INTERPOL PHẦN 2 – TAM GIÁC BÍ ẨN



Còn Takane Hirosi thì sao, anh ta có triệu chứng nào khác lạ không?
- Takane là một người sôi nổi và dễ tính hơn ông bố. Anh ta hay đến chơi với chồng và con trai tôi, thậm chí còn hay rủ nó đi xem phim nữa. Anh ta khá lạc quan và yêu đời. Ngay cả khi ông bố hay quát mắng vì anh ta làm ăn thua lỗ, nhưng anh ta vẫn cười và tin tưởng vào tương lai.
- Còn những người khác trong gia đình họ thì sao?
- Ngoài bà phu nhân của tiến sĩ Hirosi hay phải đến đây vì căn bệnh thận lâu năm ra thì những người khác đều hoàn toàn khỏe mạnh cả.
- Chị chắc là không có ai trong gia đình đó không có biểu hiện gì khác lạ chứ?
Người phụ nữ hơi lặng yên như suy nghĩ rồi gật đầu quả quyết.
- Chắc chắn rồi.

Shin chào người phụ nữ và ra về, nhưng vẫn cố tính lưu lại số điện thoại riêng của mình ở đó phòng trường hợp chị ta có thể nhớ ra điều gì và thông báo với anh.
Người thứ hai mà anh nghĩ đến, đó là người giúp việc của gia đình Hirosi, người đã không thể lên con tàu định mệnh đó vì bệnh lên sởi. Đó là một phụ nữ trung niên, đã trở về sống cùng gia đình ở ngoại ô thành phố sau khi không còn làm việc ở gia đình Hirosi nữa.
Khi Shin tìm đến, người phụ nữ đó đang trồng rau ngoài đồng, và đã tất tả chạy về khi được đứa con đi gọi. Với cái dáng vẻ tất bật, Shin nghĩ rằng đó là người khá vất vả. Nghe Shin nhắc lại chuyện cũ, người phụ nữ có vẻ ngậm ngùi lắm.
- Tôi làm cho ông bà ấy cũng được hơn 20 năm rồi. Bà Hirosi là một người phúc hậu và tốt tính.
- Bình thường bà ở đó giúp việc gì cho nhà Hirosi.
- Tôi nấu bếp cho ông bà chủ.
- Bà có hay về nhà không?
- Thường thì họ cho phép tôi một tuần về thăm nhà một ngày.

- Vậy nghĩa là bà luôn ở cùng với gia đình tiến sĩ Hirosi?
- Đúng thế.
- Vậy bà nhận xét thế nào về gia đình tiến sĩ? Họ có vấn đề gì mà bà cảm thấy lạ hay khó hiểu không? Họ có hay bàn bạc đến những vấn đề liên quan đến kho báu nào đó hay những chiếc tàu ngầm không?
- Như tôi đã nói đấy, ông bà tiến sĩ là người hiền lành và tử tế. Cái kho báu của dòng họ Hirosi ai mà chẳng biết, từ đứa con nít trở đi, thế nên họ có nhắc đến nó thì cũng chỉ là những câu chuyện vui thôi. Riêng ông tiến sĩ còn tỏ ra cáu khi nghe đám cậu chủ nói về nó…
- Cậu chủ mà bà nói là chủ tịch Takane phải không?
- Phải. Cậu Takane giống bố, khá hiền lành. Nếu không có việc ở công ty thì cậu thường về nhà và chơi cùng con mình. Hai bố con rất thích xem phim và ăn bỏng ngô cùng nhau.
- Như vậy là anh ta cũng bình thường đúng không?
- Đúng thế. Nếu nói ông tiến sĩ hay cậu Takane là người cho nổ con tàu thì thật khó tin, vì họ thật sự là những người hiền lành, có làm hại ai bao giờ đâu.
Lại thêm một lần nữa không thu thập thêm được gì. Chỉ còn người cuối cùng, cũng là người mà anh không thể gặp trực tiếp được, giáo sư- tiến sĩ Tagasi, thầy dạy của KyO và Bella ở Asel. Ông đồng thời cũng là đồng nghiệp gần gũi nhất của tiến sĩ Hirosi ở trung tâm nghiên cứu Interpol.
Đồng ý nói chuyện với anh vào một tối muộn, giáo sư Tagasi có vẻ quan tâm đặc biệt đến lý do xin gặp của anh. Có lẽ đó không chỉ là vì ông quan tâm đến cái chết của người đồng nghiệp cũ, mà ông còn quan tâm đến con tàu Taurus mà anh nói đến, cũng như quan tâm đến cái chết của Bella. Chính ông cũng không muốn sự hy sinh ấy trở thành vô nghĩa.


Bình luận

Truyện đang đọc