HOÀNG HẬU TÀO KHANG


Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 2: Vượt mã quỳnh lâm
 
“Ngươi nói, Tiền Chính Hiên là người Giang Nam, nơi nào Giang Nam?” Bàn tay Tiền Nguyên Hằng nắm chặt tay vịn hoa lệ của chiếc ghế dựa.
 
“Là người Cô Tô Giang Nam, gần đây thần nghe được không ít tin đồn về cậu ta trong dân gian, nghe nói Tiền công tử và mẹ mình lúc chạy loạn đã tá túc trong chùa Hàn Sơn của thành Cô Tô, lúc đó Cô Tô loạn lạc vô cùng, rất nhiều bách tính cũng trốn trong đó.”
 
Lại bộ thượng thư cảm thán, “Chùa Hàn Sơn điều kiện có hạn, rất nhiều người dân bị chết đói, cực khổ cho Tần thị một thân nữ nhân chân yếu tay mềm vất vả nuôi dưỡng đứa nhỏ khôn lớn thành người.”
 
Chùa Hàn Sơn là nơi duy nhất trên đất Cô Tô không bị lửa thiêu rụi, phương trượng Viên Thông đại sư từ bi bác ái, ngay cả lũ thổ phỉ ác tặc cũng không dám động tới một nhành cây ngọn cỏ nơi đây.
 
Nắm tay Tiền Nguyên Hằng thoáng chốc buông lỏng, lại giống như không còn khí lực tiếp tục nắm lại.
 
Trước giờ A Ninh vẫn luôn là người yếu đuối, chứng kiến cảnh tượng bi thảm của gia đình mình hắn cứ đinh ninh nàng không qua khỏi, vậy mà không ngờ nàng lại ở nơi mà hắn không biết, âm thầm nuôi con, con của hai người lại còn trở thành một đứa trẻ ưu tú như vậy.
 
Đến lúc này hắn đã có thể chắc chắn, Tiền Chính Hiên chính là đứa con trai vừa chào đời cha đã đi xa của hắn, A Ninh vẫn cứ là A Ninh của hắn.
 
“Châu khanh, danh sách những người đỗ kì thi đình trước tiên ngươi và Hạ khanh cứ lập ra, sau đó mang tới cho trẫm xem.” Tiền Nguyên Hằng ngẩng đầu nhìn cây cột trạm trổ hoa văn tinh xảo trên nóc nhà, khóe mắt đỏ hồng dần dần hồi phục lại, “Đồng thời kêu người của công bộ tu sửa lại Phượng Nghi cung.”
 
Bao năm loạn lạc, cung đình cũng đã bị hư hại nhiều, sau khi Tiền Nguyên Hằng lập quốc hắn đã cắt giảm rất nhiều khoản thuế má, quốc khố trống rỗng, vì thế cũng không tính đến chuyện tu sửa cung điện đền đài. Phượng Nghi cung trước giờ không có người ở, tất nhiên cứ thế bị để đó phủ bụi.
 
“Vậy...bệ hạ, có cần xác nhận trước hay không, ngộ nhỡ không phải...” Lễ bộ thượng thư dè dặt hỏi.
 
“Trẫm đích thân đi, các khanh làm tốt việc của mình là được.”
 
Sao có thể không phải được, quê cũ của hắn chính là ở ngoại thành Cô Tô, cách chùa Hàn Sơn chỉ vài dặm đường, A Ninh khi ấy có lẽ đã theo người dân trong thôn đi tới đó trú ngụ.
 

A Ninh à, nàng có từng oán hận ta hay không?
 
Chuyện bệ hạ sai công bộ tu sửa Phượng Nghi cung rất nhanh đã lan truyền khắp cung. Vì đây là công trình lớn, muốn lén lút cũng lén lút không nổi, vì vậy người bên công bộ cũng không có ý định giấu giếm.
 
Tu sửa Phượng Nghi cung, vậy là bệ hạ muốn lập hậu rồi. Đây là chuyện tốt, hà cớ gì phải che giấu?
 
Lại bộ thượng thư và lễ bộ thượng thư đều là tâm phúc của Tiền Nguyên Hằng, chuyện Tiền Chính Hiên không có người biết đến, cho nên trong cung ngoài cung khắp nơi khắp chốn đều đang phỏng đoán xem rốt cuộc ai sẽ trở thành hoàng hậu.
 
Hai người được nói tới nhiều nhất tất nhiên chính là mẫu thân của nhị hoàng tử Thẩm Thục phi và mẫu thân của tam hoàng tử Lương quý phi. Hai người xuất thân cao quý, thời gian theo Tiền Nguyên Hằng cũng lâu, lại đều sinh hạ được hoàng tử, quả thực chính là hai người thích hợp nhất.
 
Nhưng từ tám trăm năm trước đã có tin đồn nhị hoàng tử và tam hoàng tử không phải con ruột của hoàng đế.
 
Thậm chí còn có lời đồn đại hoàng đế bị thương trong chiến loạn đã không thể có con được nữa, hai vị hoàng tử thực chất chính là con của thuộc hạ.
 
Bằng chứng chính là sau khi bệ hạ lên làm hoàng đế, người đã không còn tuyển thêm phi tần nhập vào hậu cung.
 
Làm một nam nhân cao cao tại thượng, điều này gần như không thể xảy ra.
 
Tiền Chính Hiên là một thiếu niên không mấy ổn trọng.
 
Vừa về tới nhà, y đã bô bô hô lên với Tần Ninh: “Mẹ, con kể cho người chuyện này, hôm nay con sợ muốn chết.”
 
Tần Ninh sửng sốt, vội hỏi: “Làm sao? Kì thi...xảy ra vấn đề sao?”
 
Tiền Chính Hiên bắt lấy cánh tay đang run run không ngừng của nàng, “Mẹ, mẹ, mẹ nghe con nói, kì thi không có vấn đề gì hết, mẹ nghĩ con trai mẹ là ai chứ.”
 
“Là hoàng đế đó, hôm nay sau khi làm xong bài thi con đã ngẩng lên trộm liếc người một cái, mẹ đoán thử xem,” Tiền Chính Hiên muốn cho mẹ tò mò, nhưng chính bản thân lại không nhịn được mà nói tuột ra, “Con phát hiện ngài ấy rất giống con, chỉ không tuấn tú bằng con thôi.”’
 
Tần Ninh giật mình, vội trách Tiền Chính Hiên: “Không được nói bậy, tướng mạo của hoàng đế là cái mà con có thể nói năng linh tinh sao? Không có chút kiêng kị nào hết.”
 
Tiền Chính Hiên lè lưỡi, “Mẹ, mẹ nói xem có kì lạ không, con xém chút nữa là ở trên Kim Loan điện nhìn bệ hạ tới ngây ngẩn cả người, nếu không phải mẹ chỉ sinh có một mình con, con còn cứ ngỡ người chính là huynh đệ song sinh của con nữa đấy.”

 
Tần Ninh nhéo má y, “Tên tiểu tử thối này, toàn nói mấy lời nhăng cuội. Hoàng đế là do thái hậu nương nương sinh, có quan hệ gì với mẹ con hả. Lời này mà để người nào nghe được đi cáo trạng con, sau này con có muốn làm quan cũng không được, nghe chưa.”
 
“Mẹ, mẹ, mẹ, con sai rồi, con sai rồi, mẹ thả tay đi, đau quá.” Mặt bị nhéo, Tiền Chính Hiên nói chuyện cũng khó khăn, vội vàng khẩn thiết xin tha.
 
Tần Ninh thả y ra, bất đắc dĩ nói: “Tiểu tử ngốc, sau này để ý một chút, đừng có nói mấy lời như vậy nữa, mẹ lo cái miệng này của con sẽ đắc tội người khác.”
 
Tiền Chính Hiên cọ cọ làm nũng, “Vì mẹ là mẹ mà, ở trước mặt mẹ con mới như vậy thôi, người ta ai cũng nói con là ông cụ non kìa.”
 
Tần Ninh lắc đầu, Chính Hiên dù sao cũng mới mười lăm  tuổi, làm được đến mức này đã là rất giỏi rồi, mỗi khi ra ngoài mua rau, nàng đều nghe được trên đường có người khen Chính Hiên con nàng tuổi trẻ tài cao.
 
“Mẹ chỉ mong con có thể làm vang danh liệt tổ liệt tông, sau này ta xuống dưới gặp cha con mới dễ ăn nói.”
 
Những người trong thôn đều nói phu quân nàng Tiền Đại Tráng đã chết, Tần Ninh thậm chí cũng đã lập bài vị cho hắn, vậy nhưng trong thâm tâm vẫn luôn cảm thấy hắn vẫn còn sống, hai người nhất định sẽ có ngày gặp lại.
 
Đến ngày đó, nàng nhất định phải đánh hắn một trận, báo thù tên nam nhân bội bạc này, bao nhiêu năm như vậy cũng không trở về tìm hai mẹ con nàng.
 
Ngày công bố kết quả thi đình, không ngoài dự đoán Tiền Chính Hiên chiếm được vị trí trạng nguyên đầu bảng, từ sáng sớm Tần Ninh đã hòa vào dòng người đứng đợi ngoài đường, muốn được tận mắt trông thấy Tiền Chính Hiên cưỡi ngựa diễu hành trên phố.
 
Khắp con đường tràn ngập những lời khen ngợi Chính Hiên, “Trạng nguyên mới có mười năm tuổi, thằng con lớn nhà ta năm nay cũng đã mười ba rồi, đừng nói thi tiến sĩ, giờ nó còn đang trong học đường bày trò quậy phá với đám bạn kia kìa.”
 
Người phụ nữ vừa nói tuổi tác không lớn, ngữ khí cũng mang theo một chút khoe khoang nhàn nhạt, con trai nàng chắc hẳn học hành rất tốt.
 
Vị phu nhân đi theo nàng nghe thế bèn tiếp lời: “A Ước nhà cô còn không tốt, vậy tên nhóc nhà ta chẳng phải chính là bùn đất cặn bã sao chui ra sao.”
 
Các phu nhân xung quanh cũng không ngừng mồm năm miệng mười nói về con mình.
 
Tần Ninh trong lòng không vui, lẽ nào bọn họ hôm nay ra đây không phải để xem Chính Hiên sao. Chính Hiên nhà ta tuổi trẻ tài cao mới nên là đối tượng được mọi người chú mục, các người còn ở đó thảo luận chuyện trời ơi.
 

Tiền Chính Hiên cưỡi ngựa đi đầu, vừa quay sang đã trông thấy mẹ mình, thoắt cái liền nở nụ cười xán lạn, các tiểu thư đứng trên lầu các hai bên đường thấy vậy thì bất giác đỏ mặt.
 
Tân trạng nguyên thực tuấn tú, thực trẻ trung, chính là đối tượng kết hôn tốt nhất.
 
Không biết vị thiên kim nhà ai sẽ được hưởng cái phúc phận ấy.
 
Một chiếc khăn thơm bay xuống, sau đó khăn tay túi thơm từ bốn phương tám hướng giống như rải tiền mà rơi xuống rợp trời.
 
Tiền Chính Hiên: ...
 
Không ngờ các tiểu thư kinh thành hào phóng như vậy, y nhất thời không biết phải mở miệng nói gì.
 
Thám hoa Tạ Lang cũng là một người tướng mạo tuấn tú vô song, chỉ tiếc đã sớm cưới vợ sinh con, ngày ngày cùng người vợ xinh đẹp của ngọt ngào ân ái, chói mù mắt cẩu.
 
Nhìn cảnh tượng này hắn bật cười: “Hiền đệ đừng cô phụ tấm lòng của các cô nương người ta, vi huynh thực ngưỡng mộ đệ.”
 
Tiền Chính Hiên một tay cầm cương, ra vẻ già dặn than thở: “Sớm biết thế này, đệ cũng nên cưới lấy một cô vợ. Nhiều thế này phải chọn làm sao, vừa nhìn liền biết toàn mĩ nữ nhà có quyền có thế, đáng lo quá, đệ thực hâm mộ huynh.”
 
Tạ Lang cười khúc khích, “Hahaha... Đệ...Đệ đùa vui thật, hàng tá mỹ nữ để lựa chọn, không phải ai cũng có phúc phận ấy đâu.”
 
“Tạ huynh, đệ sẽ đi cáo trạng với chị dâu!”
 
Y còn nhỏ, nói những lời này cũng chỉ khiến người khác cảm thấy dễ thương.
 
Tạ Lang nhướn mi cười một cái: “Phu nhân ta, tất nhiên sẽ tin tưởng ta.”
 
Ba người cưỡi ngựa đi qua, cuối cùng vẫn không nhận lấy tín vật của ai cả, đội người ngựa đi rồi, phía sau còn lưu lại một mảng hương thơm.
 
Trong góc của một tòa lâu, Tiền Nguyên Hằng u ám nói: “Lão Lý, Trẫm muốn biết chiếc khăn tay đầu tiên là do cô nương nhà ai thả xuống.”
 
Này chính là nhớ thương con trai hắn ư, hừ, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc là tiên nữ nhà ai hạ phàm.
 
Nói sao thì Chính Hiên nhà ta lớn lên rất đẹp trai, có cô nương coi trọng cũng là lẽ thường.
 
Tần Ninh đứng đầu đường cười không khép được miệng, con trai nàng được hoan nghênh như thế, người làm mẹ như nàng cũng cảm thấy vinh dự thay.
 

Quỳnh Lâm yến có thể coi là yến hội mà các tân khoa tiến sĩ có thể cách hoàng đế gần nhất, ở đây quan nhất phẩm nhị phẩm, vương hầu vương tướng đều phải nể bọn họ một phần.
 
Tiền Nguyên Hằng hôm nay đội chiếc mũ miện rủ xuống mười hai dây châu, dung mạo hắn bị che khuất sau tấm rèm châu nhìn không rõ, nhưng những đại quan quý nhân ở đây sớm đã nhìn thấy dung nhan bệ hạ, vừa nhìn thấy tân trạng nguyên liền rất tự nhiên mà nổi lên liên tưởng.
 
Đều họ Tiền, khuôn mặt cũng giống nhau như vậy.
 
Này còn không phải con riêng thì ta liền...coi như ta chưa nói gì.
 
Nhưng sao có thể không phải được, trên đời mà có chuyện trùng hợp đến như vậy, ta đây sẽ diễn trò đập đá trên ngực.
 
Hai người lễ bộ thượng thư và lại bộ thượng thư đã sớm biết hết mọi chuyện lại chỉ tủm tỉm cười mà không nói, con riêng? Đây chính là đích trưởng tử, là người kế tục chính thống, Lương Phi và Thẩm Phi tranh đấu với nhau suốt nửa đời, cuối cùng lại là may giá y cho người khác.
 
Tạ Lang ngồi kế, bảng nhãn ngồi đối diện, hắn thì thầm: “Sao ta lại cảm thấy bệ hạ, hình như hơi giống đệ nha.”
 
Chỉ bằng chiếc cằm đôi môi lộ ra kia, cơ hồ có thể thấy giống nhau như đúc, có điều bệ hạ lớn tuổi như vậy tại sao còn chưa có râu, thật kì quái.
 
Tiền Chính Hiên cạn lời, đè thấp giọng nói: “Này, đó là bệ hạ, không được nói bậy, dù là thật cũng không được.”
 
Lỡ bị người khác nghe thấy thì phiền phức to, có thể do Tiền Chính Hiên y lớn lên rất dễ nhìn, hoàng đế  bệ hạ nhất thời ghen ghét, liền cạo sạch râu đi.
 
Nghĩ như vậy, lại thấy rất hay ho.
 
Tiền Nguyên Hằng lẳng lặng ngồi quan sát bọn họ thì thào trò chuyện, trong mắt dần hiện lên ý cười, A Ninh thực biết dạy con.
 
Không biết A Ninh hiện giờ ra sao.
 
A Ninh của hắn là nữ tử tốt nhất tốt nhất thiên hạ, có lẽ dáng vẻ vẫn như xưa, hoặc có lẽ đã già đi một chút, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.
 
Hoặc có lẽ đã già đi nhiều, gương mặt trở nên hiền từ phúc hậu, lại vẫn dịu dàng dễ thân như trước.
 
Dù nàng trở nên thế nào, nàng vẫn là A Ninh mà hắn yêu thương.
 
Tiền Nguyên Hằng khẽ cười, nâng ly nói: “Năm nay là năm đầu tiên triều đình ta mở khóa thi, chư vị đều là nhân kiệt, có thể dốc lòng vì trẫm chính là phúc phận của trẫm.”
 
“Trạng nguyên, trẫm thấy ngươi có duyên, có thể thay trẫm kính chúng ái khanh một ly không?”


Bình luận

Truyện đang đọc