HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG ĐÍCH NĂM XU ĐẶC HIỆU

CHƯƠNG 68: KHIÊU KHÍCH TỪ TIỂU VƯƠNG GIA

Editor: Luna Huang

Vu Xá Nguyệt chưa nói nhiều, trực tiếp đứng dậy đi tới, tháo lam thủy tinh xuống đặt bên thủy tinh của Vu Lưu Vân. Hai viên thủy tinh nằm song song, ngoại trừ nhan sắc, hoàn toàn giống nhau nhưđúc.
Vu Xá Nguyệt tự nhận không phải là hạng người biết biết ẩn nhẫn tinh khiết gì, lại cũng chưa từng chủđộng gây chuyện thị phi, nhưng chẳng biết tại sao tổng có người muốn đạp chân nàng.
Vô luận là Vu Tịnh Hoa hay Vu Lưu Vân, nàng ai cũng không nương tay.
Hai tỷ muội nhất trí cửđộng, bảo người không khỏi âm thầm nghị luận, Vu Xá Nguyệt quả thực cùng Vu Lưu Vân tương xứng. Bọn họ quả thực hoài nghi, Vu Xá Nguyệt thật là người lại xấu lại sỏa kia sao?
Rõ ràng là tứ xấu đệ nhất, tướng mạo, cử chỉđại khí… Hình như cũng không thua Vu Lưu Vân khải nam tứ mỹ a.
Vu Tịnh Hoa lúc này trong lòng khó chịu, hiện tại Vu gia cô nương đều làm ra cửđộng như vậy, nàng nếu là hẹp hòi không chịu đáp ứng, vậy chỉ có thể là trước mặt Ngự Cảnh đãđánh mất mặt mũi. Nàng khẽ cắn môi, cũng đứng dậy lấy lục thủy tinh của mình để lên bàn.
Hiện ở trên bàn có một vòng ngọc, ba thủy tinh có lưu tô. Chúng vị tiểu thư công tử mặt mặt tư dò xét, ba tỷ muội Vu gia đều đáp ứng, bọn hắn cũng đều lục tục lấy vật của mình ra.

Rất nhanh, trên bàn chất đầy chu sai, phỉ thúy, lưu ly, ngọc bội… Đủ loại, nhiều loại thưởng.
Khương Doanh nhìn một đống phục trang đẹp đẽ, thập phần vui vẻ vỗ tay nói: “Như vậy liền thú vị rồi, chúng ta đây ai tới trước?”
Một công tửđề nghị, “Vừa rồi một ván là ai bắt đầu, lần này chính là người đó tới trước đi.”
Xung quanh lập tức một mảnh tán thành.
Một vị nữ tửđứng lên, có chút khẩn trương nói: “Nếu như vậy, tiểu nữ tử kia bêu xấu. Về của ta là: “Thiên tác kỳ bàn tinh tinh tử, ai dám tiếp.”
Nàng nói xong, mọi người đều suy tư.
Khương Doanh vấn Vu Lưu Vân: “Ngươi có muốn đối hay không.”
Vu Lưu Vân uống một hớp nước trà, hoàn toàn không trả lời.
Khương Doanh cười cười, nói với mọi người: “Lưu Vân là chờđại triển thân thủ, ta đây cũng tạm thời không đối.”
Vu Lưu Vân cùng Khương Doanh giai là một bộ thái độ chuẩn bị thắng, đối được lại không đối, để bọn nữ tử trong lúc nhất thời trầm tư suy nghĩ văn thơđối ngẫu văn thơđối ngẫu thập phần hâm mộ và sốt ruột.
Mấy công tử ca do do dự dự, không biết có nên đoạt thưởng của các cô nương hay không. Bên kia Hàn Y cười tiếp lời, “Địa vi Tuyên chỉ hà vi mặc, người nào dám tiếp. Các vị, cây quạt là lão tổ mẫu tặng, ta phải trước cầm về rồi mới chơi với các ngươi !”
Hàn thế tử nói, đương nhiên phải có người phủng tràng. Một công tử lông mày rậm mắt to trường bào màu lam trong đó cười nói: “Liền biết cây quạt kia làđổ của Hàn thế tử, chúng ta ai dám lấy, thế tử yên tâm để chúng ta được rồi.”
Chờ Hàn Y cầm lại cây quạt, sắc mặt Triệu Mạt Nhi ửng đỏ, nàng đi theo nói, “Ta bỗng nhiên nghĩđến một vế: Trọng trọng hỉ sự, trọng trọng hỉ, hỉ niên niên hoạch phong thu. Các vị mời đối.”
“Cái này không sai ~”
“Hảo văn thơđối ngẫu.”
Triệu Mạt Nhi vừa nói xong, nói rất hay cũng là khen ngợi không ngừng. Thời gian tác thơ, Triệu Mạt Nhi làm không sai, văn thơđối ngẫu này lại nói rất hay, có thể thấy được Triệu Mạt Nhi không chỉ có riêng là ném thẻ vào bình rượu a.
Vu Xá Nguyệt ở một bên tiếc hận, học thức tốt như vậy, đã là siêu việt Vu Tịnh Hoa rất nhiều, nhưng dĩ nhiên làm chó săn cho Vu Tịnh Hoa, thực sự là luẩn quẩn trong lòng a ~
Mới vừa rồi vị công tử xiêm y lam sắc kia tiếp lời nói: “Lần này đến ta. Doanh doanh tiếu ngữ, doanh doanh tiếu, tiếu tần tần truyền báo tiệp.”
Hắn vừa nói xong, mọi người một mảnh thổn thức, hợp với một từ doanh, nghe được nghe được làđúng lấy lòng Khương Doanh. Nét mặt Khương Doanh vẫn là cười hì hì, cũng nhìn không ra nghe hiểu hay vẫn là không có hiểu.

Công tử này nói xong, vừa đi đến bàn lấy đồ, Ánh mắt của hắn dạo qua một vòng trên vòng tay của Khương Doanh, vẫn là cầm đi một nhẫn ngọc.
Chơi loại trò chơi này, giống nhau lần đầu tiên cũng sẽ lấy lại đồ của mình, ởđây đều là nhân vật có mặt mũi, đây cũng là vì tội nhân khó lường.
Nghe người chung quanh ca ngợi Triệu Mạt Nhi, nét mặt Vu Lưu Vân lộ ra một tia trào phúng. Một nữ nhi quan viên ngũ phẩm, cư nhiên đãở tướng phủ nàng khoe khoang văn thải trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nàng rốt cục khẳng lên tiếng, đặt cái chén lên bàn, lạnh lùng nói: “Thượng câu vi lão, hạ câu vi khảo, lão khảo đồng sinh, đồng sinh khảo đến lão.”
Vu Lưu Vân nói xong, khóe miệng câu dẫn ra nụ cười đắc ý. Lại bưng ly lên hớp miếng trà, câu văn thơđối ngẫu này nàng liền không tin không ai có thểđơn giản chống lại.
Tán tụng nàng nhất quả nhiên vẫn là bọn nam tử, nữ thần há mồm, đương nhiên đều lộ ra biểu tình kinh diễm.
Tâm tư Vu Xá Nguyệt cốđịnh trên người mấy người, nàng đang muốn há mồm đối lời của Vu Lưu Vân, nhưng Ngự Cảnh trước nàng một bước nói rằng: “Nhất nhân thịđại, nhị nhân thị thiên, thiên đại nhân tình, nhân tình đại quá thiên.”
Vu Xá Nguyệt bĩu môi, trong lòng đáng ghét Ngự Cảnh lại lên một tầng. Vu Lưu Vân cười cười Ngự Cảnh, hai người cho nhau một cái gật đầu.
Hai bên trái phải một nữ tử yếu ớt thở dài, “Quả nhiên vẫn là tiểu vương gia lợi hại a.”
Người chung quanh cũng đều theo cảm thán, “Đúng vậy, Vu tiểu thư thật là tuyệt đối, bảo ta nghĩ, ta thật nghĩ không ra.”
“Cũng liền tiểu vương gia đối được Vu tiểu thư.”
Ngự Cảnh đối vế dưới, tự nhiên đứng dậy đến trước bàn lấy đồ. Nhưng kẻ khác không nghĩ tới chính là, hắn không có lấy đi bạch ngọc hoàn bội của mình, mà là cầm một viên thủy tinh lam sắc trong suốt lưu tô!
Thấy tình cảnh này, nhãn thần Vu Lưu Vân bỗng nhiên căng thẳng, ánh mắt chợt bắn về phía Vu Xá Nguyệt.

Một bên Vu Tịnh Hoa cũng là mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được.
Xung quanh an tĩnh lại một chút, Long Phục quốc danh tiếng chính thịnh nhất, tiểu vương gia phong hoa tuyệt đại, lẽ nào cóý tứ với Vu tam tiểu thư này?
Vu Xá Nguyệt rốt cục bình tĩnh, nàng đứng dậy cả giận nói: “Ngươi đồđạc của mình không lấy, lấy của ta làm cái gì?” Nàng vốn là ghi hận Ngự Cảnh, hiện tại tức thì bị khiêu khích như vậy, liền trực tiếp nổi giận.
Nữ tử Ngồi ở bên cạnh Vu Xá Nguyệt lại càng hoảng sợ, nhanh lên túm tay nàng. Cô nương này đúng làđiên rồi, làm sao có thể cùng tranh luận với tiểu vương gia a!
Ngự Cảnh thấy Vu Xá Nguyệt phát hỏa, nghiêng đầu nhìn nàng nở nụ cười, nụ cười này của hắn thập phần khuynh thành, chọc cho rất nhiều nữ tửý nghĩ kỳ quái.
Ngự Cảnh đem thủy tinh lưu tô cầm trong tay, rất tự nhiên vấn: “Quy định không thể lấy đồ của người khác sao?”
“Ngươi ——” Vu Xá Nguyệt tức giận vạn phần, nhưng không thể nào phản bác. Tuy rằng sớm không có quy định, nhưng nàng chính là phẫn nộ không gì sánh được.
Ngự Cảnh mang theo sợi dây, đung đưa thủy tinh tiếp tục nói: “Tam tiểu thư, thủy tinh này là ta từ Hàn địa mang về tặng cho Vu lão phu nhân, hiện tại ngươi thua trả lại cho, chỉ có thể nói ta cùng thủy tinh này vẫn có duyên. Cũng không có gì không giảng đạo lýđi. Nếu là Vu tiểu thư muốn hồi đồđạc của mình, mới vừa rồi vì sao không đối?”
Tốt, nguyên lai thủy tinh lấy từ Hàn địa trở về cũng là tiểu tử này! Vu Xá Nguyệt dắt một dáng tươi cười cứng ngắc, âm sâm sâm nói rằng: “Hảo, tiểu vương gia nói đúng, vậy thì mời chỉ giáo nhiều.”
Ngươi đợi…sổ sách trước, còn chưa!


Bình luận

Truyện đang đọc