HỘP ÂM NHẠC CỦA SERAPHINE

Nightmare quả nhiên trở thành một vị quản gia tận tâm, ngoại trừ bắt đầu phụ trách cuộc sống và ăn uống hàng ngày của Seraphine, sau, ngay đến tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong sinh hoạt của hắn y đều muốn xử lý, mỗi ngày một tất cũng không rời mà kề cạnh hắn.

Sự tồn tại của y so với Meyriat còn mạnh hơn, Seraphine vậy mà có thể đem y xem như bối cảnh mà xem nhẹ. Nightmare cũng không cam lòng cô đơn, tỷ lệ tử vong trong trang viên liền tăng lên nhanh chóng.

"Nightmare, ta để ngươi quản lý người hầu trong trang viên, không phải để ngươi đem bọn họ đưa đến bên người Thượng Đế."

"Tôi sao lại phí tâm tư đem bọn chúng đưa đến bên người Thượng Đế chớ? Nói đúng ra, tôi là đưa vào bên trong miệng mình nè."

Seraphine trầm mặc.

Ma quỷ trừng mắt nhìn, ý thức được đối phương cũng không muốn cùng y nói đùa. "Thế nhưng mà bọn chúng luôn tranh nhau lấy lòng ngài, đối với ngài nịnh bợ lấy lòng, là có mục đích có mưu đồ, dạng người này chết thì có cái gì đáng tiếc chứ? Ngài chỉ cần có tôi chăm sóc là đủ rồi, mấy tên nhân loại cũng không thể làm tốt hơn so với tôi."

"Ta đây tin tưởng, trong trang viên Mode cũng không chỉ có một mình ngươi. Nhân loại đối với thứ mình không biết luôn luôn sợ hãi. Ngươi sẽ không nghĩ là trong tình huống trang viên liên tục có người chết mà vẫn còn có kẻ lưu lại nơi này để đi theo chủ nhân của bọn họ sao?"

"Tôi chính là như thế, bị ngài lừa gạt tổn thương còn muốn đi theo ngài." Ma quỷ nhìn hầu tước nghiêm túc nói.

"... Ta không rõ ngươi đang nói cái gì." Seraphine cũng không biết mình khi nào đã thành thói quen, vừa thấy đối phương ngữ khí nghiêm chỉnh giống vậy liền tự động tránh né. " Tiếp tục như vậy nữa nhất định sẽ gây nên hoài nghi, ngươi không sợ dẫn tới người của giáo đình sao?"

" Ngài thấy cái tên cha xứ kia thì nên biết, Giáo Đình đối với chúng ta mà nói không tạo thành được bao nhiêu uy hiếp, ma quỷ thì không sợ hãi."

Seraphine bị ngữ khí tự tin đến cuồng vọng của y chọc giân, cười lạnh một tiếng: " Như vậy cái hộp nhạc kia thì sao? Không bằng giải thích một chút ngươi mạnh đến mức nào mà bị nhốt trong đó?"

Lần này đến phiên Nightmare trầm mặc.

Phong ấn kia chính là thứ chuyên dùng đối phó ma quỷ, nhưng mà phong ấn của nhân loại làm sao có thể vây nhốt được ma quỷ, cho nên nói đến cùng bất quá chỉ là một cái cấm chú mà thôi. Chỉ cần có người làm chuyển động hộp âm nhạc, phong ấn sẽ mở ra, ma quỷ liền có thể xuất hiện.

Nhưng thủ khúc kia là trân bảo của y, y lập xuống thệ ước không thể chia sẻ bảo vật với người khác. Y chỉ có thể sát hại mỗi một nhân loại có ý đồ tiếp cận hộp âm nhạc kia, để mặc cơ hội thoát ra lần lượt hủy diệt trong tay mình.

Y cho là mình sẽ vĩnh viễn mất đi tự do, vĩnh viễn tự mua dây buộc mình mà bị trói buộc. Nhưng mà đột nhiên có một ngày, y cảm nhận được khí tức quen thuộc, khí tức mà chỉ có nhân loại đã từng kí khế ước với y mới có kia.

Nightmare kể một câu chuyện cũ.

Kiêu ngạo, xảo quyệt, ô uế, hung tàn. Đây là ma quỷ trong mắt thế nhân, cùng với khiêm tốn, công chính, thuần khiết, thiện lương hoàn toàn đối lập.

Ma quỷ sinh ra chính là tội ác, cho nên nhân loại có dính líu cùng ma quỷ, cũng đều là có tội.

Y vẫn cảm thấy, nhân loại là một sinh vật rất mâu thuẫn. Bởi vì Thượng Đế luôn hào phóng ban tặng, cho nên tín ngưỡng Thượng Đế, lại bất mãn giao dịch bình đẳng cùng ma quỷ, chẳng lẽ không phải càng thêm tham lam và ích kỷ? Thế nhưng là loại bản tính loại này của nhân loại vừa vặn trở thành món ăn mà bọn hắn yêu thích nhất —— linh hồn sa đọa.

Nightmare từng gặp qua linh hồn hắc ám nhất trên thế giới, một nhân loại ở ven đường diễn tấu nhạc khúc kiếm ăn, một nhân loại tên là Seraphine. Hắn so với ma quỷ càng giống ma quỷ hơn, tham lam, lạnh lùng, xảo trá, dối trá... Dùng hết thảy từ ngữ hình dung các mặt trái đều không đủ để tả hắn, nhưng mà hắn lại có gương mặt vô hại lương thiện mỹ lệ, tựa như thiên sứ vậy, nhạc khúc do hắn diễn tấu ngay cả ác ma đều có thể bị đả động.

Nightmare bị nhân loại kia nhân loại kia hấp dẫn sâu đậm, nhân loại kia cũng bị ma quỷ dụ hoặc, bọn họ liền lập ra khế ước. Nightmare sẽ cho hắn vô thượng quyền lợi cùng tiền tài và sự giàu có, chỉ cần linh hồn sau khi hắn chết.

Nightmare ở bên cạnh hắn bồi bạn mười năm, nhìn hắn từ một thiếu niên gầy yếu thiếu niên gầy yếu trưởng thành một thanh niên phong độ nhẹ nhàng. Trong lúc này, hắn dùng tài năng âm nhạc hấp dẫn ánh mắt các quý tộc, thuận lợi hòa vào vòng tròn thượng lưu, vô số phu nhân tiểu thư muốn cùng hắn xuân phong nhất độ (làm tình í), hắn đều cự tuyệt. Dĩ nhiên không phải bởi vì giữ mình trong sạch. Rất nhanh, hắn cầm tù tâm của một vị bá tước tiểu thư, sau khi tiến cung diễn tấu cho Đức vua, hắn được phong tước vị, bá tước cũng đồng ý đem con gái gả cho hắn.

Địa vị, quyền lực mà hắn mong đợi gần ngay trước mắt, Nightmare lại không vừa lòng. Tên nhân loại này là đồ ăn mà y chọn trúng, trước khi y nhấm nháp được thì tuyệt không nguyện ý cùng bất cứ kẻ nào chia sẽ, y muốn độc chiếm linh hồn hoàn mỹ đến cực hạn này, vĩnh viễn. Y không biết rằng, tên nhân loại này cũng cảm thấy không vừa lòng tương tự, hắn đã đã ma quỷ mê hoặc mất bản tâm. Hắn biết một khi giao dịch hoàn thành, ma quỷ liền sẽ rời đi để tìm kiếm món ăn khác, mãi đến khi y chết cũng sẽ không trở lại, đã thành thói quen luôn có ma quỷ làm bạn, hắn không thể chịu đựng được cảm giác tịch mịch này. Hắn keo kiệt đến nỗi không muốn bỏ ra bất cứ vật gì của mình nhưng lại muốn đem ma quỷ vĩnh viễn lưu lại.

Đồng dạng khát vọng vừa ích kỷ vừa cường chiếm. Đáy lòng là thế giới của ma quỷ, dục vọng không thể ngăn chặn điên cuồng gào thét, mặt ngoài, hắn an tĩnh nhìn ma quỷ của mình, đáy mắt hiện ra ôn nhu.

" Đây là bài nhạc ta chỉ vì một mình ngươi mà sáng tác, ác mộng thân yêu của ta, nó gọi là Nightmare."

" Ta sẽ để cho nó chỉ thuộc về một mình ta, Seraphine." Ma quỷ mỉm cười, lập xuống thệ ước. Kỳ thật y càng muốn nói rằng, Seraphine, ngươi cuối cùng rồi sẽ thuộc về duy nhất một mình ta.

Một giấc mơ đáng sợ cũng không thể gọi là ác mộng, bởi vì nó cuối cùng cũng sẽ tỉnh, chỉ có trải nghiệm qua cái mỹ hảo chân chính, lúc tỉnh lại mới có thể đau thấu tim gan. Một bài nhạc tựa như ảo mộng kia đã báo trước hết thảy.

Y biết mình bị một nhân loại lừa gạt, nhân loại kia vô tình xảo trá, nhưng lại hoàn mỹ như vậy. Ma quỷ lường gạt nhân loại, đem hết thảy mọi người xem như đồ chơi mà trêu đùa, mặc cho nhân loại giãy dụa phản kháng cũng không cách nào thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ, trên thế giới này cũng chỉ có một Seraphine, có thể lường gạt ma quỷ.

Nightmare đem nhân loại kia hận đến tận xương tủy, tưởng tượng trăm ngàn loại phương thức tra tấn hắn, ngẫu nhiên lại cười như điên, cảm thấy chỉ có như thế mới là linh hồn hắc ám nhất mà y chọn trúng.

Y là ma quỷ không gì không làm được, trên thế giới này có cái gì có thể vây khốn được y? Nhân loại kia không thể, cái hộp nhạc có thêm phong ấn này cũng không thể, có lúc y cảm thấy mình quả thật điên rồi, mới có thể tự vây khốn mình, cam tâm tình nguyện mà ngủ say.

Thích tức là cam nguyện.

Y nghĩ mình thích nhân loại kia. Chỉ có một chút.

Dù là ai cũng không thể sinh trưởng bên bên trong bóng tối của nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc