KHÓ CHƠI - NGƯ SƯƠNG

Hai năm trước Bạch Miêu nhờ Cận Thủy Lan dò hỏi Lục Chẩm Thu, bản thân cô cùng Lục Chẩm Thu không tính quen thuộc, cũng không biết nàng có thể tiếp nhận quy mô kịch bản cỡ nào, bất quá cô biết rõ tiểu thuyết của mình, quy mô xác thực lớn hơn nhiều so với tác giả bình thường, cô khi đó ý tưởng cực đoan, suy nghĩ khắc vào văn bản cũng tương đối cực đoan, luôn thích dùng thô bạo, cực hạn luyến ái cùng lý trí va chạm, rất nhiều người đều nói qua vấn đề này, bất quá khi đó tuy rằng cực đoan, cũng không ít người khen cô có linh khí, [Độ.ng tì.nh] chính là bộ mà cô thích nhất, cũng là bộ mà độc giả yêu thích.

[Độ.ng tình] được giao cho Kỷ Tử Bạc chế tác, lúc đó cô và Kỷ Tử Bạc cùng nhau tìm rất nhiều diễn viên phối âm, cũng không phải thực hài lòng, có lần nghe đoàn làm phim của Lục Chẩm Thu phát sóng trực tiếp, nghe được nàng cùng một diễn viên phối âm khác xứng phân đoạn thân mật, cô lập tức kéo Cận Thủy Lan nói: "Là cô ấy, là cô ấy!"

Có chút thời điểm, trực giác chính là mãnh liệt như vậy, cô cảm thấy Lục Chẩm Thu thích hợp với nhân vật này, không có người nào thích hợp hơn nàng, trực giác chỉ trong nháy mắt, cô liền bảo Kỷ Tử Bạc đi hỏi thăm một chút.

Sau đó cũng không có tin tức gì.

Nói không tiếc nuối là giả, sau đó Kỷ Tử Bạc cũng giới thiệu cho cô vài lão sư phối âm, nhưng cô luôn cảm thấy không hợp, cho nên kịch truyền thanh [Độn.g tình] liền gác lại.

Không nghĩ tới sẽ cùng Lục Chẩm Thu một lần nữa va chạm.

Bạch Miêu rất cao hứng, làm lơ tin nhắn của Cận Thủy Lan, dù sao bọn họ trêu chọc lẫn nhau cũng không biết bao nhiêu lần, có một lần cô uống say, đem số điện thoại của Cận Thủy Lan tưởng là mẹ mình, gọi cho mẹ, nói chuyện mười phút, khóc lóc kể lể chuyện của mình và bạn gái cũ, khi đó Cận Thủy Lan an ủi cô: "Con gái ngoan, đều sẽ qua thôi."

Sau đó, cô thức dậy cắn răng: "Tôi đã say, cậu phải gọi tôi tỉnh chứ!"

Cận Thủy Lan cười nói: "Được, cậu đem di sản đều viết tên của tôi, tôi sẽ gọi cậu tỉnh."

Hồ ly này không bao giờ chịu thiệt thòi!

Bạch Miêu biết từ miệng Cận Thủy Lan không chiếm được thứ gì tốt, bất quá biết cô sớm giúp mình hỏi thăm vẫn là cảm thấy ấm áp, Bạch Miêu hưng trí bừng bừng hỏi: [ Rốt cuộc nói như thế nào? ]

Cận Thủy Lan tựa lưng vào ghế, nhìn tin nhắn của Bạch Miêu gửi tới: [ Tôi nghe xong thử âm, vô cùng thích hợp. ]

Bạch Miêu kích động từ trên giường bật dậy: [ Thử âm ở đâu? ]

Cận Thủy Lan nhìn hai bản phối âm được lưu giữ trên điện thoại, cô điểm lên bản đầu tiên, do dự vài giây, mím môi gửi đi, Bạch Miêu lập tức nhận được, âm thanh của Lục Chẩm Thu từ trong điện thoại truyền đến xương cốt.

Bạch Miêu ở đầu bên kia kêu lên, kích động đến không đánh nổi chữ, gửi tới mấy tin nhắn thoại, ánh mắt Cận Thủy Lan hơi trầm xuống nghe tin nhắn thoại cô ấy gửi tới, bỗng nhiên cửa bị gõ vang, kế tiếp âm thanh Lục Chẩm Thu vang lên: "Cận lão sư."

Cận Thủy Lan ngẩng đầu, buông điện thoại xuống đi tới mở cửa, nhìn thấy Lục Chẩm Thu và Mao Mao đứng ở ngoài cửa, cô hỏi: "Kết thúc livetream rồi sao?"

Lục Chẩm Thu cười: "Ừm, kết thúc rồi."

Vừa kết thúc nàng liền chạy tới đây, nói với Cận Thủy Lan: "Hôm nay tôi nhận được rất nhiều quà tặng, đều là fans của cô, tôi muốn..."

"Muốn mời tôi ăn cơm sao?" Cận Thủy Lan ngắt lời nàng, hỏi: "Nhận được bao nhiêu?"

Lục Chẩm Thu ngẩn ra, vốn nàng muốn trực tiếp gửi cho Cận Thủy Lan, bất quá mời ăn cơm, cũng là chuyện nên làm, nàng nói: "Hai ba vạn."

Cận Thủy Lan gật gật đầu: "Vậy tôi có thể ăn cơm thật lâu rồi, như vậy đi, gần đây tiền ăn cơm cô trả?"

Lục Chẩm Thu không thể từ chối: "Có thể."

Như vậy là tốt nhất, nàng cũng không biết báo đáp Cận Thủy Lan như thế nào.

Hai bên đạt được thỏa thuận, Cận Thủy Lan nói: "Đúng rồi, lần trước để cô thử âm tiểu thuyết của Bạch Miêu, cô có thích tiểu thuyết đó không?"

Bạch Miêu?

Lục Chẩm Thu nghĩ đến đoạn ghi âm gửi cho Cận Thủy Lan, nàng chần chờ vài giây, Cận Thủy Lan nói: "Không thích....."

"Rất thích." Lục Chẩm Thu nói tiếp: "Tôi rất thích tiểu thuyết đó."

Cận Thủy Lan nói: "Tôi đã đem bản thử âm của cô gửi cho Bạch Miêu, cô ấy cảm thấy cô rất phù hợp với nhân vật này, bản quyền kịch bản hiện tại ở trong tay Tử Bạc, nếu như cô không có ý kiến, tôi sẽ để Tử Bạc bắt đầu khởi công."

Lục Chẩm Thu hơi kinh ngạc: "Nhanh như vậy sao?"

Nàng không nghĩ tới chính mình một lúc liền có thể tiếp được hai cái nhân vật, còn là hai quyển tiểu thuyết nổi danh trong giới, Cận Thủy Lan lại nhìn nàng, ý vị sâu xa nói một câu: "Không nhanh."

Đã muộn suốt hai năm.

Lục Chẩm Thu không biết sâu xa trong đó, nàng nói: "Vậy tôi trở về xem lại tiểu thuyết vài lần nữa."

Tim bắt đầu đập thịch thịch thịch không chịu khống chế, một lần nữa trở lại lĩnh vực yêu thích của mình, cảm giác này quá khó hình dung, mấy năm nay nàng không phải không có nỗ lực, mới bắt đầu nửa năm bởi vì chuyện của Trân Duyên, trong giới cố ý xa cách nàng, đoàn làm phim hợp tác trước kia cũng ngại mặt mũi Trân Duyên, nói xin lỗi nàng, nửa năm sau nàng nhờ Đường Nghênh Hạ hỗ trợ hỏi một chút đoàn làm phim có thiếu nhân vật hay không, cho dù chỉ là nhân vật nhỏ, nàng cũng không ngại, mỗi lần Đường Nghênh Hạ đều nói với nàng, đoàn làm phim nói âm thanh của nàng không thích hợp, hoặc là không có nhân vật phù hợp với nàng.

Khoảng thời gian đó nàng cũng lâm vào giai đoạn phủ nhận bản thân, cảm thấy chính mình rất kém cỏi, dần dà, nàng không dám lại bước vào giới phối âm nửa bước, nàng thích cái vòng này, cũng sợ hãi cái vòng này.

Là Cận Thủy Lan một lần nữa kéo nàng vào: "Âm thanh của cô rất thích hợp."

Là Kỷ Tử Bạc không ngại vất vả giảng diễn với nàng, nói cho nàng cảm xúc biến hóa của Lư Âm, nên dùng giọng nói như thế nào cho phù hợp, ở thời điểm nàng đang sợ hãi vòng tròn này, hai người duỗi một tay kéo nàng lên.

Tối nay nàng nhìn thấy những bình luận khen nàng xứng tốt trên Weibo nhịn không được đỏ hốc mắt, hiện tại hốc mắt lại nóng lên, nàng hít sâu, cắn môi.

Cận Thủy Lan nhìn khóe mắt nàng chậm rãi nổi lên đỏ ửng, như hoa hồng chậm rãi nở rộ, Cận Thủy Lan phảng phất nhìn thấy một con bướm phá kén mà ra, đang chuyển động đôi cánh, quyết định bay cao.

Cô nhìn con bướm này, có thể bay rất cao, bay rất xa.

Cô chỉ nghĩ canh giữ bên cạnh con bướm, chờ nàng bay mệt mỏi, liền có thể dừng ở bên người, tùy ý nghỉ ngơi.

2

Phá vỡ không khí ấm áp của các nàng chính là chuông điện thoại của Cận Thủy Lan, ở trong phòng sách không ngừng ồn ào náo động, Cận Thủy Lan quay đầu nhìn màn hình nhấp nháy, Lục Chẩm Thu nói: "Cận lão sư nghe điện thoại đi, tôi đi tắm xong liền chuẩn bị nghỉ ngơi."

Cận Thủy Lan gật đầu, nhìn thấy Lục Chẩm Thu xoay người, cô kêu: "Chẩm Thu."

Lục Chẩm Thu quay đầu lại, Cận Thủy Lan khó được mất tiếng vài giây, cô nói: "Ngủ ngon."

Người trước mặt mỉm cười, giống như hoa nở, Lục Chẩm Thu nói: "Cận lão sư, ngủ ngon."

Cận Thủy Lan thấy nàng vào phòng mới xoay người đến bàn làm việc cầm điện thoại lên, sau đó nghe được âm thanh của Bạch Miêu: "Người đâu!"

Cận Thủy Lan tức giận: "Làm gì?"

Bạch Miêu nói thầm: "Trò chuyện xong rồi mất hút, tôi không lo lắng được sao!"

Cận Thủy Lan ngồi trên ghế công vụ: "Lo lắng cái gì?"

Bạch Miêu nói: "Lo lắng Chẩm Thu đột nhiên đổi ý không ghi âm nữa, tôi vừa mới nghe thử âm, ai da tôi vừa nghe xương cốt đều mềm nhũn, tôi nghe..."

"Đô."

Điện thoại đột nhiên cúp máy, Bạch Miêu đối diện với điện thoại vẻ mặt mờ mịt, cô nhíu mày, chưa từ bỏ ý định lại gọi cho Cận Thủy Lan, Cận Thủy Lan bắt máy, Bạch Miêu hỏi: "Tại sao cậu đột nhiên cúp điện thoại của tôi?"

Cận Thủy Lan nói: "Có sao? Có thể vô tình chạm vào."

Bạch Miêu không nghi ngờ, ừm một tiếng, nói: "Vậy cậu có phương thức liên hệ của Chẩm Thu không? Tôi đích thân nói với cô ấy một tiếng có vẻ tốt hơn đúng không? Thể hiện chính thức một chút?"

Cận Thủy Lan nói: "Không cần, tôi sẽ giúp cậu nói."

Bạch Miêu mỉm cười: "Chị em tốt!"

Cận Thủy Lan lại nói: "Cậu không phải là người đứng đắn gì, tôi sợ dọa cô ấy."

Bạch Miêu:.....

Cậu mới không đứng đắn!

Bất quá Cận Thủy Lan nói hỗ trợ, tâm Bạch Miêu liền buông xuống, cúp điện thoại tâm tình cũng không tệ, hừ một điệu lên trên Weibo, chậm rì rì phát một cái Weibo, nói [Độ.ng tình] của chúng ta sắp có tin tức tốt.

Lục Chẩm Thu vừa mới theo dõi Bạch Miêu đã nhìn thấy Weibo này, tâm tình nàng rất tốt thả một like, Bạch Miêu nhìn thấy lượt like này liền cố gắng nhịn xuống xúc động muốn trò chuyện riêng với nàng.

Cô là người đứng đắn, nhưng có đôi khi lời nói không quá đứng đắn, lần đầu hợp tác, mặt cũng chưa nhìn thấy, vẫn là rụt rè một chút thì hơn.

Lục Chẩm Thu căn bản không biết suy nghĩ của Bạch Miêu, sau khi like, nàng xách đồ ngủ đi rửa mặt, Cận Thủy Lan ra cửa rót nước thì nghe được phòng vệ sinh âm thanh tí tách tí tách nhất thời không nhúc nhích, liền ngồi trên sô pha, cùng Mao Mao nhìn về phía phòng vệ sinh.

Một hồi vang lên tiếng ong ong, cô còn tưởng rằng là máy sấy, lại nghe một chút thì mới biết là điện thoại của Lục Chẩm Thu chấn động, đang đặt ở trên ghế, Cận Thủy Lan nhìn màn hình nhấp nháy, là một dãy số lạ, cô đi đến cửa phòng vệ sinh, gõ cửa kêu: "Chẩm Thu?"

Lục Chẩm Thu mới vừa tắm xong, nước trên người còn chưa lau sạch liền nghe thấy tiếng kêu ở cửa, nàng mặc áo ngủ đi đến cửa hỏi: "Làm sao vậy, Cận lão sư?"

Cận Thủy Lan đứng ở cửa nói: "Điện thoại của cô reo nãy giờ."

Lục Chẩm Thu cũng không biết là ai, ừm một tiếng mở cửa phòng vệ sinh, lộ ra cái khe hở, điện thoại ong ong chấn động, nàng thò tay ra chuẩn bị tiếp nhận điện thoại, bởi vì nhìn không thấy, tay vừa vặn đáp ở trên cổ tay Cận Thủy Lan.

Xúc cảm ấm áp, Cận Thủy Lan cúi đầu nhìn xuống ngón tay mảnh khảnh trên cổ tay mình, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, bị ánh đèn chiết xạ ra ánh sáng óng ánh, cô nhìn chằm chằm vài giây, Lục Chẩm Thu kêu: "Cận lão sư?"

Cận Thủy Lan nói: "Trên tay cô đều là nước, tôi cầm điện thoại giúp cô."

Cô nói xong đưa tay vào, Lục Chẩm Thu ai một tiếng, nói: "Cám ơn Cận lão sư."

Lục Chẩm Thu liền lấy tay Cận Thủy Lan đưa tới mở ra loa ngoài, một bên mặc quần ngủ một bên tiếp điện thoại, sau khi kết nối, đầu bên kia hô to: "Thu Thu."

Là Đường Nghênh Hạ.

Lục Chẩm Thu thay đổi sắc mặt, nàng ngẩng đầu muốn cúp điện thoại, đầu đụng vào trên tay Cận Thủy Lan, điện thoại hướng lên trên một phen, trượt khỏi tay Cận Thủy Lan, rơi xuống gạch men sứ, Lục Chẩm Thu lui về sau nửa bước muốn khom lưng đi nhặt, Cận Thủy Lan cũng ý thức được liền nửa mở khe cửa ngồi xổm xuống nhặt điện thoại lên, đầu hai người đụng vào nhau, Cận Thủy Lan cầm lấy điện thoại, ngẩng đầu nhìn Lục Chẩm Thu, sửng sốt.

Lục Chẩm Thu chậm rãi cúi đầu, mới phát hiện tay mình còn cầm quần ngủ vừa mới mặc một nửa.

Trong đầu nàng oanh một tiếng lập tức đẩy Cận Thủy Lan ra, cửa đóng sầm một cái!

Cận Thủy Lan đứng ở ngoài cửa, nắm chặt điện thoại, đều quên chớp mắt, đỏ ửng mắt thường có thể nhìn thấy từ cổ lan tràn đến sườn mặt, vành tai đỏ thấu, thân thể cũng căng thẳng, tim đập mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào trước đây.

*****

Lục Chẩm Thu: Chị vừa mới nhìn thấy cái gì?

Cận Thủy Lan: Nhìn thấy người tôi thích.

Lục Chẩm Thu:......

Bình luận

Truyện đang đọc