HÔM NAY MÈO CON CŨNG CỨU VỚT VAI ÁC



Quả thật Đường Hi có hơi sợ hãi, cậu cảm thấy ánh mắt của nhân viên dọn phân như muốn ăn tươi nuốt sống mình.

Cậu sắp xếp lại ngôn từ, bày ra vẻ mặt hối hận: "Là tại lúc đó em còn trẻ người non dạ thôi mà."
Cảm giác phải đội nồi giùm nguyên chủ thật khó tả.

Lục Mãng:...!
Đột nhiên hắn bật cười, nhìn qua như bị chọc tức tới phát cười.

Lục Mãng niết niết phía sau gáy của Đường Hi, hung ác nói: "Em xem, chỉ có anh mới có thể bảo vệ em, vậy nên em đừng sợ anh, nếu không..." Anh cũng không chắc mình sẽ làm ra cái gì nữa.

Đường Hi ép bản thân đừng nhìn vào cái đống lộn xộn trên mặt đất, đột nhiên cậu vươn tay ôm chặt lấy Lục Mãng.

Thanh âm ngọt ngào ngăn chặn những lời hắn muốn nói: "Cảm ơn anh."
Du Thành Nghiệp chết rồi, nguyên chủ rốt cuộc cũng báo được thù.

Gương mặt Lục Mãng dịu lại, trở về dáng vẻ dịu dàng ngày thường, hắn xoa xoa tóc sau gáy của Đường Hi.

Sở dĩ ban đầu hắn muốn giữ lại Du Thành Nghiệp là để không đánh rắn động cỏ, tránh việc tên này còn đồng bọn trà trộn trong đội ngũ, hoặc có thể nói hắn muốn lôi người ở phía sau lưng Du Thành Nghiệp ra.

Cho dù trong mắt mọi người, hắn là dị năng giả có cấp bậc cao nhất, được xem là hy vọng của toàn nhân loại, nhưng đám cấp trên vẫn ấp ủ tâm tư muốn hắn xảy ra "chuyện bất trắc" rồi chết đi.

Vô cùng ngu xuẩn.

Bây giờ Du Thành Nghiệp cũng đã đi chầu ông bà rồi, Lục Mãng cũng chẳng quan tâm, hắn dẫn Đường Hi quay về đội ngũ của mình.

Mấy ngày trôi qua, ngoại trừ lần bị tang thi cấp cao tấn công thì bọn họ cũng rất ít khi chạm mặt với tang thi.

Nhưng trong lòng bọn họ càng thêm nặng nề.

Đây không phải tin tốt gì.

Ít nhất là đối với nhân loại.

Điều này chứng minh rất có thể bọn tang thi đã nghe được lời triệu tập của tang thi có trí khôn.

Cuối cùng, bọn họ cũng đã chạm trán với làn sóng tang thi.

Làn sóng tang thi mênh mông cuồn cuộn, nhấp nhô cơ mang là đầu người.

Bọn họ ở khoảng cách gần như vậy, dĩ nhiên tang thi cũng đã cảm nhận được.


Con nào con nấy đều bày ra dáng vẻ hăng máu hiếu chiến.

Đám tang thi ào ạt xông đến.

Trong đội ngũ tất nhiên có người sợ hãi, bọn họ trợn trừng mắt không thốt nổi một lời, thật sự rất là nhiều, nhiều đến nỗi bọn chúng chỉ cần một ngày là có thể nuốt trọn một căn cứ, tuy vậy nhưng cũng không có ai lui về sau.

Bởi vì Lục Mãng đang đứng ở trước mặt bọn họ.

Gương mặt hắn vô cùng nghiêm túc, chợt vung tay lên.

Trong nháy mắt, những quả bom tiên phong oanh tạc vào làn sóng tang thi.

Trong tiếng nổ, Đường Hi chen lên đứng ở bên cạnh hắn.

Lục Mãng sa sầm mặt, tức giận gọi tên Hoàng Nguyên Miểu: "Hoàng Nguyên Miểu! Cậu canh người kiểu gì thế hả?"
Đường Hi kéo kéo tay áo của hắn, lắc đầu: "Là em bỏ cậu ấy lại."
Đừng so sự linh hoạt với một con mèo.

Lục Mãng bất lực thở dài, hắn đưa tay dùng sức xoa loạn mái tóc đen của cậu: "Theo sát anh."
Ít nhất tang thi sẽ không chủ động công kích Đường Hi.

Số lượng bom có hạn mà số lượng tang thi quả thật rất nhiều, sau khi làn khói thuốc súng tản đi thì dường như bọn chúng cũng chẳng có thay đổi gì.

Bọn họ đã đến đây để dàn trận mai phục từ trước, dị năng giả hệ băng và hệ đất đã phối hợp với nhau dựng lên một thành lũy cao.

Dị năng giả chỉ cần phóng dị năng xuống.

Lục Mãng căng chặt quai hàm, hắn chăm chú quan sát con tang thi khác lạ trong đám tang thi này.

Ban đầu bọn họ đã suy đoán con tang thi này đột biến trí tuệ, nhưng khi nhìn thấy hành động thống nhất nhưng cũng có bất đồng của bọn chúng, trong đầu hắn chợt nảy ra suy đoán.

Một suy nghĩ vô lý hơn cũng xuất hiện.

Tang thi biến dị chỉ có một, nhưng tang thi có thể thống lĩnh tất cả những tang thi khác —— vua tang thi.

Lục Mãng đột nhiên ôm lấy Đường Hi hôn một cái, giọng điệu cợt nhả: "Bé ngoan ở đây đợi anh, anh sẽ nhanh quay lại."
Đường Hi vươn tay nhưng chỉ chạm được góc áo của hắn.

Cậu trơ mắt nhìn nhân viên dọn phân lao vào bầy tang thi, cậu còn nghe được bên tai có người gào thét.

Tiếng la hét và gầm rú đan xen vào nhau, vô cùng chói tai.

Phản ứng đầu tiên của Đường Hi là muốn đi theo hắn, nhưng cậu phải cố gắng kìm chế bản thân, cắn rách cả môi mới không làm vậy.

Cậu thấy nhân viên dọn phân đi thẳng về một hướng, xem ra là hắn đã xác định được mục tiêu.

Hắn tung ra vô số dị năng.

Nhưng tất cả dị năng đó đều có luồng khí đen xen lẫn, cho dù cây đao được tạo bởi hệ kim đang xé gió chém xuống kia cũng có khí đen.

Có người sợ hãi thốt lên: "Anh ấy, đội trưởng Lục rốt cuộc là có bao nhiêu dị năng thế!?"
Trong nhận thức của mọi người, Lục Mãng chỉ có hệ lửa và hệ băng.

Đường Hi chợt hiểu:【1551, dị năng của nhân viên dọn phân là mô phỏng đúng không?】
Cũng có thể nói là ngụy trang.

1551:【Đúng rồi.】
Hệ lửa hệ băng gì đó đều là giả hết, dị năng thật của hắn chỉ có một, chính là luồng khí đen đó.

Khí đen đó có thể mô phỏng lại tất cả dị năng hệ tấn công.

Giả sử như hệ lửa có thể tạo ra lửa, mà bản chất của lửa Lục Mãng tạo ra chính là khí đen, nó chỉ bắt chước nhiệt độ và hình dáng bên ngoài.

Cứ thế mà suy ra.

Mà hệ không gian và hệ chữa lành đều thuộc hệ phụ trợ nên khí đen không thể nào mô phỏng lại tính chất của nó, vậy nên hắn chỉ có thể mô phỏng lại thuộc tính của dị năng tấn công.

Chẳng trách lúc đó hệ thống lại nói dị năng của Lục Mãng lại gần giống với nuốt chửng.

Quả thật là giống nhau.

Lục Mãng một bên giết tang thi một bên được khí đen che chở, máu thịt tanh hôi dính lên người hắn cũng không quan tâm, rẽ sóng tang thi đi thẳng đến vị trí của vua tang thi.

Vua tang thi dường như cảm nhận được có nhân loại đang tiếp cận mình, nó đột nhiên ngẩng đầu phát ra âm thanh quỷ dị.

Một con tang thi cao chừng ba mét chợt xuất hiện, nó vốn đang ngồi xổm núp trong đám tang thi, bây giờ đứng lên nên phô bày hết sự khổng lồ của mình, trên người nó có một cái cánh tay được hợp lại bởi nhiều con tang thi khác.

Trên người nó còn có vài gương mặt đang gào thét bốn phương tám hướng.

Tay chân còn dài hơn cơ thể, nó xoay một vòng ném thẳng tang thi về phía Lục Mãng.


Lục Mãng chống tay xuống đất lăn hai vòng tránh nó.

Trái tim Đường Hi run rẩy kịch liệt:【Anh ấy bị thương rồi phải không 1551?】
Trên chân người đàn ông nọ đã bị thứ gì đó sắc bén cứa qua.

Mùi vị huyết nhục nhanh chóng hấp dẫn tang thi, bọn chúng ồ ạt kéo nhau đi về phía hắn.

Lục Mãng phất tay, một đạo sấm sét lập tức bổ xuống, cơ hồ bao phủ khắp người hắn.

Mùi thịt khét hôi thối quẩn quanh bên chóp mũi.

Lục Mãng ngưng tụ ra một mũi tên băng sắc bén, hắn phóng thẳng về phía vua tang thi.

Cho dù vua tang thi có đột biến trí tuệ nhưng cũng chưa biến dị tới nỗi quá thông minh.

Khi nãy Lục Mãng chưa từng sử dụng dị năng hệ băng để chiến đấu nên vua tang thi làm sao biết được hệ băng của hắn khác xa với các dị năng giả hệ băng thông thường, bản chất băng của hắn chính là khí đen, nó có thể tự động chuyển hướng.

Vua tang thi né tránh mũi tên băng, chật vật đứng dậy, vừa há miệng muốn gào thét tiếp thì nó chợt im bặt.

Mũi tên băng đã chuyển hướng quay ngược trở về đâm xuyên qua đầu nó.

Chất lỏng tanh hôi lập tức chảy xuống, vua tang thi đứng đầu chuỗi tang thi vậy mà đã ngã xuống, tất cả những con tang thi khác như bị bấm tạm dừng.

Các dị năng giả thừa thắng xông lên, dị năng ào ạt phóng xuống.

Bọn họ vui mừng hô to: "Đội trưởng Lục chiến thắng rồi!"
"Đội trưởng Lục! Ngài là niềm hy vọng của nhân loại!"
Bọn họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết khi Lục Mãng đi xuống dưới đại khai sát giới thì bầy tang thi đã yếu đi trông thấy.

Cục diện đen tối ban đầu dần trở nên tươi sáng hơn.

Đường Hi cố gắng che chúc một hồi thì mới có thể thấy được thân ảnh người đàn ông mạnh mẽ của mình.

Cậu biết Lục Mãng sẽ chiến thắng.

Cho dù cách một biển tang thi, Lục Mãng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt vui mừng xen lẫn lo lắng đang hướng về mình.

Hắn mỉm cười nhìn về phía Đường Hi.

Sau khi thấy rõ người ở sau lưng Đường Hi, nụ cười của hắn cứng đờ.

1551:【Ký chủ cẩn thận phía sau!】
Đường Hi vừa định quay đầu lại thì sau gáy dấy lên cơn đau rồi rơi vào hôn mê.

Hình ảnh cuối cùng trong mắt cậu chính là gương mặt vô cảm của Tưởng Ôn Thư.

...!
【Tích tích tích, giá trị cứu vớt đang giảm xuống, xin người làm nhiệm vụ nhanh chóng đề ra biện pháp.】
【Tích tích tích.】
Thanh âm lạnh lùng không tiết tấu vang lên cảnh báo, đến khi Đường Hi tỉnh dậy thì nó mới dừng lại.

1551 cẩn thận hỏi:【Ký chủ ơi, cậu có sao không?】
Do bản thân có dị năng chữa lành nên sau gáy đã không còn đau đớn.

Đường Hi mở to mắt, bỗng một giọt lệ vô thức rơi xuống.

Cậu không biết vì sao mình lại muốn khóc, co người lại thành quả cầu nhỏ, hỏi hệ thống:【1551, nhân viên dọn phân đâu rồi?】
Đáp lại cậu là sự im lặng của 1551.

Đường Hi cuống lên, cậu cất giọng hỏi: "Lục Mãng đâu rồi?"
Cậu đưa mắt nhìn quanh, nhận ra đây là một căn phòng nghỉ tạm thời, bên ngoài còn có âm thanh ồn ào tranh cãi.

Dường như bên ngoài đã nghe được câu hỏi của cậu, Trần Dao đẩy cửa bước vào.

Đường Hi sững sờ nhìn cô.

Mắt chị Dao sưng quá, hệt như mới vừa khóc một trận.

Chị ấy nói gì thế? Sao mình không hiểu gì cả?
Không phải Lục Mãng đã chiến thắng vua tang thi sao, sao anh ấy lại chết rồi?
Trần Dao nghẹn ngào nhìn Đường Hi, dịu dàng tiến lên ôm lấy cậu: "Đừng khóc, đừng khóc mà..."
Thật ra cô còn khóc nhiều hơn cậu.

Hoàng Nguyên Miểu cũng đi vào, hình như cậu ta vừa mới tranh cãi với ai đó, trong mắt ẩn ẩn lửa giận.

Nhưng lúc nhìn Đường Hi, trong mắt cậu ta chỉ còn bi thương.

Đường Hi đột nhiên bình tĩnh lại, cậu đưa tay nhẹ nhàng đẩy Trần Dao ra, chậm rãi nói: "Em muốn ở một mình một lúc."
Trần Dao như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng đi ra ngoài.

Hoàng Nguyên Miểu cũng đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Đường Hi.


Cậu vô cùng bình tĩnh:【Hệ thống, tôi muốn xem bản chiếu lại.】
1551 do dự nói:【Thật sự cậu không sao chứ?】
Đường Hi chớp mắt:【Đương nhiên là tôi không sao rồi, bây giờ tôi vẫn còn ở đây chưa bị đá ra khỏi thế giới này thì không phải nhân viên dọn phân vẫn còn sống sao?】
Nhưng ngón tay run rẩy kia đã tố cáo cậu.

1551 thở dài, phát bản chiếu lại cho cậu xem.

Đoạn chiếu lại là từ góc nhìn Thượng đế, trong đó hiện lên hình ảnh Tưởng Ôn Thư xuất hiện ở phía sau cậu như thế nào, tấn công cậu ra sao, Lục Mãng do quá kích động nên không để ý đến vua tang thi ở phía sau còn chưa chết nên bị nó một chiêu đâm xuyên qua trái tim hắn.

Ngay khoảnh khắc đó, trái tim Đường Hi như cộng hưởng với hắn, chợt nhói đau lên.

【Tưởng Ôn Thư, sao cậu ta lại như vậy?】
Cậu phẫn nộ siết chặt nắm đấm, hận không thể ngay tức khắc đi tìm cậu ta chất vấn.

Nhưng lúc đó khung cảnh quá hỗn loạn, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lục Mãng và đám tang thi.

Không có ai chú ý đến Đường Hi bị Tưởng Ôn Thư đánh ngất, bọn họ chỉ nghĩ rằng do cậu tận mắt chứng kiến người mình yêu bị giết chết nên mới ngất đi.

1551:【Cậu ta là gián điệp của căn cứ phái tới đây.】
Chỉ một cánh bướm thôi mà đã làm lay chuyển cả nội dung cốt truyện, thật ra 1551 cũng không biết có chuyện gì, sau khi Đường Hi ngất xỉu nó mới ló đầu ra.

Thiết lập tính cách của nhân vật thụ chính vốn lãnh đạm vô tình, trong cốt truyện lúc ban đầu cậu ta cũng chỉ có hư tình giả ý với công chính, sau này mưa dầm thấm lâu mới dần mở lòng.

Thật ra 1551 không hiểu vì sao cậu ta chỉ đánh ngất Đường Hi mà không làm gì cả, ngay sau khi nhìn thấy đôi mắt mèo long lanh vô tội kia cậu ta liền từ bỏ sát ý của mình.

Hoàn cảnh khi đó vô cùng có lợi đối với Tưởng Ôn Thư, cậu ta có thể âm thầm diệt khẩu Đường Hi, còn Lục Mãng do quá kích động nên cũng bị tang thi giết chết.

Tưởng Ôn Thư là một người thông minh, cậu ta lợi dụng tình yêu của Lục Mãng dành cho Đường Hi để tính kế cho mình.

Cũng vô cùng bình tĩnh mới có thể nắm chắc một cơ hội tốt như vậy.

Nhưng bây giờ Đường Hi không có tâm trạng đi trở mặt với Tưởng Ôn Thư.

【Nhân viên dọn phân còn chưa chết, tôi muốn đi tìm anh ấy.】
1551:【Nhưng hắn đã bị...】
Người bình thường bị xuyên qua tim thì sao có thể sống sót được?
Đường Hi cố chấp nói:【Tôi muốn đi tìm anh ấy.】
Cậu lấy phần lớn vật tư trong không gian ra, sau đó viết một tờ giấy để lại cho bọn Trần Dao.

Đối với bọn họ, Lục Mãng đã chết, dường như bọn họ đã từ bỏ ý định thu thập thi thể của Lục Mãng mà trực tiếp quay về căn cứ, hơn nữa nơi này cách chiến trường một khoảng khá xa.

Khi nãy bên ngoài nổ ra tranh cãi cũng vì lý do này.

Nếu như bây giờ Đường Hi nói với bọn họ Lục Mãng còn chưa chết, cậu muốn đi tìm hắn thì nhất định sẽ bị xem là kẻ điên.

Cho nên cậu muốn tự mình đi tìm, huống chi bên ngoài còn có một Tưởng Ôn Thư tâm tư khó dò.

Tưởng Ôn Thư là đứa con vận mệnh của thế giới này, dị năng của cậu ta nhất định rất lợi hại.

Đường Hi không muốn lấy cứng đối cứng với cậu ta.

Cậu đặt tờ giấy ở một nơi dễ thấy nhất, lách mình biến về thành mèo con.

"Meo."
Mèo con lông vàng khe khẽ meo một tiếng, vất vả nhảy ra khỏi cửa sổ với sự giúp sức của hệ thống.

Cái đuôi nhỏ lông xù lắc lư, cậu thẳng tắp chạy về phía trước, chẳng quay đầu lại dù chỉ một lần.

Ở một nơi khác trong thành phố.

Vua tang thi mới được tôn lên chậm rãi mở to đôi mắt đen thăm thẳm.

Dưới chân hắn là ngàn vạn tang thi bò lổm ngổm.

Chúng nó điên cuồng ngưỡng mộ phát ra gào thét.

Nguyện dâng hết lòng trung thành, tận tụy cung phụng tân hoàng..


Bình luận

Truyện đang đọc