 10 phút, cô không có bản lĩnh để đi ước lượng thời gian của mình trong một đêm tối thế này, cô chỉ cảm thấy tim mình đập bình bịch, nhảy lên không ngừng, hẳn không khác với cảm giác làm ăn trộm cho lắm.

Cô cắn môi, nhắm mắt lại, quyết định phóng tay một lần.

Tay vừa mới đụng tới nơi mềm mại, mạnh một chút, đã bị một đôi tay hung hăng nắm lấy, lực độ đến dọa người, thậm chí cô không có sức để phản kháng.

“Cô muốn làm gì?” Trong bong đêm vang lên giọng nói lạnh lung, trầm thấp

Mẹ nó!.

Đây là tiết tấu trong phim ma sao?. Thật sự dọa cô chết khiếp mà!

Kiều Tịch Hoàn hít sâu một hơi, cố gắng khống chế nhịp tim đang đập điên cuồng của mình, một lúc sau mới mở miệng nói:

“Mẹ nói tôi dung tinh dầu xoa bóp giúp anh”

“Không cần”. Cố Tử Thần hung hăng nói.

Cho dù ở trong bong đêm, nhưng Kiều Tịch Hoàn dường như cũng có thể cảm thấy ánh sáng sắc bén và khiếp người trong đôi mắt đen kịt của Cố Tử Thần, thậm chí trong lúc lơ đãng còn có chút cảm giác hít thở không thông.

“Có lẽ anh cần chứ?” Kiều Tịch Hoàn khóe miệng nhếch lên, mặt dày mày dạn nói.

Bình luận

Truyện đang đọc