HÔM NAY CHÚNG TA MẤT NƯỚC RỒI SAO? KHÔNG CÓ

Edit: Alice.T

Nhìn Vương Gia sững sờ, Tiểu Tướng Quân nâng tay cầm nửa đóa hoa đến gần môi của Vương Gia, tay kia kéo Vương Gia đến gần mình, hơi cúi đầu hôn lên.

Cánh hoa chắn giữa đôi môi, nên nụ hôn này cũng nhiễm mùi hoa nồng đậm, đẹp hơn cả bất kỳ loại hoa nào mà bọn họ trồng.

Vương Gia không dám nhúc nhích, dứt khoát nhắm hai mắt lại, Tiểu Tướng Quân cũng không biết bước tiếp theo phải làm cái gì, cứ lấy môi đè lên cánh hoa như vậy một lúc lâu.

Thằng nhóc sai vặt vội đến đưa trà cho Tiểu Tướng Quân, vừa khéo thấy được cảnh này, sợ đến mức làm rớt khay trà trong tay.

Tiểu Tướng Quân buông Vương Gia ra, theo tiếng động nhìn qua, thấy thằng nhóc sai vặt run lẩy bẩy và mảnh vỡ dưới đất, thở dài nói, quét dọn sạch sẽ, đưa một bình trà mới tới đây.

Sau đó kéo Vương Gia vào trong đình nghỉ mát ngồi.

Chỉ chốc lát, nhóc sai vặt lại đưa trà mới tới.

Tiểu Tướng Quân vẫy vẫy tay nói, lui xuống đi, hôm nay không gặp khách, cũng không cho phép ai làm phiền.

Tại sao phải lấy hoa này chắn giữa vậy? Vương Gia hỏi.

Tiểu Tướng Quân nhìn hoa hai nửa trên bàn, lại nhìn môi của Vương Gia, nói, ngươi vừa nãy vẫn chưa đồng ý, dùng hoa thay ta hôn ngươi, ngươi nhất định sẽ không tức giận.

Ngón tay Vương Gia vuốt vuốt cánh hoa, lại hỏi, hoa là tặng cho ta, vậy tại sao hồi trước ta xin ngươi không chịu cho?

Hoa không nở, sao ta có thể đi nói như vậy với người trong lòng? Tiểu Tướng Quân nói, người trong lòng ta, hai nhìn bộ dáng đẹp nhất của cây hoa này.

Mặt của Vương Gia lại dần dần đỏ lên, nhưng mà trước đó ngươi còn cãi nhau với ta.

Tiểu Tướng Quân nở nụ cười, đó đều là ngươi đơn phương tức giận, vả lại đâu có lần nào ta không mang hoa đến cửa xin lỗi đâu?

Giải thích rõ ràng thì có ích gì, lúc đó ta căn bản không phải muốn những cây hoa đó, Vương Gia nói.

Vậy ngươi có nhìn đáy chậu hoa chưa? Tiểu Tướng Quân hỏi.

Đáy chậu hoa? Đáy chậu hoa thế nào? Vương Gia có chút không hiểu ra sao.

Tiểu Tướng Quân nắm lấy bàn tay của Vương Gia, mười ngón tay đan xen, hoa ta tặng cho ngươi, mỗi một chậu ta đều dùng kiếm khắc câu ta thích ngươi trên đó, ta đã thổ lộ với ngươi từ lâu, chỉ là ngươi không thấy mà thôi.

Vương Gia không thể tin nổi nói, ngươi khắc dưới đáy chậu? Ai sẽ vô vị đến mức lật lại cái chậu hoa để xem hả.

Chính là bởi vì biết ngươi sẽ không lật lại xem nên mới khắc ở dưới đó, Tiểu Tướng Quân nói, ngộ nhỡ ngươi không thích ta……

Ai không thích ngươi! Vương Gia ngắt lời nói, không thích ngươi, vậy ta lúc nào cũng tới tìm ngươi xin chậu hoa để làm cái gì.

Ngươi là người ta thích nhất, Vương Gia nhỏ giọng thì thầm nói.

Ta biết, Tiểu Tướng Quân vẫn nghe thấy được, cho nên ta mới càng phải chờ hoa nở rồi mới tặng cho ngươi, sao ta có thể để ngươi vui vẻ vô ích chứ?

Tại sao người hành quân đánh giặc lại còn có thể nói lời tâm tình hơn cả người xem nhiều thoại bản như hắn vậy?

Vương Gia bái phục chịu thua, cực kỳ không có hình tượng ngã lên người Tiểu Tướng Quân, hoa ta đã lấy được, ta mệt quá, buồn ngủ, không cho phép ngươi nhúc nhích.

Tiểu Tướng Quân lúc này mới nhớ ra mình còn chưa hỏi Vương Gia đến đây làm cái gì.

Ta chuẩn bị tới tìm ngươi tính sổ, Vương Gia ngáp một cái nói, kêu ta dậy lên triều, kết quả chuyện gì cũng không có.

Tiểu Tướng Quân nói, hết cách rồi, ai bảo Hoàng Đế lại chạy trốn nữa chứ?

Vương Gia bỗng dưng mở mắt ra, nói tới cái này ta liền thấy tức, không thì chúng ta cũng chạy đi?

Nói xong liền đứng lên kéo Tiểu Tướng Quân đi ra ngoài, còn không quên cầm theo đóa hoa hai nửa kia.

Chậm đã, chúng ta thu dọn chút đồ rồi đi.

Sáng sớm hôm sau, các đại thần nhận được tin Vương Gia và Tiểu Tướng Quân cũng bỏ trốn rồi.

____________________

Alice.T: Đọc mà đổ mồ hôi dùm các đại thần!

Bình luận

Truyện đang đọc