KHI THẾ GIỚI TRỞ THÀNH TRÒ CHƠI BÚP BÊ

Thời gian kế tiếp, bọn họ đi hết đoạn đường còn lại, sau đó quẹo vào đường phân nhánh, một bên tính toán bước chân, một bên sưu tầm vật tư.

Thừa Úy Tài không biết tìm được từ cửa hàng nào một cái gậy ba toong gỗ.

Ông chưa già đến mức cần chống gậy, nhưng thấy tình cảnh Đàm Tiếu bị tấn công, lòng còn sợ hãi, trong tay cầm đồ vật coi như vũ khí.

Đàm Tiếu tính hay quên, ở ven đường trông thấy một cái vòi nước, lập tức không tim không phổi xối nước lạnh lắm.

Anh tắm rửa không cầu kỳ như Bạch Ấu Vi, trực tiếp đứng dưới vòi nước, xoa xoa áo thun trên người, thuận tiện giặt sạch quần áo.

“Mọi người nhìn cái này.” Thầy Thừa dùng gậy chỉ chỉ một tấm poster trên tường, “Từ ban nãy đã thấy không ít tấm áp phích và tờ ……”

Cây gậy ba toong vén lên một góc poster lộ ra mặt kính trơn bóng, tay Thầy Thừa run run, nhanh chóng thả xuống.


Thẩm Mặc nói: “Có lẽ trước kia có người dán lên.”.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||

Mọi người nhìn con đường phía trước, tấm áp phích dán lung tung trên tường, có chỗ gương không bị che khuất thì bị hắt sơn, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

Trước đó người bị kẹt trong mê cung kiêng kị gương như vậy, đủ để thuyết minh tính nguy hiểm.

Bọn họ càng thêm cảnh giác với gương.

Tiếp tục đi về phía trước.

Chậm rãi, bọn họ lần lượt phát hiện một số dấu vét sinh hoạt của con người. Ví dụ: hộp cơm bị vứt bỏ, đồ uống uống thừa, giường đệm làm nơi nghỉ tạm. Nhưng từ đầu đến cuối không thấy bóng người.

Sắc trời dần tối, hoàng hôn buông xuống.

Bọn họ quyết định quay về điểm xuất phát của mê cung.

Bởi vì lúc đi đều đếm bước chân, cho nên chỉ cần suy tính ngược lại là có thể phản hồi đường cũ.

Khi quay lại nửa đường, trong không khí truyền đến tiếng dòng điện soẹt soẹt, ngay sau đó, cả tòa mê cung sáng lên!

—— đèn đuốc sáng trưng.


Tòa nhà đen kịt có cửa sổ tỏa sáng, đèn nê ông không ngừng lập loè! Mê cung bị ánh đèn nhuộm đẫm, giống như phố xá ngày xưa ồn ào náo nhiệt, làm cho người ta trong lúc hoảng hốt cảm thấy tất cả chưa từng biến đổi.

Bạch Ấu Vi chưa bao giờ cảm thấy cảnh ban đêm sẽ đẹp như vậy.

Khoảng cách bên ngoài bị cắt điện mới ba, bốn ngày mà cô đã có cảm giác giống như cách một thế kỷ, đến nỗi hiện tại nhìn thấy ánh đèn, trong lòng tự dưng nảy sinh cảm giác chấn động, thật là châm chọc.

Có điều, sự vật càng đẹp càng ẩn giấu nguy hiểm, khi ánh đèn hoa mỹ chiếu vào trên gương, không ngừng phản xạ lại chiết xạ, chiết xạ lại phản xạ, đủ mê hoặc cảm giác phương hướng của con người.

“Đi thôi.” Thẩm Mặc đẩy xe lăn tiếp tục đi phía trước, “Thầy Thừa đi ở giữa, Đàm Tiếu nhìn chằm chằm đằng sau.”

Hai người đều lên tiếng.

……

Khi quay về trung tâm mê cung, nhóm Đồ Đan đang ăn tối.

Đồ vật mà nhóm Thẩm Mặc lấy từ cửa hàng thịt nướng Hàn quốc vẫn còn. Thầy Thừa chủ động xin ra trận nấu bữa tối, giữa trưa ăn thịt nướng, buổi tối nên ăn thanh đạm một chút, Bạch Ấu Vi chọn chọn lựa lựa, không muốn ăn mì sợi, cuối cùng lấy mấy túi sủi cảo đông lạnh, lại làm một nồi to canh trứng rong biển.


Tay nghề nấu cháo của thầy Thừa bình thường, nhưng nấu canh không tệ, phần trứng nổi lên, màu vàng ấm, vị nhẵn mịn, lại rắc thêm ít tôm khô và hành băm nhỏ, món canh đơn giản cũng thơm nức mũi, còn có cảm giác ấm áp như gia đình.

Nhóm học sinh bên cạnh ăn rất đơn giản, một bát mì ăn liền thêm giăm bông, hiện tại thấy bọn họ vừa có sủi cảo vừa có canh, trong mắt toát ra hâm mộ.

Lúc này thấy Đồ Đan và Trương Thiên Dương đứng dậy đi sang bên kia, bọn học sinh liên tục ồn ào: “Thiên Dương! Mang ít sủi cảo về nhé!”

Trương Thiên Dương cười mắng: “Muốn ăn sao không tự mình nấu!”

Cậu không định đi xin sủi cảo.

Trương Thiên Dương nhìn biểu cảm cô Đồ nghiêm túc, trong lòng nặng trĩu.

Hai nhóm người đồng thời đi vào mê cung, không phải bạn bè thì là kẻ địch, hy vọng lần này cậu và cô Đồ có thể thuyết phục họ, cùng nhau hợp tác……


Bình luận

Truyện đang đọc