HOÀNG TỬ LÀ NỮ NHI: TRIỆU HỒI SƯ NGHỊCH THIÊN

Sau một ngày mệt mỏi vào một buổi sáng. Ánh nắng ấm áp chiếu rọi muôn nơi làm tâm trạng con người vui vẻ.

Mặc Chi, Vương Nhất Hào và Vương Tú Lệ rời khỏi khách quán để đi đến học viện Bách Thường.

"Nè từ hôm qua tới giờ ta vẫn hưa biết Mặc Chi là kiếm sĩ hay pháp sư!", "Phải đó! Muội cũng rất tò mò." Vương Nhất Hào và Vương Tú Lệ mắt long lanh nhìn về phía Mặc Chi.

Mặc Chi suy nghĩ một hồi thì nói: "Song tu kiếm sĩ, pháp sư bỏa hệ."

"Quào!" Hai huynh muội Vương Nhất Hào trầm trồ.

Mặc Chỉ nêu ra hai nghề nghiệp nhất, có nguýen tố nào thì chỉ cần nói hỏa là đc không cần phô trương.

"Vậy, muốn học ở đó thì cần làm gì?", Mặc Chi lãng tránh nói qua một chuyện khác.

"Muốn thông qua thì phải vượt qua một cuộc khảo sát đối kháng!", "Nhưng mà đối với những kẻ đi cửa sau thì không cần như vậy. Họ chỉ cần danh ngạch thì có thể qua được rồi." Hai huynh muội Vương Nhất Hào từ từ giải thích cho Mặc Chi.

Đi một quãng đường thì họ cũng tới được học viện bách thường.

Huyền Ly nhìn thấy cổng học viện liền nói: "Đúng với cái tên, cái gì cũng tầm thường.", "Ha ha, phải!" Mặc Chi cũng chỉ biết gượng cười.

"Vào thôi Mặc Chi!"

Vương Tú Lệ khoác vai Mặc Chi đi vào. "Này, muội để ca ca của muội cô độc như vậy à!" Vương Nhất Hào buồn bực đi theo sau hai cô gái.

Vừa đi vào thì đập vào mắt ba người là một khuôn viên vô cùng rộng lớn. Người tới đây cũng khá là nhiều, đa số đều là kiếm sĩ, pháp sư cấp cửu tinh, một vài người cấp tôn giả.

"Toàn là bọn quý tộc!" Vương Nhất Hào nói nhỏ.

Vương Tú Lệ kéo hai người vào đám đông để giành vị trí thuận lợi.

"Ta chắc thi cả hai. Kiếm sĩ trước rồi pháp sư sau.", "Vậy ta đi lấy số báo danh rồi sẵn lấy cho muội." Vương Tú Lệ chen vào đám đông lấy số báo danh.

Bên này Mặc Chi cùng với Vương Nhất Hào cũng vậy. Len lõi trong đám người chậc chội.

Một khắc sau Vương Tú Lệ thoát khỏi đám đông trên tay cầm hai tờ giấy.

"Muội lấy được rồi nè!", "Ta và Mặc Chi cũng lấy được." Vương Nhất Hào thở hồng hộc muốn ngất xỉu.

"Tỷ lấy cho muội số bao nhiêu vậy?", Mặc Chi không muốn bị trùng vì hai bên sẽ đấu cùng một lúc.

"Không sao! Ta lấy cho muội một con số là bốn trăm năm mươi số cuối bảng luôn nga của ta thì một trăm chín mươi sáu!", "Phù..."

Mặc Chi thở một hơi nhẹ nhỏm, chừng nào bắt đầu khảo sát khi chưa tới số của nàng thì nàng tranh thủ đi tu luyện một lát.

"Ta nghĩ sẽ nhanh thôi! Ai cũng lấy số cho mình hết rồi!", "Ừ."

Ba ngươi theo đoàn người đi tới kháng đài. Một bên cho kiếm sĩ, một bên cho pháp sư. "Nhất Hào, huynh số bao nhiêu vậy? Nãy giờ mặt cứ như đưa đám!"

Vương Tú Lệ liếc nhìn tờ giấy trên tay Vương Nhất Hào cười ha hả.

"Số ba hả!", "Vậy mới nói, đúng là nhọ thật!" Vương Nhất Hào tiến gần tới bên kháng đài chuẩn bị.

"Mặc Chi, còn muội?", "Số mười, con số may mắn của ta đó!" Mặc Chi dơ tờ giấy cho Vương Tú Lệ xem.

"Vậy ta coi hai người đấu rồi hẳn qua bên kia cũng không muộn nga!", "Ừ!"

Hai thí sinh đầu khảo hạch đã xong. Tiếp theo là Vương Nhất Hào và một gã thanh niên mập mạp cầm chùy.

"Mời số ba và bốn lên sàn!" Giọng của một lão giả công bố bắt đầu trận đấu.

"Không được sử dụng ám khí, không được giết người!", "Đã rõ!"

Vừa dứt câu trận đấu liền bắt đầu.

Gã thanh niên to con cầm chùy lao tới Vương Nhất Hào.

Hắn dùng chùy giáng một đòn thật mạnh nhưng đã bị Vương Nhất Hào tránh được.

Vương Nhất Hào vung quyền đấm thẳng vào bụng hắn nhưng không có tác dụng và bị phản đòn.

"Chậm thật!", Mặc Chi thầm nói một câu.

Vương Tú Lệ thì luôn hô hào cổ vũ cho Vương Nhất Hào vô cùng sôi nổi.

Sau một hồi giao chiến, tên mập bị Vương Nhất Hào đánh cho ngã xuống sàn bất tỉnh. Trọng tài hô và dơ cánh Tay Vương Nhất Hào là người chiến thắng. Chung cuộc cả hai đều vượt qua khảo sát này.

Tiếp hai trận khác và cuối cùng Mặc Chi cũng bước lên sàn.

"Mời thí sinh số chín và mười lên sàn."

Đối đầu với Mặc Chi là một thanh niên thực lực Tôn Giả sơ kì. Tuy vậy hắn vô cùng bĩnh tĩnh và không hề kiêu căng một chút nào. Hắn có thể cảm nhận được rằng đối thủ của hắn là một kẻ không dễ dàng đối phó.

"Không được sử dụng ám khí, không giết người."

"Rõ!" Tên thanh niên nghiêm túc hô to, Mặc Chi bên này thì hơi lạc trôi ngáp một cái rồi mới hô "Rõ."

Nghe tiếng đáp lại thiếu sự tôn trọng làm cho lão giả hơi tức giận muốn xem Mặc Chi làm nên trò trống gì nên hồn.

Bình luận

Truyện đang đọc