KHANG HI TRÙNG SINH DƯỠNG THÁI TỬ

Dận Chân, chuyện này là thế nào?" Thường Ninh mệt mỏi nhưng vẫn lạnh lùng nhìn Dận Chân.

"Thập bát a ca ý đồ mưu hại hoàng thượng không thành công, cuối cùng tự vẫn." Dận Chân nhìn qua cửa sổ bình thản trả lời, hoàn toàn trái ngược với các thái y đang sốt ruột họp bàn cùng các cung nữ chạy tới chạy lui bưng nước ra vào.

"Ngươi cho ta là trẻ con lên ba à? Mũi tên này nhìn thế nào cũng không giống thứ một đứa trẻ có thể bắn ra." Thường Ninh túm cổ áo Dận Chân, ở bên tai hắn nói khẽ.Dận Chân diện vô biểu tình nhìn Thường Ninh, "Thúc thúc hay thần tử đều là một."

Trong đầu Thường Ninh hiện lên bộ dáng thái tử khi còn bé, còn có lúc rời đi, đầy người bi thương mệt mỏi, cuối cùng buông Dận Chân ra.

"Là nó sao?"

Dận Chân lộ ra nụ cười đắng chát, "Phải hay không căn bản không quan trọng, quan trọng là… vị nằm trên giường kia có nguyện ý hay không. Ta tin là Dụ Thân Vương có thể cho ngài một đáp án thỏa mãn."

Trông thấy thái y đi ra, Thường Ninh vội chạy lại hỏi, "Thế nào rồi?"

Thái y lắc đầu, "Hồi bẩm Vương gia, thương thế của hoàng thượng không nhẹ, có thể tỉnh lại hay không, vi thần cũng khó nói được."

Thường Ninh khiếp sợ buông lỏng tay.

Dận Chân mệt mỏi nhắm mắt, "Nước không thể một ngày không có vua." Quay người liền rời đi.

Nhìn bên ngoài tối đen, hắn chỉ cảm thấy, hết thảy thật sự đáng giá sao?

"Nhị ca, ta trả lại cho ngươi." Dận Chân lẩm bẩm, nụ cười cay đắng nơi khóe miệng thật rõ ràng.

Đúng, Dận Chân hắn cho tới bây giờ đều không phải là một người tốt, hắn cho tới bây giờ hành sự đều có mục đích. Từ lúc biết Khang Hi triệu Dận Giới hồi cung trong đêm, còn lệnh cho mình mang binh bao vây tiêu diệt, hắn biết rõ, Khang Hi cuối cùng không đợi được nữa rồi.

Khang Hi cho người ở bên cạnh thái tử, hắn sao lại không có, hắn chỉ là không dễ dàng hành động mà thôi. Cứ để mặc cho Khang Hi tập trung đem mục tiêu hướng đến Dận Giới, người Khang Hi phái đến bên cạnh thái tử chủ yếu là để bảo đảm an toàn cho y. Dận Chân hiểu rõ Dận Giới hơn Khang Hi. Dận Giới phái người đưa tin cho thái tử, Khang Hi có thể không biết nhưng hắn thì nhất định sẽ biết. Khang Hi tập trung vào đại sự còn Dận Chân thì tập trung vào tiểu tiết.

Dận Chân không nói cho Khang Hi, càng không để người chặn đường, còn phái người đưa quân trang cho Dận Nhưng. Bởi hắn biết rõ, đây là cơ hội cuối cùng của mình, thắng, hắn không những nắm được giang sơn mà còn có thể khiến Dận Nhưng và Khang Hi triệt để trở mặt thành thù.

Một thái tử hành thích vua cha tất nhiên không có khả năng lại ở bên cạnh Khang Hi. Nhưng hắn chung quy vẫn đánh giá thấp y, y không nói không có nghĩa là y không biết. Y phát hiện ra, chỉ bởi vì khi ấy ở Phật đường hắn do dự, làm cho mùi nhang nhiễm lên quần áo.

Thái tử gia ngã xuống dưới mưa, Dận Chân từ thời khắc đó đã biết, hắn sai rồi. Nhưng trong tâm hắn chưa từng có hai chữ "hối hận", nếu không làm như vậy, kiếp này, hắn vĩnh viễn không thắng nổi Khang Hi chứ đừng nói là có được y.

Hắn lần nữa lợi dụng áy náy của Khang Hi đối với thái tử, tính cách thái tử dễ xúc động, sẽ đi làm chuyện mà y cho là đúng.

"Nhị ca, ngươi đã tỉnh." Dận Chân canh giữ cạnh giường, trong mắt tràn đầy nhu tình.

Nhìn Dận Chân, lại nhìn ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, chuyện hôm qua giống như một giấc mộng, "Hoàng a mã thế nào rồi?" Câu đầu tiên mở miệng lại là hỏi thăm về người kia, thanh âm khàn khàn, hốc mắt che kín tơ máu hiện lên lo lắng.

Dận Chân chỉ trả lại một câu, "Nước không thể một ngày không có vua." Ngữ khí lạnh như băng.

Một câu kia vô tình nói cho Dận Nhưng, chuyện hôm qua không phải mộng, "Hoàng a mã, hắn…" Thái tử gia muốn nói lại thôi, nằm xuống, đau đớn nhíu chặt lông mày, rất đau, rất thống khổ, y không có cách nào thừa nhận, là chính y đã bắn mũi tên đó vào ngực hắn.

Dận Chân lúng túng vỗ nhẹ lưng y, "Hắn không có việc gì, chỉ là thái y nói không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại."

Thái tử gia lúc này mới thở nhẹ một hơi, mở mắt ra, "Đã không có việc gì, ngươi tới đây là để thẩm vấn ta?" Khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường.

"Nhị ca, là ý gì?" Dận Chân mỏi mệt hỏi.

"Trong lòng ngươi biết rõ." Thái tử gia lạnh lùng đáp trả.

"Nếu như ta nói, ta chỉ là muốn ngươi leo lên vị trí kia, ngươi có tin không?" Dận Chân bình tĩnh hỏi lại.

Thái tử gia đứng dậy, đẩy cửa sổ, nhìn về hướng Càn Thanh cung, "Ngươi vẫn là đệ đệ trong câu chuyện xưa đó đúng không? Khác biệt chính là lần này, ngươi không đạp trên ca ca để leo lên vị trí kia."

Dận Chân đau đớn nhắm mắt, "Cái đó coi như ta nợ ngươi."

Thái tử lộ ra nụ cười khinh thường, "Đồ ta muốn chưa bao giờ cần người khác bố thí. Dận Chân, ngươi nhớ cho kĩ, ngươi chưa bao giờ thiếu nợ ta cái gì, từ hôm nay trở đi, chúng ta coi như thanh toán xong, ngươi chỉ là Tứ a ca Dận Chân, còn ta chỉ là Thái tử. Ngươi tin Phật, ta thì không, ta không biết trong trí nhớ của ngươi còn có cái gì, mà trong trí nhớ của hắn còn có cái gì, đối với ta đã không cần thiết. Cho nên ngươi cũng không cần vì ta mà làm gì nữa." Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.

Thời điểm y chuẩn bị bước qua cánh cửa, Dận Chân khẽ hỏi, "Ngươi hận ta sao?"

Dận Nhưng lắc đầu, "Còn nhớ lúc ngươi kể câu chuyện kia ta đã nói gì không?"

"Vậy ngươi sẽ hận hoàng a mã sao?" Dận Chân chống tay lên bàn, run run.

Thái tử gia không trả lời, bước nhanh rời đi.

Nhìn qua cửa, Dận Chân vươn tay, lại bất lực buông thõng xuống, đúng vậy, y chưa bao giờ là thái tử của kiếp trước, chưa bao giờ, cho nên y sẽ không tha thứ cho hắn.

"Ái Tân Giác La Huyền Diệp, tại sao, tại sao, tại sao chứ?" Dận Chân vừa cười vừa chảy nước mắt. Hai bàn tay nắm chặt đau khổ như thế, nụ cười đắng chát như thế, nước mắt bất đắc dĩ như thế, rốt cuộc là ai nợ ai, hắn cũng không biết nữa.

Hắn vì y mưu đồ giang sơn, lại cuối cùng không đổi lại được dù chỉ một ánh mắt của y, bởi vì hắn tên Giác La Dận Chân, không phải Giác La Huyền Diệp.

Một hồi gió lạnh thổi tới, chỉ mặc một bộ áo mỏng, thái tử gia cảm thấy lạnh, nhưng lạnh thế nào cũng không bằng cái lạnh trong lòng. Nhìn ánh nắng chói mắt, nhíu mày, ánh nắng chướng mắt kia làm y không nhìn rõ thế giới này. Không lưu lại chút bi thương, con đường đá xanh thật dài, hết thảy vẫn bình tĩnh như trước, vẫn nghiêm túc, trang trọng như trước, vẫn là một buổi sáng sớm như trước, máu tanh hôm qua tựa hồ đã bị trận mưa lớn cọ rửa quá mức sạch sẽ rồi, sạch sẽ đến mức chỉ đi trên đường cũng cảm thấy lạnh như băng.

Lang thang vô thức, cuối cùng lại vẫn tới Càn Thanh cung, nhìn Càn Thanh cung bao phủ trong ánh nắng sáng lấp lánh, y thật muốn vào gặp người bên trong kia, lại thật muốn rời đi. Đứng ở nơi đó, y giống như thấy được, hình ảnh một đôi phụ tử bay lên dưới ánh mặt trời, cười vui vẻ. Đứa trẻ ôm lấy phụ thân, phụ thân sủng nịch dỗ dành đứa trẻ, một bộ vui đùa khoái hoạt. Khóe miệng không tự chủ được lộ ra một nụ cười hân hoan.

"Thái tử điện hạ." Phía sau đột nhiên có người vỗ vai y.

Xoay người nhìn lại, trông thấy Phúc Toàn vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình, "Nhị bá."

"Thái tử điện hạ, muốn gặp hoàng thượng sao?" Phúc Toàn bình tĩnh nhìn y.

Thái tử gia chậm rãi cúi đầu, trong mắt tràn đầy cô đơn, khóe mắt lấp lánh nước, lại quật cường không để lệ rơi xuống.

Phúc Toàn kéo tay y, đi tới hồ nước trong ngự hoa viên, gọi người lấy cần câu, lại không mắc mồi câu, cứ thể thả lưỡi câu xuống nước.

Thái tử gia khó hiểu nhìn hắn.

Phúc Toàn chỉ điềm đạm nói, "Khương thái công câu cá, không phải là không muốn người cắn câu." ( Điển tích Thái Công câu cá, google để biết thêm chi tiết)

"Nhị bá…"

"Thái tử điện hạ, nước không thể một ngày không có vua, ngài phải nhớ kĩ thân phận của mình." Phúc Toàn lấy trong ngực áo một quyển chiếu thư đưa cho y.

Thái tử gia nghi hoặc mở chiếu thư, bên trên là chiếu truyền vị của Khang Hi để lại cho y. Nước mắt cuối cùng không nhịn được rơi xuống, "Tại sao phải như vậy, sao phải làm như vậy?" Không ngừng thì thào tự hỏi.

"Hoàng thượng thường nói thái tử là niềm kiêu ngạo của ngài, là hết thảy của ngài, ngài trông mong thái tử sẽ làm một hoàng đế tốt." Phúc Toàn thong thả nói, giống như mọi chuyện chẳng quan hệ gì đến mình.

"Nhưng mà, nhưng mà, mũi tên đó là ta bắn đi." Dận Nhưng cuối cùng không cách nào ngăn chặn được đau đớn trong lòng, đó là tuyệt vọng nơi đáy lòng y, y không có cách nào tha thứ cho bản thân mình.

Phúc Toàn thở dài, ôm lấy Dận Nhưng, "Hoàng thượng sẽ không trách ngươi, sẽ không đâu. Có lẽ, đó là ngài ấy cam nguyện chấp nhận."

Phúc Toàn thay y lau nước mắt, "Trước mắt, mọi người đều đang rục rịch, đừng làm hoàng a mã ngươi thất vọng."

"Ta sợ." Thái tử gia cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói, thanh âm xen lẫn bao chua xót trong lòng. Đi một mình rất khó nhưng càng khó hơn là cùng người khác đi một đoạn, cuối cùng lại quay lại đi một mình.

"Hoàng thượng có lẽ đã đem lệnh bài của ngài cho ngươi, đó là lệnh bài triệu tập binh mã Chính Hoàng kỳ và Tương Hoàng kỳ, còn có đội ám vệ của hoàng đế. Bảo Thành, ngươi nhất định làm được." Phúc Toàn tín nhiệm nhìn y.

"Vậy sao?" Thái tử gia nhìn Phúc Toàn, khóe miệng kéo một nụ cười khiên cưỡng, sự tự tin của y cho tới giờ đều là nhờ người luôn đứng sau lưng y.

Phúc Toàn mỉm cười nhẹ gật đầu, vỗ vỗ vai y, đưa mắt nhìn thái tử dần dần đi xa.

Lúc này, cách đó không xa, một người mới đi đến, dung nhan tái nhợt, che ngực, rõ ràng rất đau đớn, vết thương có vẻ nặng, "Cảm ơn ngươi."

"Hoàng thượng quá lời rồi. Nhưng mà, cái này thực sự đáng giá sao?" Phúc Toàn như muốn nói lại thôi nhìn hắn.

Khang Hi lắc đầu, "Ta nên buông tay cho y tự mình tiến lên rồi." Bất đắc dĩ cùng chua xót trong lời nói chỉ nghe qua là thấy.

Phúc Toàn im lặng thở dài. Cho dù đã là thiên tử tối cao thì cũng không thể quên được, người vừa tới tuổi nhi lập chi niên(1) đã có được thiên hạ này là đệ đệ của hắn. Phúc Toàn có chút động dung, đây cũng là bi ai của hoàng tộc bọn họ.

Chú thích:

(1) Nhi lập chi niên: Chỉ độ tuổi 30s, tuổi gây dựng sự nghiệp.

Bình luận

Truyện đang đọc