HOÀNG TỬ LÀ NỮ NHI: TRIỆU HỒI SƯ NGHỊCH THIÊN

Mặc Chi thấy thiếu niên kia vẫn đứng yên bất động không nhúc nhích liền chán nản ngồi xuống đất.

Mọi người dưới kháng đài xì xầm.

"Mặt nạ quỷ này sợ tới mức không dám đứng dậy a!", "Ta nghĩ là tên kia không dám làm gì mặt nạ quỷ này thì có!" Hai người tranh cãi ồn ào.

"Vậy hai ngươi muốn cá không? Ta cá mặt nạ quỷ sẽ thắng!" Vương Tú Lệ thấy hai tên này đang tranh chấp thì đi tới. "Ta theo ngươi!"

"Theo ta thấy tên thiếu niên kia chắc chắn sẽ thắng!", "Chờ xem!" Thấy vẻ mặt của Vương Tú Lệ không nói chỉ cười thì tên kia đã biết mình sai lầm.

Tên thiếu niên trên kháng đài không chịu được liền lao tới ra đòn.

Hắn chỉa kiếm hướng về Mặc Chi ra đòn mạnh nhất của mình nhưng mũi kiếm của hắn đã bị chặn lại bởi hai ngón tay thon gầy của Mặc Chi. Ai nấy cũng đều ngỡ ngàng kể cả lão giả chấm thi ngay chỗ kháng đài cũng vậy.

Trên một ngọn tháp to lớn. Bốn lão giả ngồi xung quanh một nước có hình ảnh của trận đấu đang diễn ra.

"Chặn kiếm chỉ bằng hai ngón tay!", "Không thể tin được!" Một người mặc áo bào xanh và một người mặc áo bào vàng trầm trồ.

Lão giả mặc áo bào trắng vuốt râu suy đoán hỏi mọi người còn lại. "Các đệ nghĩ đây là cấp bậc gì?", "Tôn giả đỉnh phong!", Một lão giả mặc áo bào đen nói.

"Đồ đệ như thế này đệ phải có!" Hai lão giả mặc áo bào đen và xanh đều bắt đầu tranh giành. "Không biết ngũ đệ đi ngao du tứ phương của chúng ta nghĩ thế nào!"

"Đây là kiếm sĩ đấy! Một đồ đệ yêu nghiệt như vậy không thể để vuột mất được!", "Chờ xem ai giành được!" Hai lão giả áo bào màu đen và xanh hờn dỗi cạnh tranh với nhau.

Mặc Chi đứng dậy, điều làm mọi người ngạc nhiên là nàng đang chỉnh lại tư thế tấn công cho thiếu niên này.

Thiếu niên cũng cảm thấy ngạc nhiên. Đối thủ với nhau mà ngang nhiên dám chỉnh lại tư thế cho địch và để địch tấn công chính mình.

Thiếu niên ra đòn tiến thẳng tới Mặc Chi một lần nữa nhưng lần này nàng đã đứng ngay sau lưng tay kề ngay cổ làm thiếu niên bỏ cuộc.

"Các hạ đúng là cao tay, có thể cho tại hạ biệt quí danh?", "Vậy là đủ rồi, quý danh thì ngươi sau này cũng sẽ biết thôi!", Mặc Chi tay gác sau gáy đi xuống kháng đài. Đoám đông lúc này thì tỏ vẻ hâm mộ vô cùng. Nàng chỉ kết thúc trận đấu như thế trong một nốt nhạc.

Kết thúc trận đấu Mặc Chi đương nhiên là người chiến thắng. Cả hai đều vượt qua khảo sát và năng lực của Mặc Chi cụ thể ra sao thì vẫn chưa có ai có thể xác định được.

"Lúc nãy hắn ta di chuyển làm ta không nhìn theo kịp." Người cá cược thắng vụ này nói nhỏ với Vương Tú Lệ.

"Đẹp trai thật đấy!", mấy cô nương thì lúc này kêu gào Mặc Chi trước một thân ảnh vô yêu tiêu sái.

Mặc Chi vỗ vạ Vương Nhất Hào nói nhỏ. "Huynh nói với tỷ ấy ta bận đi ăn một lát nên chắc là không thể xem tỷ ấy đấu. "Ừ, Mặc Chi muội cứ đi!"

Mặc Chi rời khỏi đám đông lặng lẽ đi vào không gian Long mệnh.

Huyền Ly hơi ngạc nhiên, "Sắp đột phá!", "Chắc vậy!" Mặc Chi đi tới ngồi trên giường lông mao.

Tay kết ấn tập trung tinh thần lực. Sáu loại màu sắc tạo thành một vòng tròn ma pháp. Mặc Chi tập trung cao độ, sáu loại màu sắc quay vòng rồi nhập lại với nhau thành một ngọn lửa lục sắc rồi nó từ từ tiến vào người Mặc Chi.

Ám nguyên tố lúc này cũng đang giao động bên mắt trái. Mặc Chi hấp thụ ngọn lửa lục sắc. Một lát sau, một loại sức mạnh làm rung chuyển bên ngoài một hồi ngắn.

"Ta biết nha đầu ngươi sẽ không làm ta thất vọng." Huyền Ly ngồi nhấp ly trà một cách điềm đạm.

"Tất nhiên rồi lão yêu quái, nhưng mà ta không ngờ, chỉ mới cho mấy ngày mà ta đã thăng tới Tôn Binh trung kì nhanh như vậy." Mặc Chi cảm nhận năng lượng của nàng lúc này vô cùng mạnh mẽ như muốn bẻ cong vạn vật.

Mặc Chi rời khỏi không gian Long mệnh thì đã gần tới lượt đấu của mình.

"Mặc Chi, Tỷ qua được rồi!", Vương Tú Lệ chạy tới ôm chầm lấy Mặc chi cười vui mừng rạng rỡ.

Bình luận

Truyện đang đọc