HÔM NAY MÈO CON CŨNG CỨU VỚT VAI ÁC



Đường Hi và Diệp Kỳ An nhỏ giọng nói mấy câu thì phát hiện hình như trong phòng học càng có thêm nhiều người đang lén lút nhìn bọn họ.

Cậu đỏ mặt không dám nói nữa, tưởng do mình nói chuyện lớn quá nên bị người khác nghe được.

Nói chuyện riêng trong giờ học là hành vi không tốt.

Gương mặt Đường Hi hồng hồng, cậu quyết định tập trung nâng cao tinh thần nhìn lên bảng đen.

Trên bảng đen, thầy Hoàng đang say sưa cầm phấn giảng giải một đoạn văn cổ.

Ông không phải giáo viên trẻ nên không thích sử dụng máy trình chiếu, bình thường trong lúc dạy thì không thích sử dụng thiết bị máy móc.

Ông thích chính mình một tay cầm sách một tay cầm phấn viết những chú thích quan trọng lên bảng.

Bảng đen lúc đầu còn sạch sẽ nhưng bây giờ đã lấp đầy chữ viết.

Tuy rằng Đường Hi đã tự học kiến thức của nhân loại từ tiểu học đến cấp ba, nhưng nơi này không phải địa cầu, chữ viết tuy nhìn giống nhau nhưng thật ra vẫn có một chút khác biệt, cậu nghe đến đầu óc mơ hồ.

Diệp Kỳ An ngẩng đầu khỏi sách, nhìn thấy cậu mở to mắt mơ màng, gương mặt ửng đỏ còn chưa tan hết, thoạt nhìn rất dễ thương.

Nhịn không được vân vê ngón tay mình, Diệp Kỳ An không nói gì, cúi đầu ghi chép.

Mặc dù việc học sinh ghi chép là chuyện bình thường, nhưng đây là lần đầu tiên Diệp Kỳ An nghiêm túc chép bài ngữ văn như vậy.

Từ nhỏ, do trí tuệ quá mức ưu tú nên việc dịch văn cổ đối với cậu ta dễ như trở bàn tay, đừng nói là ghi chép, ngay cả làm bài tập cũng rất đơn giản.

Bản thân cậu ta cũng thường hay tham gia các cuộc thi toán học, tiến độ học tập luôn theo sát giáo viên, đối với học sinh ưu tú như thế này thì thầy cô thường mắt nhắm mắt mở cho qua.


Nếu có người có ý kiến thì chỉ cần lên thay thế vị trí hạng nhất của cậu ta, nhưng đáng tiếc là không có ai làm được nên bọn họ đều tâm phục khẩu phục.

Thật ra Diệp Kỳ An không cần thiết phải chép bài nhưng do cậu ta mải nhìn Đường Hi nên tay vô thức chép xuống.

Sau một tiết học, Đường Hi cái hiểu cái không, cậu ôm đầu uể oải, không chút cao hứng.

Nếu cứ nghe không hiểu mãi thì không được, là học sinh, cậu có thể làm bài kiểm tra bất cứ lúc nào, không thể nộp giấy trắng được.

Cậu muốn nhờ hệ thống giúp cậu nghe hiểu nhưng 1551 tỏ vẻ không có gì là miễn phí cả.

Còn chưa kiếm được điểm tích phân đã nợ ngập đầu, Đường Hi đành phải từ bỏ ý định này.

Lúc này, Diệp Kỳ An đột nhiên đẩy cuốn tập sang cho cậu.

"Cậu có thể mượn của tôi để xem lại."
"Thật sao?" Trong nháy mắt Đường Hi đã tràn đầy năng lượng, cậu nhận lấy cuốn tập kia, nhìn từng hàng chữ ngay ngắn chỉnh tề, vẻ mặt đầy cảm động.

Diệp Kỳ An mỉm cười: "Thật chứ.

Nếu cậu xem không hiểu thì có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào cũng được.

Tôi còn có tập của những môn khác, cậu có muốn xem không?"
Vừa nói xong Diệp Kỳ An cũng tự mình kinh ngạc, tuy rằng bình thường cũng sẽ có rất nhiều người chủ động tìm vấn đề đến để hỏi cậu ta, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta chủ động chỉ người khác.

Thậm chí có lúc cậu ta còn uyển chuyển từ chối để bọn họ đi hỏi giáo viên, nhưng hiện tại lại cảm thấy dù bạn cùng bàn này có hỏi bao nhiêu lần thì cậu ta cũng sẽ không thấy phiền.

Đường Hi gật đầu như gà mổ thóc, vui vẻ đến mức hai mắt tỏa sáng.

Nhìn thấy cậu như vậy, Diệp Kỳ An đột nhiên không nói nữa, cảm thấy cậu giống như động vật nhỏ đang làm nũng, có chút không biết làm sao.

Đường Hi không chú ý đến điểm khác thường của Diệp Kỳ An, ở trong đầu điên cuồng ca ngợi với 1551.

【Cậu nhìn đi 1551, cậu ta không hổ là đứa con vận mệnh, đối xử với mọi người thật tốt!】
1551 đáp cho có lệ:【Ừ ừ biết rồi.】
Đường Hi phát hiện hệ thống không tập trung, cậu hỏi:【Cậu đang làm gì à?】
Lúc vai ác không có ở đây, 1551 phá lệ làm việc chậm chạp, thậm chí còn lơ là.

Bị Đường Hi bắt quả tang, hệ thống cũng không hề chột dạ, đúng lý hợp tình trả lời:【Tôi đang đọc sách.】
【Sách gì vậy?】Mèo con tò mò.

【《Làm thế nào để nhân đôi điểm tích phân trên tay?》và《Mẹo nhỏ làm giàu của các hệ thống thành công》】1551 vui vẻ trả lời.

【À.】Mèo nhỏ lạnh lùng đáp lại.

Đột nhiên có nhiều bạn học vây quanh bàn của Đường Hi nên cậu không thể nói chuyện tiếp với hệ thống được.

Sau tiết hai là thời gian giải lao, học sinh lớp mười và mười một phải xuống sân chạy bộ nhưng lớp mười hai thì không cần, vậy nên bọn họ xúm lại buôn chuyện.

Mồm năm miệng mười liến thoắng đặt câu hỏi.

Bình thường nếu có học sinh mới chuyển đến thì bọn họ cũng không tò mò như vậy, nhưng học sinh mới đến lần này thực sự quá đáng yêu, thoạt nhìn vừa mềm lại vừa dễ bắt nạt, hơn nữa có không ít người đã xem bài đăng của Trần Vũ nên tranh thủ đến góp vui.

Tuy rằng bọn họ quá mức nhiệt tình khiến Đường Hi hơi choáng ngợp, nhưng cậu có thể cảm nhận được thiện ý của các bạn học nên cố gắng trả lời.


Nếu gặp câu hỏi không trả lời được, cậu đều dùng ánh mắt vô tội nhìn đối phương, làm bọn họ không nhớ mình đã hỏi cái gì.

Lúc còn bé cậu đã học được chiêu này, khi gặp được người tốt, cậu sẽ mở to hai mắt, bày ra dáng vẻ đáng yêu.

Đối phương căn bản sẽ bị choáng váng, mang cậu đến cửa hàng tiện lợi để mua thịt khô, hoàn toàn không nhớ mình bị muộn học hay muộn làm.

Diệp Kỳ An nhìn bạn cùng bàn bị vây quanh, trong lòng có chút khó chịu, cậu ta nhẹ nhàng gõ gõ bàn thu hút sự chú ý của mọi người, ôn hoà nói: "Còn năm phút nữa đến tiết học rồi, môn tiếp theo là tiếng Anh, mọi người đã làm bài xong hết chưa?"
Giáo viên tiếng Anh là một người rất nghiêm khắc, mỗi lần lên lớp sẽ bắt học sinh trả lời một nội dung của bài học mới, trả lời không được thì phải đứng hết một tiết, đây là ác mộng của lớp 12-7.

Nghe giáo thảo nói xong, hầu hết mọi người đều gấp đến mức nhảy dựng lên, miệng liên tục hỏi mượn bài tập, cứ như vậy mà giải tán.

Còn một bộ phận nhỏ học sinh không sợ tiếng Anh cũng nể mặt giáo thảo, lịch sự rời đi.

Chỉ có cán sự thể dục là chưa đi, lúng túng nói với Đường Hi: "Tôi tên là Trần Duệ Lực, nếu cậu muốn đi dạo làm quen với trường thì có thể đến tìm tôi, tôi sẽ dẫn cậu đi." Gương mặt ngăm đen ngại đến mức ửng hồng.

Đường Hi gật đầu, cậu vẫn còn nhớ đây là chàng trai nhiệt tình đưa cậu đến văn phòng.

Sau khi được cậu đồng ý, Trần Duệ Lực hài lòng đi về chỗ ngồi của mình.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, lúc này Đường Hi mới quay sang xin lỗi Diệp Kỳ An: "Thật xin lỗi cậu, có phải bọn họ đến tìm tôi như vậy đã làm phiền cậu không? Chắc là họ tò mò về học sinh mới thôi, lần sau chắc sẽ không như vậy nữa đâu."
Đồng thời cậu cũng nghĩ, nếu hết tiết mà vẫn có nhiều người tìm cậu thì cậu sẽ đi ra chỗ khác, tuyệt đối không làm phiền Diệp Kỳ An nữa.

Trực giác của động vật nhỏ luôn nhạy bén, lúc nãy cậu cảm nhận được tâm tình của Diệp Kỳ An không tốt lắm.

Trên mặt Diệp Kỳ An vẫn mang theo ý cười: "Cậu đừng lo lắng, tôi không khó chịu đâu." Cậu ta dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng bạn học Trần là cán sự thể dục, bình thường cũng tương đối bận rộn, nếu cậu muốn đi dạo thì có thể đến tìm tôi."
Đường Hi chưa từng đi học nên không biết cán sự thể dục có thật sự bận rộn hay không, nhưng đứa con vận mệnh đã nói vậy thì chắc là không sai đâu.

Bạn học Diệp quả thật là người tốt, nếu không cậu đã ngu ngốc đi làm phiền cán sự thể dục.

Đây chắc gọi là phép lịch sự của nhân loại đi? Nhân loại thật khó hiểu, cũng may là cậu chưa đi làm phiền người ta, nếu không cậu đã biến thành một con mèo ngốc không phân biệt được người ta có khách sáo hay không.

Mèo con thở dài.jpg
Nhìn Đường Hi ngoan ngoãn gật đầu, Diệp Kỳ An không nhịn được vươn tay chạm vào mái tóc mềm mại của cậu.

Tóc Đường Hi đen nhánh, hơi xoăn, vừa mềm mại lại vừa bồng bềnh, lúc sờ vào rất thoải mái.

Nhưng dù cho bạn cùng bàn nhìn ngoan ngoãn dễ thương như vậy nhưng đó cũng không thể là lý do khiến cho Diệp Kỳ An có thể sờ đầu cậu vào ngày đầu tiên quen biết được, cậu ta như bị điện giật, nhanh chóng rút tay về: "Xin lỗi cậu."
Tuy rằng cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng Đường Hi vẫn rất hào phóng tỏ vẻ không sao.

Đây là người tốt đã cho cậu mượn tập, sờ một xíu cũng sẽ không rụng lông.

1551 đang tập trung đọc sách trong không gian hệ thống, căn bản không phát hiện được bầu không khí kỳ lạ giữa nhân vật chính và ký chủ.

Hai tiết kế tiếp đều bình thường không có việc gì xảy ra, ngoại trừ Diệp Kỳ An sẽ đưa tập ghi chép cho bạn cùng bàn có chút mơ hồ này.

Đường Hi vui vẻ nhận lấy, nhưng cậu vẫn có một chút lo lắng.

Mỗi lần cậu nói cảm ơn với Diệp Kỳ An, hai bạn nữ phía trước sẽ giả vờ vô tình nhìn qua.

Ánh mắt của hai người bọn họ rất kỳ lạ, dường như không giấu được sự phấn khích.

Mèo con nghi hoặc.jpg.

Trực giác nhạy bén của mèo con cảm thấy hai người họ có thiện ý, tuy rằng không hiểu được nhưng cậu cũng không suy nghĩ quá nhiều.


Sau khi tan học, cậu ôm sách mới nhận trở về nhà.

Nhìn bốn phía xung quanh, cậu phát hiện các bạn học đều sẽ để sách lại trên bàn rồi bỏ của chạy lấy người, cậu mới ngơ ngác để sách xuống.

Ở trường học này, buổi trưa có rất ít người về nhà, đa số đều ở lại trường ăn cơm và nghỉ trưa.

Diệp Kỳ An vừa định hỏi cậu có muốn đi nhà ăn không thì thấy bạn cùng bàn vội vàng chạy ra ngoài, cậu ta còn chưa kịp kêu thì người đã mất dạng.

Cậu ta đành phải tiếc nuối từ bỏ ý định.

Đường Hi vừa chạy đến sân thể dục thì đụng phải một người.

Mũi nhỏ đụng vào lồng ngực rắn chắc lập tức đỏ lên, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ theo.

"Cậu bị mù à? Lớn như vậy còn có thể chạy đụng người, đang diễn kịch bản thanh xuân..." Giọng điệu không kiên nhẫn của Thẩm Thần Tư chợt kẹt lại khi nhìn thấy cậu ngẩng đầu, ánh mắt đỏ hoe, y sửng sốt một lúc rồi chậm rãi bổ sung: "vườn trường cẩu huyết sao..."
Đây là con gái sao?
Thẩm Thần Tư có hơi không xác định, tuy rằng bình thường hắn có chút hung dữ nhưng cũng không đến mức khi dễ con gái.

Đường Hi bị đụng đau, nước mắt sinh lý không kìm được đảo quanh trong hốc mắt, thoạt nhìn rất đáng thương, nhưng cậu cũng biết là mình đụng người ta trước nên yên lặng lùi về sau hai bước, che mũi ồm ồm nói: "Tôi xin lỗi."
Mặc dù âm thanh có chút nghèn nghẹn nhưng rõ ràng là giọng của con trai, khác hoàn toàn so với giọng của con gái.

Thẩm Thần Tư sững sờ, cảm thấy mình thật ngốc nghếch, thẹn quá hóa giận: "Tôi cũng đâu có mắng cậu, sao cậu lại khóc?" Làm như tôi ăn hiếp cậu vậy.

Y không nói ra câu cuối nhưng gương mặt đã biểu hiện rõ ý tứ.

Đường Hi nhẹ giọng giải thích: "Tôi không có khóc, tại vì đau quá thôi."
Thẩm Thần Tư nghi ngờ nghiêng người lên phía trước, quan sát đôi mắt ngậm nước long lanh của cậu: "Gạt người." Rõ ràng nước mắt đã muốn tràn khỏi mi.

Bỗng y có chút thất thần, một nam sinh như vậy mà lại có lông mi vừa dài vừa cong, mi dưới cũng vậy.

Bị bất ngờ kéo gần khoảng cách, Đường Hi không vui: "Tôi không có khóc mà."
Cậu nói xong thì xoay người muốn đi nhưng cổ tay đã bị nắm lấy.

Cậu dừng lại, khó hiểu quay đầu nhìn người trước mắt.

Thẩm Thần Tư cũng không biết mình bị cái gì, cứ như trúng tà mà đưa tay nắm lấy cổ tay Đường Hi, nhưng nắm cũng đã nắm rồi, y theo bản năng lựa lời mở miệng: "Sao cổ tay của cậu còn nhỏ hơn của con gái thế?"
Bản thân là một con mèo đực, Đường Hi cảm thấy tôn nghiêm của mình bị xúc phạm nặng nề, bất mãn muốn rút tay ra, trừng mắt nhìn y: "Cậu buông ra."
Khi nói những lời này, mũi của cậu còn ửng đỏ do vừa khóc, nhìn không có chút thuyết phục nào.

Nhưng Thẩm Thần Tư vẫn vô thức buông tay ra.

Nhìn cậu bây giờ giống như động vật nhỏ xù lông, rõ ràng là đang tức giận nhưng trông rất đáng yêu, còn tự nhận mình rất hung dữ.

Y chợt hiểu tại sao mình lại đột nhiên kéo cậu lại, tựa như trêu đùa động vật nhỏ, dù không muốn nhưng lại không thể kìm được..


Bình luận

Truyện đang đọc