KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG ÔNG XÃ CỰC PHẨM

Chương 901:

 

Từ nay về sau sẽ có hai đứa trẻ, dựa vào hắn và Đường Ninh để sinh tồn.

 

Mặc dù đã chuẩn bị đủ mọi thứ từ lâu, nhưng khi thực sự nhìn thấy đứa bé, anh vẫn có chút hoang mang.

 

Hạ Ngọc Linh có lẽ đã nhận thấy sự lo lắng của Mặc Đình, và bảo anh ta giơ hai tay lên và bắt trước tư thế cô đang ôm đứa trẻ, sau đó, Hạ Ngọc Linh đã đặt hai đứa trẻ vào vòng tay của Mặc Đình.

 

Đứa bé trông thật nhỏ bé … đặc biệt là trong vòng tay của Mặc Đình, nhưng nó ngủ rất ngon và yên tĩnh, như thể đầy cảm giác an toàn.

 

“Woa, được papa ôm đứa trẻ không khóc này.” Y tá ở bên cạnh chợt mỉm cười khi nhìn thấy cảnh này: “Có thể thấy quan hệ giữa bé và cha nhắt định sẽ rất tốt.”

 

Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của Mặc Đình, Đường Ninh cũng chống người lên vuốt ve má đứa nhỏ, cảm giác nâng nâng, nở nụ cười mãn nguyện……

 

Đêm khuya, phòng bệnh vắng lặng, vô cùng yên tĩnh.

 

Đường Ninh tỉnh dậy sau giấc ngủ say, nhìn thấy Mặc Đình vẫn ở bên giường cô, không đành lòng: “Con đã chào đời, em đã không sao rồi, mấy ngày nay anh không chợp mắt rồi. Đừng đề em lo lắng, được không?”

 

Mặc Đình ngắng đầu nhìn Đường Ninh chỉ một ánh nhìn, gật đầu: “Được.”

 

Nói xong, anh đi vòng qua cuối giường, nằm xuống bên cạnh Đường Ninh.

 

Đường Ninh vội vàng cản lại: “Đừng, em vừa sinh con Xong cơ: thể không được sạch sẽ.”

 

Mộ Ngôn dang tay ra ôm lấy Đường Ninh, kéo đầu cô vào lòng mình: “Em sinh con cho anh, anh không chê bai em, sao em lại tự chê bai mình?”

 

“Không sợ,” Mặc Đình ôm chặt lấy Đường Ninh âu yếm nói: “Vợ à, cám ơn em.”

 

Nghe thấy lời cảm ơn này, mắt Đường Ninh đột nhiên đỏ lên, chỉ cần người đàn ông này biết cô đã phải chịu khổ và có thể cảm nhận nỗi đau của cô, thì mọi sự giày vò mà cô đã từng trải qua đều không vô nghĩa.

 

“Không phải cảm ơn.”

 

Sau đó, Mặc Đình đang đột nhiên mở máy ghi âm, đặt cằm lên đầu Đường Ninh và nói tiếp: “Trên đời này không có gì là đương nhiên cả, có em và con anh rất biết ơn và mãn nguyện.”

 

Đường Ninh nước mắt lưng tròng, nhưng nghe xong những lời này, đột nhiên cười ra tiếng: “Ngài Mặc, anh đừng khách xáo, đây là tình yêu của em dành cho anh.”

 

Bất cứ lúc nào, bắt kể thời gian có trôi qua bao lâu, trên giường bệnh tình cảm của đôi vợ chồng này dành cho nhau vẫn cháy bỏng và nồng nhiệt.

 

Trên đời này có máy ai biết ơn người vợ của mình?

 

Mặc Đình luôn luôn nghĩ, đặc biệt là trong những ngày qua, anh không thể hiểu tại sao trên đời này lại có nhiều người sẵn sàng tức giận hoặc tàn nhẫn với người mình yêu, bởi vì đối với anh mà nói, chỉ cần nghĩ tới Đường Ninh không ở bên cạnh, anh đã cảm tháy rất khó chịu rồi, vì thế cho nên kể cả sau này Đường Ninh có làm chuyện gì quá đáng, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, anh đã cảm thấy rất hài lòng rồi.

 

*Con đâu anh?”

 

“Con ngủ rồi.” Mặc Đình trả lời.

 

“Thê:- đã đặt tên chưa?” Đường Ninh lại hỏi.

 

“Anh trai gọi là Mặc Tử Thần, em trai gọi là Mặc Tử Hi, biệt danh để em đặt.”

 

Sau khi Đường Ninh nghe xong, cô im lặng. Mặc Đình đợi một lúc, nghĩ rằng cô ấy đã ngủ rồi, nhưng cô ấy đột nhiên nói: “Hay gọi là Đường Đường và Quả Quả?”

 

“Khi chúng lớn lên, chúng nhất định sẽ giận em.” Mặc Đình không nhịn được cười.

 

Đường Ninh không khỏi bật cười: “Các cụ xưa đều nói rằng, biệt danh phải xấu một chút mới dễ nuôi. Em không đặt tên kiểu như Vượng Tài, A Phú, là chúng đã phải mừng thầm rồi.”

 

Đã nói là sẽ đi nghỉ, nhưng hai vợ chồng cứ thủ thỉ mãi không hết chuyện.

 

Cuối cùng bảo bối lớn sinh ra bảo bối nhỏ rồi, Mặc Đình thấy rằng, đời anh chắc sẽ không bao giờ quên ngày này…

 

Sinh con trai?

 

Cũng tốt, vì sao này trong gia đình này sẽ có thêm hai người đàn ông thay anh bảo vệ Đường Ninh?

Bình luận

Truyện đang đọc