HOÀNG THƯỢNG LẠI GHEN TỊ


Ánh nhìn của Lan Cửu khiến Tô Mật căng thẳng hẳn lên, nuốt nuốt nước miếng, bánh bao nhỏ hiếm khi mới thông minh được một lần: “Hoàng thượng là lợi hại nhất, thần thiếp chưa bao giờ nghĩ như thế!” Lời nói chắc như đinh đóng cột cùng vẻ mặt chưa bao giờ kiên định hơn! Ánh mắt Lan Cửu dừng nơi mắt nàng.
 
Ồ, thỏ con học được cách phản kháng rồi?
 
“Ha”

 
Một tiếng cười khẽ, vậy mà hắn lại chịu ngồi dậy khỏi người Tô Mật rồi.
 
Thời khắc lúc Lan Cửu đứng dậy, Tô Mật liền lẩm bẩm bò dậy, cũng không dám xuống giường, cố nén suy nghĩ đi lấy xiêm y, ngoan ngoãn ngồi yên trên giường. Mà Lan Cửu? Hắn nằm xuống giường, nghiêng người, lấy tay chống đầu, mở nửa mắt, nhìn Tô Mật như trêu đùa.
 
Thời gian còn nhiều mà, không cần vội.
 
Nhìn thấy vẻ hứng thú trong mắt Lan Cửu, Tô Mật lại nuốt nuốt nước miếng, ngồi càng nghiêm chỉnh hơn.
 
Ồ, thỏ con biết phủ thêm lông nhím rồi?
 
Tâm tình Lan Cửu rất tốt, sự tăm tối mấy ngày trước đã sáng lại rồi!
 
Chuyển sang tư thế thoải mái hơn, khóe miệng khẽ nhếch, thanh âm trầm thấp mang theo cả mị hoặc lẫn nỉ non: “Nói nói xem, trẫm lợi hại bao nhiêu?”
 

Lan Cửu lợi hại bao nhiêu?
 
Vấn đề này trả lời thế nào đây!
 
Hơn nữa hắn cười như thế càng không thể không thể miêu tả!

 
Nhưng vấn đề này vẫn buộc phải trả lời, hơn nữa còn phải trả lời thật tốt! Lan Cửu con người này nhỏ nhen lắm, nếu không dỗ hắn vui lên, lát nữa mình chết càng khó coi! Nhưng, nhưng làm cách nào mà khen được chứ! Mặt Tô Mật lại nhăn thành hình mặt bánh bao. Sớm biết vậy mới nãy đã chẳng nói rồi, rõ ràng chạy không thoát QAQ
 
Tô Mật vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt trắng ửng hồng lên, ngón chân xấu hổ cũng cứng đơ cả lại. Lan Cửu ngưng mi nhìn Tô Mật đang cúi đầu, tóc dài che phủ gương mặt nàng, lại không lấn át được xương bả vai tinh tế, tầm mắt Lan Cửu đi xuống, màu mắt có chút tối đi.
 
Phong nhũ, eo mảnh, đùi ngọc.
 
Tà hỏa ở bụng dần dần lan tràn.
 
Vật nhỏ này, trời sinh khéo léo, cái gì nên có cũng không thiếu.
 
Khuôn mặt thì ngây thơ thuần khiết, thân hình lại vô cùng mê người!
 
Tô Mật không dám nhìn Lan Cửu, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng hắn đang dùng ánh mắt xâm lược, cắn nuốt mình. Cố nén ý nghĩ xúc động muốn chạy trốn, đầu óc phải chuyển động thật nhanh, khen hắn thế nào đây, khen hắn thế nào đây! Tô Mật vừa nhắm mắt, tên vô lại này không phải muốn bắt mình khen hắn lợi hại thế nào sao?
 
Cũng chung giường nhiều năm vậy rồi, có cái gì không dám nói chứ!
 
Mở miệng hít một hơi cho tinh thần thoải mái hơn, trong đầu đột nhiên hiện ra loạt hình ảnh, là hình ảnh mình cùng Lan Cửu hoan ái. Hắn mạnh mẽ vô cùng, mỗi lần tiến vào như là tận cùng của mình, hàng đêm triền miên cùng hắn, luôn phập phồng theo tiết tấu của hắn, luôn mơ hồ nhìn thấy khuôn mắt tuấn tú của hắn phủ một lớp mồ hôi, mồ hôi lại rơi giữa giường....
 
Tô Mật đột nhiên cứng cả người, lập tức bưng kín mặt.
 
Không còn mặt mũi gặp người ngoài nữa rồi!
 
Quần trong, quần trong lại ướt rồi!
 
Chẳng lẽ, mình đã biến thành một người, một nữ tử không có thể diện rồi sao!
 
Tô Mật đột nhiên che mặt, Lan Cửu ngồi dậy kéo tay nàng: “Làm sao vậy?” Kết quả lúc thấy mặt Tô Mật, cả trái tim cũng căng thẳng lên, mũi Tô Mật chảy máu.
 
Cửa phòng bị đạp ra, khí lực to lớn, Vân Noãn canh gác ở hành lang lập tức nhảy dựng lên, ngước mắt nhìn Lan Cửu xiêm y hơi loạn, thần sắc ngưng trọng: “Từ Quảng Bác đâu?!” Mỗi lần tức giận hoàng thượng sẽ gọi thẳng cả họ tên lão già đó, nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi. Vân Noãn lập tức quỳ xuống: “Từ thái y trời chưa sáng đã ra ngoài rồi, bây giờ thuộc hạ liền đi tìm y về?”
 
Chạy rồi!
 
Lan Cửu nghiến răng.
 
“Bây giờ tìm ngay một đại phu!”
 
Thanh âm của Lan Cửu quá gấp gáp, Vân Noãn không dám chậm trễ, thậm chí không dám phân phó cho người khác, tự mình khinh công lên xuống, ra ngoài tìm đại phu.
 
......
 
Vân Noãn cứng đơ khóe miệng nhìn Tô Mật đang cuộn mình thành bao, kéo chăn thật kín, một sợi tóc cũng không lộ ra. Được rồi, không nói nàng ấy, bị thuốc bổ làm cho chảy máu mũi cũng ngượng ngùng không để người khác biết! Thật sự lần này không phải là Từ thái y, thuốc bổ của lão ta đều là ôn bổ, nhưng ngược lại Vân Noãn hai ngày nay cái gì cũng cố nhét vào bụng Tô Mật, thân thể nàng yếu như vậy, thuốc bổ cùng thức ăn hợp lại, đúng là quá bổ rồi....
 
Vân Noãn nhìn con rùa nhỏ trước mắt, lại nghĩ tới bộ dáng lúc hoàng thượng im lặng rời đi. Hoàng thượng lo lắng như vậy, thậm chí đại phu chưa kịp đến đã bắt đầu điều ra ẩm thực các thứ, kết quả là do bổ quá liều…
 
Lắc đầu.
 
Bi ai thay Tô Mật vài phần.
 
Im lặng lui ra ngoài.
 
Rùa nhỏ Tô vẫn trốn trong chăn, mãi đến khi không thở nổi nữa mới trộm hé đầu, trong phòng không có một bóng người. Đừng nói Lan Cửu, cả Vân Noãn cũng không thấy đâu. Mím mím môi, ngây ngốc nhìn màn rèm, Tô Mật không nghĩ đến chuyện xấu hổ ban nãy, mà đang nghĩ về Lan Cửu.

 
Nghĩ lại mấy ngày ngắn ngủi này, dù ghét hắn, nhưng thân thể lại thành thực nhớ kỹ hắn.
 
Hắn rất dữ, tuy mỗi lần đều mệt đến ngất đi, nhưng thật sự không thể phủ nhận, mình cũng rất hưởng thụ…
 
Thừa nhận đi, Tô Mật, ngươi cũng muốn hắn.
 
“A!”
 
Tô Mật kêu một tiếng, lại tiếp tục chui vào trong chăn.
 
.....
 
Rùa nhỏ Tô lê bước, lại lê bước, cuối cùng vẫn là đứng trong bể nước nóng. Bể nước nóng vững chắc, hơi nước mờ mịt, khiến khuôn mặt tuấn mỹ của Lan Cửu nhiễm một tầng ôn nhu, hắn giương hai tay, nhắm mắt, bán tọa trên thềm bạch ngọc, như đang nhắm mắt dưỡng thần. Tô Mật đứng ở đối diện, ngây ngốc nhìn Lan Cửu đang nhắm mắt.
 
Hơi nước dần dần nhiễm vào y phục nàng.
 
Tô Mật mặc kệ, chỉ nhìn Lan Cửu, chỉ nhìn nam nhân ấy.
 
Đều nói, cửa cung sâu như biển, phồn hoa trong cung đều là máu và âm mưu, chính là, chính là mình ở trong cung bảy năm, chưa bao giờ phải chịu ấm ức nào, là bảy năm an ổn nhất, tùy tính nhất. Tính tình hắn, rất nóng cũng rất lạnh, tuy bình thường không để ý mình, nhưng cũng không làm cho người ngoài dám khinh mình nửa phần.
 
So với Bùi Trạch tiếu lí tàng đao cùng Lan Triệt thủ đoạn mềm mỏng.
 
Lan Cửu còn hơn bọn họ nhiều lắm.
 
Hắn đối với mình, đã rất rất tốt rồi…
 
Tô Mật đưa tay, chậm rãi cởi toàn bộ xiêm y, nhấc chân, ước vào bể nước.
 
Lúc mặt nước nhộn nhạo, Lan Cửu mới biết Tô Mật đến rồi, vẫn không mở mắt, không muốn để ý nàng ta! Uống thuốc bổ quá nhiều, đang hứng khởi tràn đầy thì gặp phải chuyện này. Bây giờ còn tâm tư gì mà chơi đùa nữa, không đánh nàng là may lắm rồi! Lan Cửu ngầm bực trong lòng, lại kinh ngạc cảm giác Tô Mật đang chủ đông ôm lấy cổ mình, còn chưa hoàn hồn, trên môi đã có cảm giác mềm mại.
 
Lan Cửu không tin được mở mắt, thấy Tô Mật gần trong gang tấc.
 
Tô Mật cong người, hôn lên môi Lan Cửu.
 
Trong mắt Lan Cửu hiện lên vẻ ngạc nhiên rõ ràng, Tô Mật có chút chua xót, bên nhau bảy năm, mình chưa bao giờ chủ động thân cận hắn. Tính hắn xấu xa, thậm chí thường vô duyên vô cớ đóng băng, nhưng chí ít có hắn mới làm mình hết giận, dù cho có chiến tranh lạnh, cũng không để người ngoài khi dễ mình.
 
Tô Mật áp chế nỗi sợ trong lòng, tự cổ vũ đủ dũng khí, cong mắt cười với Lan Cửu.
 
Một nụ cười nhẹ, một lần chủ động.
 
Lan Cửu đã đợi bảy năm!
 
Không đè nén nổi kích động nữa, xoay tay khóa Tô Mật vào trong ngực, nhiệt tình nhanh chóng bao phủ Tô Mật. Tô Mật nhắm mắt bất lực thừa nhận sự xâm lược của Lan Cửu, lúc tình đang nồng, lai nghe hắn nhẹ thở bên tai mình, nói: “Ta cam đoan, kiếp này, chúng ta sẽ có con.”
 
Có con?!
 
Tô Mật lập tức trợn mắt, nhưng ngay sau đó Lan Cửu tiến vào, đau nhức quấn quanh thể xác lẫn tinh thần, của hắn quá dọa người rồi, tên hỗn đản này, không thể chậm một chút sao! Tô Mật nước mắt tràn mi, trực tiếp cắn lên bả vai Lan Cửu.
 
Hỗn đản!
 
Theo tiếng vang gấp rút, nước nóng trong bể không ngừng động.
 

....
 
Lan Cửu ôm Tô Mật đã được bọc kín bước ra, đã gần trưa, Tô Mật đã nằm trong trạng thái hôn mê rồi. Lúc được Lan Cửu nhẹ nhàng đặt lên giường, đau đớn trên người vẫn không giảm bớt, tên hỗn đản này, đại hỗn đại, hắn, hắn muốn ăn mình luôn sao!
 
Cảm thấy cả người đều bị hắn làm cho vỡ ra! Cái nơi ngại ngùng đó cũng đã mất luôn cảm giác rồi!
 
Cảm nhận được Lan Cửu đang cẩn thận mang áo ngủ gấm cho mình, Tô Mật không ngủ được cũng không muốn để ý đến hắn, không muốn để ý đến người này nữa! Mắng mấy câu xong, đang muốn đi ngủ, trong đầu đột nhiên lóe lên ý nghĩ, nhớ lại câu nói lúc nãy Lan Cửu nói, lập tức mở mắt, nhìn chằm chằm Lan Cửu.
 
Thanh âm run rẩy rất nhẹ.
 
“Chàng nói, chàng nói chúng ta sẽ có con?”
 
Tô Mật rất thích trẻ con, nhưng lúc ở Bùi phủ bị lừa uống thuốc tuyệt tử, cả đời không có con ! Lần này mình không vào Bùi phủ, Lan Cửu nói sẽ có con, Tô Mật rất kích động, vui đến nỗi khóe mắt ửng đỏ, con, mình sẽ có con của mình....
 
Nhìn bộ dáng này của Tô Mật, Lan Cửu thực đau lòng, còn có cả tự trách, gặp được nàng sớm hơn thì tốt rồi.
 
Gật đầu.
 
“Chúng ta sẽ có con, nàng yên tâm.”
 
Nước mắt của Tô Mật lập tức rơi xuống, là mừng đến khóc, vừa khóc vừa cười. Lần này Lan Cửu không ghét bỏ nước mắt của Tô Mật nữa, chỉ im lặng lau nước mắt cho nàng. Tô Mật đột nhiên nghĩ đến một chuyện, chớp chớp hai mắt đẫm lệ, nhìn Lan Cửu thật lâu.
 
Kiếp trước mình bị người ta lừa uống thuốc mới không thể có con.
 
Nhưng Lan Cửu thì sao?
 
Từ lúc mình tiến cung Lan Cửu không đến tẩm điện của phi tần khác. Nhưng trước đây thì sao? Trong cung nhiều phi tử như vậy, chẳng nhẽ không thể sinh con. Lúc mình tiến cung Lan Cửu đã hơn hai mươi, vẫn không có con nối dõi!
 
Lẽ nào, hắn cũng có vấn đề?
 
Cho nên, hắn độc sủng mình, là vì hắn và mình đều không thể sinh con???
 
Lan Cửu lập tức siết chặt khăn trong tay.
 
Vật nhỏ này không biết mặt mình là trang giấy trắng, nghĩ gì đều viết cả lên mặt sao!
 
Nàng đang nghi ngờ trẫm, còn thương hại trẫm?!
 
Vứt khăn sang một bên, lại cởi hết đồ trên người Tô Mật. Nghiến răng: “Trẫm niệm tình nàng là lần đầu mới thủ hạ lưu tình, bây giờ xem ra không cần nữa, còn có thể nghĩ đông nghĩ tây cơ mà!”
 
Tô Mật: !!!
 
“Ối!”


Bình luận

Truyện đang đọc