HỌC THẦN LÀ XÚ BÁT QUÁI

Mẹ Lý ngồi ở trước mặt Lý Húc Dương lải nhải đắp nặn hình tượng Ôn Yến tâm cơ thâm trầm, không dễ đối phó. Lý Húc Dương không giữ vững liền nói thẳng ra phát sóng trưc tiếp, một câu như vậy nhưng trấn kinh rất nhiều người, tại hiểu biết cái gọi là phát sóng trực tiếp là chuyện gì đang diễn ra. Lý Húc Dương ốm đau trên giường thiếu chút nữa bị Lý phụ đánh cho tàn phế, cuối cùng suốt đêm đưa đến ông nội Lý bên kia, dù sao suốt cấp ba này cũng không cần trở lại.

Tiểu cô nương người ta không phải người à, bị chúng mày trêu đùa như vậy, nếu là tâm lý hơi chút không vững, hiện tại đã đi tìm chết, người ta cũng là cha sinh mẹ dưỡng, xứng đáng bị tụi bây chơi như vậy? Thằng nhãi ranh này không đánh không được, không giáo dục không được, hiện tại còn đối với cô nương người ta trơ trẽn đem mặt dán lên. Thật là vô sỉ không biết xấu hổ, Lý gia của họ khi nào xuất hiện đồ vật quỷ quái như vậy? Dù sao nếu không thay đổi, thì cả đời bồi ông nội ở vùng ngoại thành!

Tình yêu, mày biết tình yêu chó má gì! Trước cho nó học được tôn trọng!

Cho nên Ôn Yến đang nhìn thấy cha Lý ngồi ở trước mặt mình xin lỗi, nhất thời lại có chút sửng sốt

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nam nhân trước mặt, lại nhìn lễ vật tinh mỹ ông mang đến, cuối cùng mỉm cười, "Không có việc gì, chú, không sao, con đã hết tức giận, bọn họ cũng chỉ là chơi trò đùa dai cho vui. Con tuy rằng bị chút ảnh hưởng, nhưng hiện tại đã tự mình điều chỉnh lại, lời xin lỗi con tiếp nhận rồi, lễ vật này vẫn là mang về đi, con một hồi phải đi thư viện, liền không cùng chú ngồi ở chỗ này, tạm biệt chú."


Nói xong, cô liền đi ra ngoài, nhưng thật ra cha Lý đứng ở phía sau híp mắt đánh giá bóng dáng cô, "Tiểu cô nương nhà họ Ôn này thật sự là không tồi, giống như cha mẹ cô năm đó, đều tài giỏi hơn người, tiểu tử thúi vẫn là có chút ánh mắt, chậc chậc."

Uớc chừng lại qua thêm một tuần, Lục Thiên Hàng cũng tới nông nỗi không thể không rời đi, quân đội bên kia thúc giục rất gấp.

"Anh, anh trên đường cẩn thận, tới bên kia có thời gian thì phải gọi điện thoại cho em biết không?"

"Được, anh của em cũng không phải con nít."

Nhìn đáy mắt Lục Thiên Hàng nôn nóng, Lục Thiên Mạch cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng lúc hắn chuẩn bị mở miệng an ủi, Lục Thiên Hàng bỗng nhiên giống như gió từ bên người hắn quét đi qua.

Ôn Yến đứng ở trong một góc, nhìn vẻ mặt kinh hỉ của Lục Thiên Hàng đứng ở trước mặt cô, có chút vô ngữ, không nghĩ tới đều ở chỗ này, ngay cả mặt cũng chưa lộ, người này rốt cuộc là như thế nào phát hiện?

Còn chưa nghĩ xong, cả người đã bị Lục Thiên Hàng đột nhiên ôm vào trong ngực, "Cậu tới, tôi rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ."


"Cậu có thể cho tôi một chút thời gian hay không? Một chút được rồi. Hiện tại tôi còn quá mức ấu trĩ, tôi sẽ dùng thời gian ngắn nhất làm bản thân thành thục lên, làm bản thân trở nên không do dự, trở nên quyết đoán, có thể dựa vào, nếu có thể, đến lúc đó cậu còn có thể lại cho tôi một cơ hội nữa hay không, một lần được rồi."

Bởi vì bị đối phương ôm thật chặt, lỗ tai kề sát lồng ngực đối phương, nghe thanh âm hắn giống như là từ ngực vọng ra.

Thấy cô không có trả lời, Lục Thiên Hàng mỉm cười chua xót, nhưng ngay sau đó sắc mặt chấn định, mặc kệ đối phương đáp ứng không đáp ứng cũng được.

Hắn thích thiếu nữ trước mặt này, đặc biệt thích, giống như là nghiện độc dược, một chốc một lát căn bản là cai không xong, mặc kệ đối phương nghĩ như thế nào cũng được, hắn chỉ cần kiên định ý nghĩ của chính mình thì được rồi.

Ngay sau đó Lục Thiên Hàng chậm rãi buông lỏng tay ra, nghiêm túc mà nhìn Ôn Yến một cái, bỗng nhiên liền cười, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng ôn hòa như ánh mặt trời trước đó, tươi cười mang theo tràn đầy tự tin cùng nghiêm túc.


"Bảo trọng."

"Cậu cũng vậy" Lúc này mới có câu nói đầu tiên của cô.

Lục Thiên Hàng đi rồi, lời muốn nói cũng chẳng thể nói nữa...

"Về nhà thôi" Ôn Vĩ Kỳ nắm tay cô, ngoan ngoãn đứng một bên chờ đợi. Sau việc kia, tên nhóc con này dường như nghe lời hơn, hận không thể đội cô lên đầu.


Bình luận

Truyện đang đọc