HỘP ÂM NHẠC CỦA SERAPHINE

Tảng sáng tinh mơ, một tiếng hét bất thình lình phá vỡ sự tĩnh lặng của trang viên.

Seraphine ngủ được rất cạn, gần như cùng lúc đó đã bị kinh động. Lông mi của hắn kẽ run lên một chút, hai mắt vẫn nhắm lại. Tối hôm qua hắn ngủ không ngon lắm, ban đêm không hiểu ra sao mà bừng tỉnh rất nhiều lần, trên giường luôn lạnh lẽo, sáng sớm thật vất vả ngủ được thoải mái một chút lại bị đánh thức, dù thế nào thì tâm tình cũng sẽ không tốt nổi.

Đang lúc Mơ mơ màng màng, cửa lại bị gõ vang.

Là thanh âm của quản gia Lawrence.

"Thưa Hầu tước, trong trang viên xảy ra chút chuyện, tôi cảm thấy cần ngài ra mặt xử lý một chút."

Xem ra không thể tiếp tục ngủ nữa. Seraphine lấy chiếc áo khoác xếp tại đầu giường phủ lên vai, gọi Lawrence tiến đến.

" Chuyện gì". Ngữ khí của hắn lạnh băng, lộ ra một chút vẻ uể oải vào buổi sáng.

" Tối hôm qua trong trang viên chết một người hầu gái trẻ tuổi." Quản gia đứng tại phía cửa, cung cung kính kính trả lời.

"Vậy sao." Hầu tước đáp một tiếng, mi tâm có hơi nhăn lại, hiển nhiên đáp án này cũng không thể để hắn vừa ý. Một cái trang viên to như vậy, sẽ không có một quý tộc nào lại sẽ ngạc nhiên vì cái chết của một cô hầu gái. Nếu như quản gia của hắn không thể cho ra đáp án khiến hắn hài lòng, như vậy thì hãy chuẩn bị tinh thần nhận sự trừng phạt vì phá rối giấc ngủ của chủ nhân mình đi.

" Hầu gái đó là bị người giết hại, hơn nữa tử trạng hơi có chút..., hiện tại cảnh sát trưởng đã tới. Tôi rất xin lỗi hầu tước, nhưng tình huống này cần ngài ra mặt tìm hiểu một chút." Chết một người hầu quả thực chẳng có gì lạ, nhưng nếu như là bị người khác giết hại, mà tên hung thủ đó rất có khả năng còn lảng vảng bên trong trang viên này thì quả thực rất phiền phức.

..

Pascal là cảnh sát trưởng địa phương, lúc hừng đông bị người khác đánh thức cũng thật sự rất không tình nguyện, chẳng qua lúc nghe nói người chết là hầu gái của trang viên Mode, động tác của hắn ta liền trở nên nhanh chóng chăm chỉ hẳn lên. Cơ hội để tạo mối quan hệ tốt với những quý tộc này không ai là ngu ngốc bỏ qua cả.

Tuy nhiên, tình trạng hiện trường thật có chút nằm ngoài sự dự liệu, Pascal làm cảnh sát trưởng cũng đã được mười mấy năm, nhưng cái dạng hiện trường đẫm máu này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Cả căn phòng đều tràn ngập mùi máu tươi, ngay cả phía trên trần nhà đều bị bắn lên dính không ít máu. Theo lý thuyết thì cái dạng thủ pháp hành hạ nạn nhân cho đến chết này nhất định sẽ có tiếng động rất lớn, nhưng một hầu gái khác ở cùng một chỗ với nạn nhân lại không có nghe thấy dù chỉ là một chút âm thanh. Vừa mở mắt liền đối mặt với cả một phòng máu tươi cùng với một cỗ thi thể bị phân xả tứ tung, Pascal cảm thấy cái cô gái đáng thương kia tám phần sẽ bị suy nhược thần kinh.

"Đại nhân, ngài tới rồi." Nghe thấy có tiếng động, Pascal quay đầu lại liền nhìn thấy một người mang theo hơi lạnh của buổi sáng đầu xuân lững thững mà đến, chính là quý tộc ngoại lai đại danh đỉnh đỉnh bên trong vòng thượng lưu- Seraphine Mode. Hầu tước rõ ràng tới khá vội vàng, bên ngoài chỉ là áo khoác phủ hờ ở trên vai, gậy chống cũng không có cầm. Xem ra thật sự là đang vì chuyện xảy ra trong trang viên mà lo lắng, cùng với những tên quý tộc mắt cao hơn đầu thực sự là hoàn toàn khác biệt. Pascal tấm tắc hai tiếng, hơn nữa gương mặt này chỉ sợ sẽ làm cho vô số phu nhân tiểu thư xuân tâm rạo rực đi. A... nếu như có thể hơi hơi biểu lộ vẻ mặt thân thiết một chút thì tốt rồi.

Mặc kệ trong lòng nghĩ gì, hắn vẫn là lộ ra một gương mặt tươi cười nhiệt tình nghênh đón:" Chào ngài, chúc một ngày tốt lành. Tôi là cảnh sát trưởng phụ trách vụ án này, ngài gọi tôi Pascal là được rồi."

Seraphine nhẹ gật đầu, "Lần đầu gặp mặt, cảnh sát trưởng Pascal, vậy thì liền làm phiền ngươi." Pascal có chút thụ sủng nhược kinh * mà nhìn bàn tay đang duỗi ra, vội vàng vươn tay ra nắm lấy một chút " Là chuyện thuộc bổn phận."

(*được sủng ái, quan tâm mà lo sợ)

Chào hỏi xong xuôi, Seraphine liền hướng phía bên trong phòng đi tới, tay của cảnh sát trưởng vẫn chưa hoàn toàn thu hồi lại vội vàng ngăn ở trước người hắn " Thưa ngài, xin chờ một chút."

Hầu tước dừng bước lại nhìn về phía Pascal.

"Ây.... Bên trong còn không có xử lý qua, ngài thân phận tôn quý, chỉ sợ không thích hợp đi vào." Nói đùa, hai tên trợ thủ đi theo hắn thì một tên liền không chịu được cái hiện trường đầy mùi máu tanh kia quay đầu liền nôn, nói cái gì cũng không chịu đi vào nữa. Ngay cả chính mình đã nhìn quen thi thể cũng kinh hồn bạt vía, hắn cũng không cho rằng một quý tộc sống anh nhàn sung sướng có thể chịu được, chỉ sợ ngất tại chỗ cũng là việc bình thường.

Trong dự liệu, vị quý tộc này vẫn giữ ý định của mình không có rời đi. Pascal đi sau phía sau nhún vai, nói mình cũng đã nói rồi, không nghe khuyến cáo tạo thành hậu quả gì mình cũng không chịu trách nhiệm.

Bên trên hành lang hiện tại đã tràn ngập mùi máu tươi, nhưng khi Seraphine bước vào gian phòng trong nháy mắt vẫn cảm nhận được hơi thở chết chóc càng dày đặc phả vào mặt.

Trong căn phòng để hai chiếc giường, chiếc giường bên phải đã không có người, còn chiếc bên trái kia thì đã nhìn không ra màu sắc vốn có, màu nâu ám trầm loang lổ bắn tung tóe tại đầu giường, trên bàn, trên vách tường, trên trần nhà... Ở giữa giường vẫn là một vũng máu lớn đỏ tươi, một cô gái nằm duỗi dài tứ chi ở phía trên, mái tóc rối tung nằm trong máu. Quần áo của cô bị xé rách tung tóe, lộ ra cơ thể trắng nõn không gì che đậy. Từ lồng ngực đến phần bụng giống như là một tờ giấy mỏng bị kéo cắt ra, bị hung thủ dùng vũ khí sắt bén vạch ra một lỗ hổng chỉnh tề. Nội tạng bị móc ra vứt đầy đất, phảng phất vẫn còn giữa lại hơi ấm, nhưng trái tim lại không cánh mà bay.

Ánh mắt Seraphine không khỏi trầm xuống. Mặc dù đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng thời điểm nhìn thấy thì mặt sinh lý vẫn là khó mà tiếp nhận. Hầu kết cuộn xuống hai lần mới miễn cưỡng đem một chút buồn nôn kia đè xuống. Lúc này nếu như có thể hít sâu một chút, nhất định là sẽ tốt hơn rất nhiều, bất quá hắn không có ý định nmuốn hít thêm cái không khí ngập mùi máu tươi này thêm nữa.

Ngược lại Pascal đã làm xong chuẩn bị tùy thời tiếp lấy thân thể hầu tước sau khi ngã xuống, bất quá đối phương không cho hắn cơ hội này. Pascal nhìn qua gương mặt quá mức lạnh lùng bình tĩnh kia của hầu tước Mode, lại một lần nữa đổi mới ấn tượng về vị quý tộc trẻ này.

Seraphine kỳ thật cũng không phải là bình tĩnh như vậy, hay chí ít là không lộ bất cứ biểu tình gì. Hắn đánh giá gương mặt bị vết máu che đậy kia, còn có đôi mắt nhìn chòng chọc phía trên tràn ngập sợ hãi cùng trống rỗng, kinh ngạc phát hiện thế nhưng mình có thể nhận ra cô hầu gái này.

Nếu như một người hôm qua ngươi vừa mới gặp, hôm nay lại không nhận ra được thì đó mới làm cho người ta cảm thấy kỳ quái. Không hề nghi ngờ, người chết chính cô hầu hôm qua có tên gọi là Elle. Khiến Seraphine cảm thấy kinh ngạc chính là, cô gái này nhìn nhát gan tự ti, dạng người này bình thường nhất định vừa cẩn thận lại thận trọng, như thế nào lại chọc tới kẻ cùng hung cực ác để đem cô sát hại tàn nhẫn như vậy đây. Nếu như chỉ là nhằm vào cá nhân cô thì tốt, nếu như là...

Hộp âm nhạc.

Cái Hộp âm nhạc ngày hôm qua bất thình lình xuất hiện, đột ngột như vậy, khó hiểu như vậy, nhưng Seraphine chính là không có cách nào đem nó từ trong đầu xua tan ra ngoài.

Seraphine phát hiện mình lại bắt đầu phiền não, hắn kéo kéo cổ áo, quay đầu dò hỏi cảnh sát trưởng:" Pascal, ta nghĩ rằng, các người đã kiểm tra qua gian phòng này rồi?"

"A, đúng vậy, đương nhiên." Pascal bị lời nói bất thình lình của hầu tước dọa đến giật mình:"Có vấn đề gì không?"

"Như vậy, các người có phát hiện ra một cái hộp âm nhạc hay không?"

"Hộp âm nhạc?" Pascal không biết vấn đề này có tầm quan trọng chỗ nào, nhưng vẫn là tự mình nhớ lại một chút:"Cũng không có, chúng tôi kiểm tra tất cả vật dụng của người chết, nhưng không có cái hộp nào xuất hiện qua."

"... Thật xin lỗi, hầu tước, tôi, tôi không phải cố ý, đây là lần thứ nhất, thật! Lúc tôi quét dọn tầng gác thấy được nó, nó đã bị tro bụi che phủ lên, tôi liền tưởng rằng là chủ nhân trước kia của trang viên bỏ lại không muốn, nó lại quá đẹp, cho nên tôi... " Seraphine nghĩ đến lời nói cùng nét mặt của nữ hầu hôm qua, cô yêu thích cái hộp nhạc đó như vậy, sẽ không thể nào lại tặng nó cho người khác hoặc hoặc là bán đi.

Nếu đã như vậy, là bị cầm đi?

Hung thủ sát hại người, cầm đi một cái hộp âm nhạc? Một chuyện vớ vẩn cỡ nào.

Bình luận

Truyện đang đọc